Sát Thủ Xuyên Sách

Chương 41



Bên kia, Dương Đình Nguyên tay đang cầm lái, miệng nghêu ngao huýt sáo, dường như hắn đang rất cao hứng. Chợt hắn nhìn thấy tin nhắn của Tuệ Nhi trên điện thoại.

- Ha, con khốn này chắc nhắn tin tới để xin tha đây mà...haha.

Hắn đắc ý mở tin nhắn ra. Một giây sau, khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt. Trên màn hình, Tuệ Nhi như biến thành ác quỷ, tàn nhẫn đánh bọn côn đồ không một chút nương tay. Một mình cô đánh bọn chúng máu me vương vãi khắp mặt đất.

Dương Đình Nguyên suýt nôn mửa khi thấy cảnh này.

Nhất thời hắn mất lái, đâm vào thanh chắn bên đường.

"Ầm"

- Á.....

Hắn hét lên, một cảm giác đau nhói từ cánh tay trái truyền đến khiến hắn nhăn mặt. Hắn đưa tay sờ đến thì thấy ẩm ướt, rút ra một bàn tay máu giơ lên trước mặt. Hắn cố gắng lết ra khỏi xe một cách khó nhọc.

- Chết tiệt, Tuệ Nhi, con khốn...

Hắn buông lời chửi thề một tiếng, đột nhiên ánh mắt hắn loé lên, một kế hoạch hoàn hảo hiện lên trong đầu.

Hắn dùng điện thoại chụp lại vết thương trên tay trái, cố ý chụp trông ghê người một chút. Sau đó hắn gửi bức ảnh đó, kèm theo video vừa rồi cho Diệp Chi.

- A Chi, Tuệ Nhi đánh lén anh.

- Anh Nguyên, anh bị thương sao? Anh ổn chứ?

Diệp Chi nhanh chóng trả lời. Cô ta bất bình nhắn thêm một tin.

- Con khốn này, tại sao nó cứ làm phiền đến anh vậy?

- Anh ổn. Tối nay em đến dự tiệc ở Lưu gia đúng không. Em hãy cho Lưu lão gia xem video này để ông ấy biết bộ mặt thật của Lâm Tuệ Nhi. Chắc chắn rằng lão già đó sẽ ngăn cấm cô ta bám lấy Lưu Vĩnh Thuỵ. Chúng ta sẽ dễ dàng đối phó cô ta hơn.

Mắt Diệp Chi loé lên một tia hung ác, cô ta lập tức đồng ý với kế hoạch này.

- Ý hay đấy anh yêu. Em sẽ thay anh chăm sóc thật tốt con khốn này.

***

Sau khi Tuệ Nhi đưa Lưu Vĩnh Thụy ra khỏi xe, sơ cứu vết thương cho anh và gọi người đến đón. Không quên dặn họ đưa theo bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho Vĩnh Thuỵ cùng hai bộ lễ phục khác để thay.

Chẳng mấy chốc, họ được đón về. Vết thương của Lưu Vĩnh Thuỵ đã ngừng chảy máu, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc đều là được.

Lái xe đưa họ đến một khách sạn gần đó, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ và đến biệt thự của Lưu lão gia. Tuy khởi đầu là đi sớm, nhưng trên đường xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nên bọn họ là người đến muộn nhất bữa tiệc.

Bà giúp việc chạy tới mở cửa cho bọn họ. Bà ấy trông có vẻ lo lắng nói.

- Thiếu gia, sao cậu đến trễ vậy? Thiếu gia Tư Thần và em họ của cậu ấy không biết đã nói gì với lão gia. Tâm trạng hiện tại của ông ấy đang rất tệ. Thiếu gia nên cẩn thận lựa lời an ủi lão gia, tránh ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ của ông ấy.

Tuệ Nhi nghe vậy nhướng mày.

Em họ của Lưu Tư Thần?? Là Tô Diệp Chi sao?

Quan hệ của gia tộc này có chút rắc rối. Nguyên bản thì Lưu lão gia chỉ có một người con trai duy nhất, chính là bố của Lưu Vĩnh Thuỵ. Sau đó ông nhận một cô gái làm con nuôi, tên là Tô Ái Thi.

Tô Ái Thi là một cô gái hiền lành, nhân hậu. Cuộc sống của Tô Ái Thi gặp nhiều biến cố trước khi được Lưu lão gia nhận làm con nuôi. Bố mẹ mất sớm, họ hàng không ai muốn nhận nuôi cô nên đưa cô đến cô nhi viện, lớn lên có chút nhan sắc thì bị bạn trai lừa, rũ bỏ trách nhiệm khi biết cô có thai. Tuy vậy cô vẫn quyết tâm giữ đứa con, bụng mang dạ chửa vẫn cố gắng làm việc cho đến ngày sinh.

