Sất Trá Phong Vân

Chương 544: Đều thích ra vẻ bí hiểm



Bích Lạc im lặng theo bên cạnh Càn Kình. Chuyện này bắt nguồn từ nàng, dù Càn Kình đối mặt hiệu trưởng như thế nào thì Bích Lạc sẽ đứng về phái hắn.

Càn Kình đi trên đường ma pháp hệ, cảm nhận ánh mắt đầy địch ý từ các đệ tử Ma Pháp Sư, hơi cúi người trò chuyện với Bích Lạc.

- Mỗi ngày nàng đều sống như vậy?

- Ừm!

Bích Lạc im lặng ít nói như bình thường. Càn Kình nhìn Bích Lạc cúi đầu, thấy đau lòng. Trong ba tháng, cô nương này luôn im lặng chịu đựng bốn phía châm chọc, áp lực đủ buộc nhiều người tự sát.

Hoàng Tuyền đang làm cái gì? Càn Kình khó hiểu nhíu mày. Đại Ma Pháp Sư khiến muội muội bị nhiều người chú ý, cho nàng vô hạn vinh diệu, Hoàng Tuyền đang làm gì? Hoàng Tuyền luôn núp trong người Bích Lạc, im lặng nhìn muội muội của mình chịu khinh khi sao?

- Hay là chuyển vào ở trong Hồng Lưu Chiến Bảo đi?

Bích Lạc cúi đầu, lắc đầu nguầy nguậy như con thỏ bị hù.

- Không sao, ta chịu được, mấy chuyện trào phúng này không là gì. Ta sẽ trở thành Ma Pháp Sư vĩ đại nhất, chứng minh cho tất cả mọi người biết! Ta không thể lùi, nếu lùi là có lỗi với tỷ tỷ của ta!

Không thể lùi? Càn Kình nhìn Bích Lạc rõ ràng rất sợ nhưng cực kỳ cố chấp, trong đầu văng vẳng lời phụ thân từng nói. Không thể lùi! Lùi là xin lỗi người từng vì chuyện này mà trả giá!

- Phải rồi, tặng cho nàng.

Càn Kình lật tay lấy ma hạch của Sa Mãng ra khỏi đấu giới, nhét vào tay Bích Lạc.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

- Nhìn kỹ xem, có lẽ sẽ giúp ích cho nàng.

Ma... Ma hạch?

Bích Lạc nhìn ma hạch to bự trong tay, mắt sáng lên, cái này tổng như là ma hạch của ma thú cực kỳ cao cấp. Tuy Chiến Tranh Chinh Phạt học viện cung cấp nhiều tài nguyên giúp ích thực lực Ma Pháp Sư tăng lên nhưng không có cái nào giá tị bằng ma hạch của ma thú cực kỳ cao cấp này.

Lôi Địch từng nói trước khi chưa nhập thánh đối đầu ma thú cao đẳng hơn một chút thì khả năng thắng cùng lắm một phần, không có cả tin chắc giết ma thú. Sau khi nhập thánh Lôi Địch miễn cưỡng nắm chắc năm phần.

Đây là...?

Bích Lạc cảm giác hoa văn trên ma hạch kỳ lạ, khi quan sát kỹ thì ngạc nhiên suýt thét lên. Hoa văn trên ma hạch chỉ là ký hiệu quái dị trong mắt người thường nhưng ở trong mắt Ma Pháp Sư thì nó vô giá không thể tính bằng kim tiền.

Thứ tự xếp hàng nguyên tố ma pháp! Tức là nói Bích Lạc có thể học được ma pháp thiên phú của ma thú trong truyền thuyết? Bình thường thứ tự xếp hàng nguyên tố ma pháp thiên phú của ma thú ở ngay chính giữa ma hạch.

Mở ma hạch mà không làm tổn thương thứ tự ma pháp? Dù là trong Chân Sách hoàng triều hay ma tộc, Man tộc, tất cả nhân ma đều cho rằng đây là chuyện không thể. Tuy bây giờ có rất nhiều cường giả minh văn vẫn không từ bỏ tìm cách giải mở nó, nhưng không thể phân giải mà không tổn hao ma hạch của ma thú cấp thấp nhất.

Một ma hạch chứa ma pháp thiên phú của ma thú cao đẳng? Giá trị của nó... Bích Lạc không nghĩ ra nó lớn lao cỡ nào, và nàng chỉ nhìn sơ ma pháp thiên phú, chắc nó không đơn giản. Cho dù Bích Lạc cầm tất cả tài nguyên trong học viện ra cũng không thể bằng số lẻ giá trị ma pháp thiên phú của ma thú cao đẳng.

- Ta cầm cũng vô dụng, tặng cho nàng.

Càn Kình vỗ nhẹ tay Bích Lạc, nói:

- Hãy cất kỹ, nghe nói thứ này có chút giá trị.

- Giá trị? Giá trị gì?

Trong phòng hiệu trưởng, giọng hiệu trưởng Y Sa chất chứa nghi hoặc truyền ra. Hiệu trưởng Y Sa ngồi trên ghế làm việc trông thấy Càn Kình thì mắt sáng lên, khi nhìn hướng Bích Lạc thì đầy hiền từ.

- Bích Lạc cũng đến? Có chuyện gì cần học viện giải quyết giúp ngươi?

