Sát Thủ Xuyên Sách

Chương 99



Đường Vũ chưa kịp nhìn lên đã rối rít cúi đầu xin lỗi.

- Tôi xin lỗi..Tôi xin lỗi...

- Ồ...Đây không phải là Đường Vũ sao? Làm sao mà cô vẫn còn có tâm trạng ở lại văn phòng vậy?

Đường Vũ chưa kịp nói gì thì Amy đã tiếp tục công kích. Vừa nãy cô ta bị Tuệ Nhi làm mất mặt như thế mà không làm gì được. Bây giờ lại gặp một Đường Vũ yếu đuối ở đây, vừa hay lại trở thành chỗ để cô ta xả giận. Cô ta che miệng ỏng ẹo cười lớn.

- Ây da, cô bị bỏ lại à... Tội nghiệp quá... Ô hô hô hô... Tiện đây tôi cũng làm người tốt thông báo cho cô biết. Ngài thị trưởng muốn phá bỏ khu phố cũ...Nhưng mà nghe nói bản kế hoạch của các cô là giữ lại nó đúng không?... Thế thì làm sao đây nhỉ? Làm sao đây? Làm sao đây?... Là bị loại chứ làm sao? Là trở thành đống rác chứ sao nữa? Hahaha...

Một tràng cười chế nhạo vang lên.

Đường Vũ mím môi, tay siết chặt, mắt nhìn thẳng vào Amy.

- Bản thiết kế của chúng tôi không phải rác. Chúng tôi đã phải tăng ca rất nhiều mới có thể hoàn thành nó. Đó là cả tâm huyết của chúng tôi. Cô đừng nói nhảm như thế.

Một người trong đám người của Amy lên tiếng.

- Sao lại không phải? Chính xác là rác rưởi. Những kẻ rác rưởi chỉ có thể tạo ra những thứ rác rưởi như thế thôi.

Đám người này đúng là một ruột với nhau. Dự án của bọn họ bị loại, bọn họ tức lắm, lại tiện gặp quả hồng mềm như Đường Vũ, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô mà hung hăng véo thật mạnh cho hả dạ.

- Đúng rồi, người có năng lực thì không cần phải tăng ca, chỉ có đám rác rưởi không nghĩ ra được gì, suốt ngày chỉ biết đi ăn cắp ăn trộm ý tưởng của người khác mới phải thức khuya tăng ca thôi.

- Cô nói ai ăn cắp ăn trộm?

Vành mắt Đường Vũ đã đỏ hoe. Một cái miệng nhỏ của cô không thể chống lại một đàn chó hùa như thế này được, chỉ có thể kìm nén uất ức vào trong lòng mà thôi.

Amy tiến lên một bước, chế nhạo nói.

- Tao nói mày đấy. Làm sao? Thấy uất ức lắm à?

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.

- Kẻ trộm cắp là ai thì chắc cô Amy phải là người biết rõ nhất chứ nhỉ?

Cánh cửa thang máy vừa mở, một bàn chân thon dài bước ra trước. Tuệ Nhi nhanh chóng đến gần Đường Vũ kéo cô bé về phía sau của mình. Ánh mắt lạnh lẽo quét qua Lưu Tư Thần đang đứng phía sau xem kịch, rồi liếc sang Amy nói.

- Người bị loại đầu tiên vì trùng thiết kế với Dương thị lại đứng ở đây lớn tiếng đổ tội cho người khác là trộm cắp sao?

Đường Vũ nhìn thấy Tuệ Nhi như nhìn thấy cứu tinh. Cô bé ôm lấy cánh tay cô, hai mắt lấp lánh ý cười.

- Chị Nhi, chị về rồi.

Tuệ Nhi quay sang Đường Vũ, gương mặt dịu đi rất nhiều.

- Ừ chị về rồi. Về vừa kịp lúc nhỉ?

Đường Vũ cười toe toét, cô bé có người chống lưng thì như được tiếp thêm sức mạnh, hiên ngang lớn tiếng nói.

- Ôi, có người không biết xấu hổ... Nói người khác mà không nhìn lại bản thân mình. Đã ăn trộm còn to mồm. Đúng là rẻ rách.

Amy nghe vậy thì tức anh ách, cô ta gào lên với Tuệ Nhi.

- Cô thì có cái gì hơn tôi mà phách lối... Chẳng phải cùng bị loại như nhau sao? Có gì đáng tự hào mà ra vẻ...

- Đúng vậy, đều bị loại giống nhau, mà trợ lý Lâm còn là đại diện của Lưu thị. Lần này bị loại để xem trong cuộc họp lần tới cô phải giải thích thế nào với ban giám đốc điều hành.