Tô Ái Thi sinh con cùng một ngày và trong cùng một bệnh viện với mẹ của Lưu Vĩnh Thuỵ. Mẹ của anh sau khi biết hoàn cảnh của Tô Ái Thi, lại cảm mến trước một cô gái xinh đẹp, hiền lành nên muốn nhận làm em gái, cưu mang hai mẹ con cô ấy về Lưu gia. Tô Ái Thi rất được lòng mọi người trong gia đình mới. Lưu lão gia cũng rất quý mến cô, nhận cô làm con gái nuôi. Sau khi biết Tô Ái Thi được sống trong một gia đình giàu có bậc nhất thành phố, thì Tô gia tìm đến nhận họ hàng, thân thích. Tô Ái Thi vốn tính tình hiền lành, vị tha, cô vẫn đối xử rất tốt với những người được gọi là họ hàng kia. Trong một sự cố ngoài ý muốn, vì cứu Lưu lão gia nên Tô Ái Thi đã chết. Lưu lão gia vô cùng biết ơn và áy náy trước Tô gia. Vì thế ông hết lòng nâng đỡ Tô gia để bù đắp, và cho con trai của Tô Ái Thi mang họ Lưu, đứng vào hàng con cháu của Lưu gia, đó là Lưu Tư Thần.

Như vậy, Tô Diệp Chi là cháu gái họ hàng xa của Tô Ái Thi. Gia đình cô ta lợi dụng ân tình của người cô họ này để kết giao với Lưu gia.

Trong nguyên tác, vì để giữ mối quan hệ gắn kết, Tô gia không ngừng dùng thủ đoạn để Tô Diệp Chi được gả cho Lưu Vĩnh Thuỵ. Và dĩ nhiên cô ta không đồng ý. Cô ta cùng Dương Đình Nguyên là yêu nhau thật lòng, để đến được với nhau, bọn họ đã cùng nhau vượt qua sự phản đối của gia đình, đối mặt với nhiều biến cố do Lưu Vĩnh Thuỵ (nhân vật phản diện) lúc ấy rất yêu thích Diệp Chi và Lâm Tuệ Nhi gây ra.

Nhưng từ lúc Tuệ Nhi xuyên đến, mọi chuyện đã dần chuyển hướng.

Lưu Vĩnh Thuỵ dùng tay không bị thương nắm lấy tay Tuệ Nhi bước vào đại sảnh.

Tất cả mọi người đều nhìn về hai người với ánh mắt dò xét lẫn ngưỡng mộ. Một đôi trai tài gái sắc.

Lưu Vĩnh Thụy mặt không đổi sắc nắm tay cô đến trước mặt Lưu lão gia kính trọng nói.

- Ông nội, cháu xin lỗi. Chúng cháu đến muộn rồi.

Tuệ Nhi cũng cúi đầu xin lỗi.

- Hừm!

Lưu lão gia nhìn đứa cháu trai hừ lạnh một tiếng, sau đó liếc sang Tuệ Nhi một cái, rồi không nói gì quay đầu tiếp tục nói chuyện với hai người bên cạnh.

Tuệ Nhi quan sát xung quanh. Đây là bệnh nghề nghiệp của cô. Đi đến đâu cũng vô cùng cẩn thận quan sát hết thảy một lượt từ con người đến cảnh vật đề phòng trường hợp có biến, cô sẽ biết mình nên làm gì.

Tuệ Nhi thấy Diệp chi đứng cùng hai người đàn ông, một trung tuổi, một trẻ tuổi và một người phụ nữ. Chắc chắn đây là người nhà họ Tô. Người đàn ông trạc tuổi Lưu Vĩnh Thuỵ kia, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt liên tục di chuyển, bộ dáng cà lơ phất phơ, Tuệ Nhi đoán chắc hắn là Lưu Tư Thần.

Trông vẻ mặt của người nhà họ Tô rất đắc ý khi Tuệ Nhi và Lưu Vĩnh Thuỵ bị ông nội không để ý đến.

- Anh Vĩnh Thụy, chị Tuệ Nhi, hai người đến rồi à!

Trước mặt Lưu lão gia, Diệp Chi rất dịu dàng, lễ phép. Cô ta không để lộ một chút ác ý nào với Tuệ Nhi như mọi khi.

Vừa nói, cô ta vừa muốn đi tới nắm tay Lưu Vĩnh Thụy.

Thế nhưng Lưu Vĩnh Thụy lại không nể mặt cô ả chút nào. Anh phớt lờ cô ta, trực tiếp nhích người sát vào Tuệ Nhi

Tay Diệp Chi khựng lại giữa không trung. Cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Lưu lão gia nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng thêm không vui.

Tuệ Nhi thấy vậy vội vàng đưa quà đến.

- Lưu lão gia, đây là quà sinh nhật chúng con tặng ông. Hi vọng ông không chê.

Lưu lão gia nhìn đến hộp quà, nhưng ông không đưa tay ra nhận.

- A...Chị Tuệ Nhi, đưa em cầm cho. Không biết chị tặng món gì quý giá cho ông nội đây nhỉ?!

Diệp Chi tươi cười nhanh nhảu bước tới đón lấy món quà từ tay Tuệ Nhi. Không hề khách khí buông ra một câu châm biếm rồi mở quà ra trước mặt mọi người.

- Ai da, đây không phải là thuốc sao? Chị Tuệ Nhi, sao chị lại tặng thuốc vào ngày mừng thọ của ông nội vậy? Chị không phải định trù ẻo ông nội đấy chứ?