Sát Thủ Xuyên Sách

Chương 52



Những người đáng ghét nhất cuối cùng cũng đã rời đi, trả lại một bầu không khí trong lành hơn rất nhiều.

Lưu Vĩnh Thụy hướng ánh mắt sắc bén về phía nhóm phóng viên. Trở lại với phong thái thường ngày, anh trầm giọng.

- Xâm phạm gia cư bất hợp pháp. Luật sư Lưu gia sẽ sớm liên lạc làm việc với các người.

Ông quản gia hiểu ý lập tức chạy đến, nói với các phóng viên.

- Mời các vị về cho. Lão gia của chúng tôi cần được nghỉ ngơi.

Nhóm phóng viên đến lúc bị đuổi mới hoảng hốt, sự phấn khích ban nãy không còn, thay vào đó là sự lo lắng, họ cố hết sức tỏ ra thiện chí với Lưu Vĩnh Thụy.

- Lưu tổng, chúng tôi không phải cố ý muốn xâm phạm. Chúng tôi là bị cô Diệp Chi lừa đến.

- Đúng vậy, Lưu tổng, xin anh đừng lo lắng. Chúng tôi nhất định sẽ không đăng tin sai sự thật, sẽ có những bài viết khiến anh hài lòng. Mong anh giơ cao đánh khẽ.

- Vâng vâng, chúng tôi sẽ không dám viết cẩu thả đâu ạ.

Lưu Vĩnh Thụy không quan tâm đến bọn họ nữa, anh gọi người của mình vào đuổi họ ra ngoài.

Sau khi đuổi hết người ngoài đi. Lưu Vĩnh Thuỵ quay sang Lưu lão gia, sắc mặt ông vẫn còn rất nhợt nhạt. Anh quan tâm hỏi.

- Ông ơi, ông cảm thấy trong người thế nào rồi?

- Chưa chết được.

Có vẻ như Lưu lão gia vẫn còn giận chuyện trong bữa tiệc, ông buồn bực đáp.

Lưu Vĩnh Thụy không để ý, anh nói bác sĩ kiểm tra ông nội thêm một lần nữa cho yên tâm.

Ông bác sĩ già làm theo lời anh, kiểm tra lại cho Lưu lão gia thật kỹ. Sau đó nói với anh.

- Lưu thiếu gia, đơn thuốc trước đây cậu gửi cho tôi rất tốt cho sức khoẻ của lão gia, cậu có thể cho ông ấy uống theo đơn thuốc đó để phục hồi sức khoẻ.

Lưu Vĩnh Thụy nghe vậy liền lấy lọ thuốc của Tuệ Nhi đưa tới.

- Đơn thuốc là do Tuệ Nhi kê, cô ấy cũng đã làm thuốc rồi.

Ông bác sĩ kinh ngạc nhìn Tuệ Nhi.

- Đơn thuốc đó là do Lâm tiểu thư viết? Khi nhìn thấy đơn thuốc, tôi đã nghĩ người thầy thuốc này phải có tuổi đời tích luỹ kinh nghiệm rất lâu mới có thể viết ra đơn thuốc hoàn hảo như vậy. Thế nhưng nó lại là do Lâm tiểu thư viết? Thực sự sao? Cô ấy còn trẻ như vậy...

Ông ta đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Tuệ Nhi, giọng điệu tràn ngập sự ngưỡng mộ dành cho cô.

- Lâm tiểu thư, thật xin lỗi, tôi chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá sai năng lực của cô. Thành thật xin lỗi cô.

Tuệ Nhi thản nhiên cười.

Ông bác sĩ hơi xấu hổ nói tiếp.

- Lâm tiểu thư, không biết cô có dự định thu nhận học viên không?

Tuệ Nhi xua tay nói.

- Xin lỗi, tôi không có ý định đó.

Lưu lão gia không nhìn nổi sự kiêu ngạo của Tuệ Nhi, ông hừ lạnh một tiếng.

- Hừ... Lại còn ra vẻ nữa.

Tuệ Nhi cảm thấy buồn cười. Cô đáp.

- Lưu lão gia, tôi là người đã cứu ông đấy.

Lưu lão gia nghẹn ngào, giận đến đỏ cả mặt. Ông mím môi nhìn sang Lưu Vĩnh Thuỵ. Nhưng anh chỉ đứng xem, không có ý nói giúp ông nội của mình. Lưu lão gia mặt lại càng đỏ hơn, ông biết không thể trốn tránh, bất đắc dĩ nói.