Trước sự công kích của đám người Amy, Tuệ Nhi vẫn bình tĩnh, nhếch môi cười nhạo.

- Ai giống mấy người? Lưu thị thắng thầu... Điều này làm sao những kẻ bị loại từ đầu như mấy người có thể biết được.

Tôn Phi ở phía sau tay cầm một bảng thông báo được bỏ trong tập bìa cứng rất trang trọng, giơ lên lắc lắc trêu tức đám người Amy.

Mọi người chấn động nhìn nhau không nói nên lời. Lưu Tư Thần cũng kinh ngạc không kém, hắn muốn nói gì đó, lại thấy Amy như không tin muốn lao tới giật lấy thông báo nhưng bị Tuệ Nhi ngăn lại.

- Amy, cô hết ăn cắp ý tưởng của người khác, bây giờ lại muốn cướp giật thông báo trúng thầu sao? Cô vô liêm sỉ quá đó.

Amy trừng mắt nhìn Tuệ Nhi, định gân cổ đáp trả thì nghe một tiếng nam trầm vang lên. Một người đàn ông trung niên bước về phía này nói.

- Cô Amy, công ty có quyết định sa thải tất cả nhân viên trong nhóm thiết kế của giám đốc Lưu, bao gồm cả cô. Quyết định có hiệu lực ngay từ bây giờ, rất mong mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi công ty ngay lập tức.

Lưu Tư Thần lúc này trợn tròn mắt, Amy thì lắp bắp hỏi một câu.

- Tại sao...Tại sao lại sa thải chúng tôi?

Đám người phía sau lao nhao, lộn xộn tranh cãi với người đàn ông kia, ông ấy là giám đốc phòng nhân sự. Bọn họ muốn ông ấy đưa ra một lý do chính đáng cho vụ sa thải hàng loạt này.

Tuệ Nhi đứng ra nói thay cho giám đốc nhân sự.

- Lưu tổng là người trả lương cho các người, nhưng các người lại làm việc cho Lưu Tư Thần. Nếu các người đã ăn cây táo rào cây sung như vậy, lý do gì để Lưu tổng giữ lại các người nữa? Các người thử nói tôi nghe xem.

Ông giám đốc gật gù nói theo.

- Đây là sắp xếp của Lưu tổng. Các người vẫn nên nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình rời khỏi Lưu thị càng sớm càng tốt.

Khóe môi Amy giật giật.

- Các người... tại sao lại như thế??

Tôn Phi ở phía sau ghét bỏ nói thêm vào.

- Lưu tổng đối xử với các người thoải mái quá nên các người mới không phân biệt được tốt xấu, dài tay dài chân giúp một người ngoài chống đối lại Lưu tổng đúng không? Loại người như mấy người khi rời khỏi Lưu thị rồi cũng chưa chắc tìm được công việc tương tự đâu. Cả cái ngành này đều khinh bỉ những người phản bội như mấy người đấy.

Amy cùng đám người của cô ta cứng họng, không nói được điều gì. Cô ta quay ngoắt về phía Lưu Tư Thần đang lùi lại về phía sau, muốn trốn khỏi đây. Cô ta hét lên.

- Tư Thần... Anh nói gì đi chứ!!

Tiếng hét của Amy khiến cho mọi người cũng quay lại nhìn Lưu Tư Thần.

Lưu Tư Thần biết mình không thể an ổn mà trốn thoát khỏi đây. Hắn ta đằng hắng giọng bước lại về phía trước trong ánh mắt mong chờ của đám người Amy.

- Giám đốc Lưu, chúng tôi đều sẽ bị sa thải, anh nhất định phải bảo vệ chúng tôi.

- Đúng đấy, giám đốc Lưu, tôi vẫn còn con thơ ở nhà. Tôi không thể mất công việc này được.

Amy tự tin nói.

- Tư Thần sẽ bảo vệ chúng ta, đừng lo lắng.

Amy không hề biết rằng, Lưu Tư Thần chỉ một lòng muốn thoát khỏi mớ bòng bong này càng sớm càng tốt.

Tuệ Nhi lắc lắc đầu, giọng nói thể hiện rõ ý giễu cợt.

- Nếu muốn giám đốc Lưu đòi lại công bằng cho các người, vì sao các người không tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, chuyển đến văn phòng chi nhánh của anh ta mà làm việc? Chẳng phải như vậy dễ dàng hơn sao?

Sau đó, cô chuyển ánh mắt sang Lưu Tư Thần khích bác.

- Giám đốc Lưu, chuyện nhỏ này chắc không thể nào làm khó được anh đúng không?