Sát Thủ Xuyên Sách

Chương 8



- Em không thực sự thuộc về tôi. Đã thế, tôi vẫn muốn em tiếp tục ở bên cạnh làm người yêu của tôi.

- ...

Tuệ Nhi sững sờ. Này, này... hình như có gì đó sai sai thì phải. Điều này lệch với kế hoạch hơi xa rồi đó.

Ngón tay Lưu Vĩnh Thụy di chuyển từ trên mặt cô, dần dần xuống cổ, đến xương quai xanh, rồi đến bộ ngực mềm mại khiến cô run lên.

- Biểu hiện như vậy là sao? Em không muốn à?

Anh hôn lên đôi mắt kinh ngạc của Tuệ Nhi, hỏi.

- Không phải em yêu anh sao?

Một bên nhuỵ hoa của cô bị anh véo, cô rên rỉ khó nhọc nói mấy chữ.

- Ưm...yêu... yêu... em yêu anh!!!

Cô không thể làm gì được, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, đành phải nói điều anh ta muốn nghe. Hiện tại anh ta sẽ không để cô đi và cô cũng không thể đánh bại anh ta ngay lúc này. Cô cần có thêm thời gian để hồi phục. Thời gian này cô chỉ có thể ở bên cạnh anh ta chờ cơ hội chạy trốn.

Tuệ Nhi bị khiêu khích một hồi. Đột nhiên, giọng nói run run của người lái xe phát ra từ phía trước. Anh ta chắc chắn rất khó khăn khi quyết định buông câu hỏi trong lúc này.

- Lưu tổng, chúng ta… đi đâu vậy?

- Đến công ty.

Lưu Vĩnh Thụy trầm giọng nói.

Tuệ Nhi sửng sốt, nhất thời quên mất vai diễn, ngồi bật dậy suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi tay anh.

- Không. Tôi không thể đến đó.

Cô đã đánh cắp rất nhiều tài liệu mật từ công ty của anh và là tội nhân của toàn bộ tập đoàn Lưu thị. Một khi cô quay trở lại chắc chắn các nhân vật lớn trong công ty sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất.

Lưu Vĩnh Thụy liếc nhìn cô. Tuệ Nhi nhận ra mình đã phản ứng lố, liền trấn tĩnh bản thân, an tĩnh ngồi thẳng dậy, lại bắt đầu nhập vai.

- Em muốn về nhà chữa trị vết thương. Anh đến công ty một mình nhé, em ở nhà đợi anh.

Lưu Vĩnh Thụy ôm cô vào lòng, bàn tay nghịch nghịch tóc cô hỏi.

- Em nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng để em rời khỏi tầm mắt sau những gì vừa xảy ra sao? Dù là nửa bước cũng không được.

- ...

Nói trắng ra là anh không tin cô. Tuệ Nhi không nói gì. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến việc nhất định phải tìm cơ hội bỏ trốn thôi. Nhưng đến khi xe đã dừng trước toà nhà tập đoàn Lưu thị, cô cũng không nghĩ ra được cách gì. Cô ảo não không cam lòng để mặc cho Lưu Vĩnh Thụy bế xuống xe. Vô cùng hèn nhát rút mặt vào trong ngực anh.

- Lưu tổng…?

Quầy lễ tân của tập đoàn Lưu thị bất ngờ nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ đang bế một người phụ nữ trong tay đi đến thang máy.

Các cô gái đồng loạt dụi mắt.

- Chuyện gì vậy? Sao lại có thể có chuyện như thế này xảy ra trước mắt chúng ta chứ?

- Không phải nói cô Nhi trộm tài liệu mật của tập đoàn chúng ta sao? Giữa cuộc họp, Lưu tổng còn lao đi bắt cô ta cơ mà..

- Mọi người đều đoán xem cô Nhi sẽ chết như thế nào.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đây? Cuối cùng, cô ấy lại trở về, mà còn là được Lưu tổng đích thân bế về...

“Đinh!”