- Ơn cứu mạng của cô chắc chắn tôi sẽ báo đáp. Tôi không phải là người không hiểu đạo lý.

Tuệ Nhi cong môi cười hỏi.

- Ông muốn báo đáp tôi thế nào?

Lưu lão gia lại một lần nữa không biết nói gì. Ông vung tay nói.

- Cô có thể yêu cầu bất cứ điều gì, miễn là trong tầm tay Lưu gia, ta sẽ đều đáp ứng.

Tuệ Nhi còn chưa kịp nói gì, Lưu lão gia lại bồi thêm một câu.

- Nhưng đừng nghĩ tới việc sẽ làm cháu dâu của ta. Ta sẽ không đồng ý.

Tuệ Nhi cạn lời.

Gì chứ? Làm như cô thèm muốn Lưu Vĩnh Thuỵ lắm vậy.

Được rồi, Tuệ Nhi phải công nhận Lưu Vĩnh Thụy quả nhiên xuất chúng. Nhưng cũng chưa đến mức khiến cô phải thèm thuồng như thế đâu.

Tuệ Nhi hờ hững xua tay, cô cũng không để bụng lời ông nói làm gì. Cô đáp.

- Hiện tại thì tôi chưa nghĩ ra yêu cầu gì. Tôi sẽ nói với ông khi tôi cần.

Lưu lão gia còn lo lắng.

- Đừng nói là cô thực sự quan tâm đến cháu trai của tôi đấy nhé.

Tuệ Nhi cười nhạt.

- Lưu lão gia, ông không sợ một ngày nào đó ông sẽ phải cầu xin tôi lấy cháu trai của ông sao?

- Không thể nào có chuyện đó xảy ra được.

Lưu lão gia thẳng thừng phủ nhận.

Tuệ Nhi thoải mái đáp trả.

- Không có gì là không thể. Ngay cả kéo ông về từ tay tử thần tôi còn làm được cơ mà.

Lưu lão gia trợn tròn mắt hoang mang nhìn Tuệ Nhi. Làm sao cô có thể tranh luận với ông thoải mái như không vậy chứ.

Lưu Vĩnh Thụy như bị đá qua đá lại như một trái banh, nhưng anh cũng làm như không nghe thấy họ nói gì.

Hai người, một già một trẻ cứ đấu khẩu với nhau như vậy được một lúc thì Lưu Vĩnh Thuỵ nhận thấy sắc mặt Tuệ Nhi có chút tái nhợt, liền tiến lại gần cô nhíu mày hỏi.

- Em ổn chứ?

Tuệ Nhi lắc đầu.

- Em không sao.

Đột nhiên, tầm nhìn của cô tối sầm lại, cô ngã về phía trước.

Lưu Vĩnh Thụy nhanh tay kéo Tuệ Nhi vào lòng. Giọng nói không giấu được sự lo lắng.

- Tuệ Nhi, em làm sao vậy?

Phải mất một lúc, màn đen trước mắt Tuệ Nhi mới dần tan đi. Cô có chút mệt nhọc trả lời.

- Không sao đâu, em chỉ hơi mệt chút thôi.

Việc đánh nhau với đám côn đồ rồi đến việc căng thẳng tập trung chữa trị cho Lưu lão gia, nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc như vậy khiến cơ thể hiện tại của cô khó có thể chịu đựng được.

Lưu Vĩnh Thụy ánh mắt tối sầm lại. Anh đưa tay lên lau đi vết máu ở khóe miệng Tuệ Nhi. Cô vì căng thẳng quá đã cắn môi một cách vô thức đến bật cả máu.

Đầu ngón tay thô ráp của Lưu Vĩnh Thụy lướt qua đôi môi mềm mại của cô, khiến vết thương của cô tê dại.

Lúc này Tuệ Nhi mới nhận ra khoảng cách giữa hai người quá đỗi thân thiết. Cô nhận thấy có một ánh nhìn không được tự nhiên trong mắt anh, cô lập tức đẩy anh ra.

- Em ổn rồi.

Nhưng giây tiếp theo cô lại bị anh mạnh mẽ kéo lại.

- Ổn gì chứ, em cần được nghỉ ngơi. Ông nội, hôm nay chúng con sẽ ở lại đây.

Nói rồi không chờ Lưu lão gia và Tuệ Nhi kịp nói gì, anh bế cô đi thẳng lên lầu.

Lưu lão gia trừng mắt nhìn bóng lưng Lưu Vĩnh Thụy.

- Đủ lông đủ cánh rồi không cần ông già này nữa chứ gì. Hừ.