Càn Kình nhíu mày đánh giá hiệu trưởng Y Sa. Từ lần trước tiếp xúc vội vã Càn Kình đã biết hiệu trưởng này không dễ nói chuyện, đặc biệt hiệu trưởng Y Sa không có kiên nhẫn với người không giúp Chiến Tranh Chinh Phạt học viện tăng cường thực lực.

Không lẽ... Càn Kình cứng người. Hiệu trưởng đại nhân từng trông thấy Hoàng Tuyền? Đúng rồi, trừ phi có chuyện như vậy.

- Hiệu trưởng đại nhân.

Lão sư ngồi xuống ghế trong phòng hiệu trưởng, ngón giữa chỉ Càn Kình:

- Đệ tử này ở trước cửa nhất ban năm nhất ma pháp hệ đánh Trang Nhất Thành bị thương.

- Đánh Trang Nhất Thành bị thương

Hiệu trưởng Y Sa nhàn nhã dựa lưng vào ghế, không lộ vẻ kinh ngạc. Ba tháng trước Càn Kình là Phục Ma Chiến Sĩ, nếu muốn giải quyết Trang Nhất Thành thì chỉ cần một ngón út là xong, đánh bị thương có là gì.

Ít nhất... Ngón tay hiệu trưởng Y Sa nhẹ gõ tay vịn ghế. Lần trước ngay trước mặt hiệu trưởng Y Sa, nàng đã ngăn cản biểu đạt rõ ràng nhưng Càn Kình vẫn đánh Mặc Tác Côn Tát bị thương nặng, từ đó nàng liền biết tính cách của thanh niên này.

Chỉ đánh bị thương đệ tử Ma Pháp Sư Trang Nhất Thành? Hiệu trưởng Y Sa cười cười, chuyện này nói lên đệ tử Chiến Sĩ Càn Kình hôm nay rất nể mặt.

- Xin phép rời khỏi trường ba tháng, mới trở về trong thời gian ngắn đã đánh hai trận, xem ra ngươi có nhiều thể lực.

Hiệu trưởng Y Sa nhấc tay chỉ ra ngoài sân, nói:

- Đi xuống, không sử dụng đấu khí chạy một trăm vòng cho ta, rồi ta nghe người giải thích.

Chạy một trăm vòng không dùng đấu khí? Đánh hai trận? Lão sư dạy quân sự kinh ngạc nhìn Càn Kình đi ra ngoài cửa.

Lão sư vội đứng dậy nói:

- Hiệu trưởng, không sử dụng đấu khí chạy một trăm vòng thì hơi quá, theo ta thấy...

- Kỳ Quốc lão sư, ngươi không cần nói nhiều.

Hiệu trưởng Y Sa phất tay nhìn Càn Kình nhảy xuống hai tầng chạy tới đường đua.

Hiệu trưởng Y Sa cười nói:

- Từ lúc hắn vào học viện thì ta đã biết rõ chuyện của hắn rồi.

Kỳ Quốc thừ người, lắc đầu cười giễu. Nữ hiệu trưởng trẻ tuổi này hoàn toàn khác với hiệu trưởng nhiệm kỳ trước, tại sao gã quên điều này? Chiến Tranh Chinh Phạt học viện nằm trong lòng bàn tay hiệu trưởng Y Sa, học viện xảy ra bất cứ chuyện gì nàng đều biết trước nhất.

Người giống Càn Kình một ngày không lên lôi đài đã hai lần đánh người càng không lừa được tai mắt của hiệu trưởng đại nhân.

- Hiệu trưởng đại nhân...

Hiệu trưởng Y Sa đứng dậy ngồi bên cạnh Bích Lạc, nhẹ vỗ vai nàng nói:

- Ta biết chuyện này không liên quan đến Bích Lạc nhưng hắn đi ba tháng, không cho hắn một bài học thì sao ta trút giận?

- Đó là bởi vì ta...

- Được rồi, chạy một trăm vòng sẽ không làm hắn mệt chết.

Hiệu trưởng Y Sa vỗ tay Bích Lạc, nói:

- Ta muốn thông qua một trăm vòng nhìn xem hắn sâu cạn thế nào. Tiểu tử này là ít ỏi vài đệ tử ta không nhìn thấu thực lực thật sự.

Một vòng, hai vòng... Mười vòng... Ba mươi vòng...

Càn Kình nhàn nhã chạy trên sân, thường ngẩng đầu nhìn vị trí phòng ma hạch. Sống mấy ngày nay Càn Kình hiểu được nhiều chuyện, hắn không chỉ cần đấu kỹ thánh giai còn cần nhiều đấu kỹ khác nhau bổ sung cho mình. Lúc trước Càn Kình rời khỏi Tứ Quý sơn cốc lão nhân gia dặn dò nhiều lần, hắn cứ cảm thấy lão nhân gia không nói ra nguyên nhân thật.

- Các lão nhân gia...

Trong đầu hiện lên hình dạng Bố Lai Khắc đại thúc, lầm bầm:

- Sao cứ thích chơi trò bí hiểm?

Sân chạy to lớn, đệ tử Chiến Sĩ, đệ tử Ma Pháp Sư đi ngang qua tò mò nhìn Càn Kình tự mình chạy vòng vòng. Kiểu sân chạy này thường cho mọi người tập nóng người, tại sao có kẻ cứ chạy liên tục?