Cửa thang máy mở ra.

Tuệ Nhi ngước mắt nhìn ra khỏi vòng tay của người đàn ông, nhìn dãy hành lang và những căn phòng quen thuộc của công ty. Lưu Vĩnh Thụy vẫn bế cô trên tay, dùng chân đá tung cánh cửa phòng họp.

Tiếng ồn ào trong phòng bị cắt ngang.

Tuệ Nhi nhìn qua mà da đầu tê dại.

Phòng họp đông nghịt người. Hầu như tất cả các nhân vật lớn của Tập đoàn Lưu thị đều ở đây. Mọi người trong phòng ban đầu là bất ngờ, sau đó đều đồng loạt trừng mắt đầy ác ý nhìn về phía Tuệ Nhi, như thể họ muốn ăn thịt và uống máu cô mới hả dạ vậy.

Lưu Vĩnh Thụy đưa cô đến đây để cho những người này xé xác cô ra sao? Chắc chắn rồi, nhìn đi, giây tiếp theo, tất cả các giám đốc đã bắt đầu hét lên giận dữ.

- Lưu tổng, người phụ nữ này là gian tế, cô ta bí mật ẩn náu bên cạnh anh để lừa gạt anh. Thực ra cô ta đang làm việc cho Dương Đình Nguyên.

- Cô ta đáng chết!

- Tại sao anh còn ôm cô ta về?

- Nếu là tôi, tôi đã báo cảnh sát nhốt cô ta lại cho cô ta ở tù mọt gông rồi.

Nước miếng của các giám đốc suýt nhấn chìm chết cả Tuệ Nhi. Một số người trong số họ thậm chí còn muốn xông lên cho cô một cái tát.

Lưu Vĩnh Thụy lườm bọn họ một cái khiến họ đông cứng người, dừng lại mọi động tác.

- Tôi biết hiện tại mọi người đang mất bình tĩnh, nhưng nên nhớ, ít nhất là hiện tại, Tuệ Nhi vẫn là người phụ nữ của tôi.

Anh nhìn tên giám đốc đứng gần nhất, nhướng mắt hỏi.

- Cậu có dám chạm vào người của cô ấy không?

Người nọ theo bản năng run lên, gương mặt tái nhợt, lui về phía sau một bước. Anh ta lầm bầm.

- Lưu tổng… tôi… tôi cũng chỉ là đang nghĩ cho lợi ích của toàn bộ tập đoàn Lưu thị…

Cái quái gì vậy? Nữ nhân này phản bội Lưu tổng, còn được hắn che chở như vậy?

Lưu Vĩnh Thụy bế Tuệ Nhi dịu dàng đặt vào chỗ ngồi của anh, sau đó đứng bên cạnh.

Mọi người một lần nữa bị sốc.

Ngay cả Tuệ Nhi cũng sửng sốt.

Hành động của anh cho thấy anh có vẻ như không muốn giải thích nhiều về vấn đề của cô nữa. Anh nói.

- Tôi có chuyện nghiêm trọng hơn là chuyện ăn cắp tài liệu. Chuyện này thậm chí còn gây tổn hại nhiều hơn cho lợi ích của công ty chúng ta.

Lưu Vĩnh Thụy khẽ cúi xuống nhéo cằm Tuệ Nhi nâng lên. Ánh mắt sáng như sao nhìn thẳng vào đôi mắt đang mơ hồ không hiểu chuyện gì của cô. Sau đó, cô dần hiểu ra. Tuệ Nhi xoay mặt rời khỏi bàn tay của Vĩnh Thuỵ, quét mắt qua từng người đang có mặt trong phòng họp, ánh mắt cô trở nên thâm sâu khó lường, buông giọng nói.

- Các vị ở đây đều là những nhân vật lớn của tập đoàn Lưu thị, chắc hẳn cũng không ít người biết trong công ty chúng ta có người mượn danh nghĩa tập đoàn Lưu thị để rửa tiền đâu nhỉ?