Sát Vách Yêu Em

Chương 16: 10 năm thì đã sao



Cố Vị Trạch mở cửa bước vào trong nhà, Hạ Hạ nghe thấy có tiếng động vội ngồi dậy chạy lại. Vẻ mặt hớn hở muốn được nghe anh kể về tình hình hôm nay.

An Hạ tươi cười nhìn Vị Trạch, anh sững người trong giây lát, lần đầu được cô ấy đón trào như vậy thật không quen.

"Hừm...cô lại gần quá rồi."

Hạ Hạ phì cười lùi lại hai bước.

"Thế này đủ xa chưa."

Cố Vị Trạch cau mày lại, lời nói mông lung mà cô ấy cũng tin. Anh đưa tay ra kéo cô lại gần phía mình, màn hình ti vi đang chiếu đến phân cảnh hôn trong phim. Vị Trạch cười khẩy nhân lúc An Hạ không chú ý liền hôn cô. Cả người An Hạ cứng đờ lại, ánh mắt sững sờ, nụ hôn cuồng liệt khiến Hạ Hạ không kịp trở tay.

Vị Trạch thấy cô không đẩy ra mỉm cười, ánh mắt nhìn Hạ Hạ trìu mến.

"Cô không đẩy tôi ra sao."

Hạ Hạ cười gượng.

"Cũng đâu phải lần đầu."

Vị Trạch tiến xát lại nói nhỏ vào tai cô.

"Nhưng anh đang lấy danh phận khác."

An Hạ bừng tỉnh cô vội lùi lại vài bước rồi chạy thẳng vào phòng. Khuôn mặt đỏ ửng lên, tim cô một lần nữa đập loạn nhịp, thời gian có thể ngừng lại thì thật tốt.

Cố Vị Trạch cười không khép lại được miệng, cô vợ nhỏ cũng có tình cảm với mình. Trên hai chiếc giường, Vị Trạch quay lại chạm nhẹ vào môi mình, nụ cười bất giác hiện lên.

"Ây sao ngủ được đây."

................

"Cái gì."

Thẩm Gia sững người, anh khó tin cầm cốc nước trên tay uống ừng ực. Nhìn phản ứng bất thường của cậu bạn Vị Trạch nhíu mày lại.

"Anh, em ủng hộ."

Vị Nguyên thích thú nhìn qua anh họ, Cố Vị Trạch cười nhạt sự góp ý khó hiểu của hai người chưa trải sự đời này có đáng tin.

Thẩm Gia bình tĩnh lại, mặt mày hớn hở kể ra cuộc tình mới trớn nở của mình.

"Tôi và cô ấy gặp nhau ở công viên và điều đặc biệt tôi đã thắt dây giày cho cô ấy..."

Những lời kể luyên thuyên của bác sĩ Thẩm làm Cố Vị Nguyên ngoài nghi. Cậu gạt qua câu chuyện của anh mà nhớ lại khoảng khắc gặp Giang Nhi. Vị Trạch cau mày nhìn chằm chằm vào hai người đối diện.

"Gọi hai người đến đây để nghĩ cách tỏ tình không phải để nghe chuyện."

Sự cau có của Vị Trạch làm hai người sợ hãi vội vàng suy nghĩ ra những kế hoạch hoàn hảo.

Trong phòng đối diện, Giang Nhi cùng Diêu Diêu nghe lời kể của An Hạ mắt chữ A mồm chữ O, sự khó tin về biểu hiện lạ của Vị Trạch.

"Anh ấy có khi nào thích chị không?"

Hạ Hạ cười gượng:

"Không đâu, mối tình đầu của anh ấy là một cô gái quen anh ấy từ bé cũng đã 10 năm."

Diêu Diêu nhíu mày lại.

"Chị cũng yêu anh ý 8 năm mà."

Giang Nhi thở dài, nhìn sự buồn bã của An Hạ khi nhắc đến cô gái ấy. Cô nhẹ nhàng tiến lại vỗ vai Hạ Hạ, ánh mắt kiên định nói:

"Phải thử mới biết, tình cảm 10 năm thì đã sao, anh ấy cũng có thiện cảm với cậu thì chúng ta cho con thuyền cập bến."

Hạ Hạ sững sờ nhìn sự góp ý của hai người, đều nhận được sự chấp thuận An Hạ gật đầu đồng ý.

"Đúng tình cảm 10 năm thì có là gì chứ."

Hai hội bàn bè cùng bước ra, Vị Nguyên nhìn vào điện thoại gọi đến cho chị Giang Nhi, chuông điện thoại reo lên cậu vội ngẩng lên nhìn. Sáu người giật mình nhìn về phía đối diện. Bác sĩ Thẩm nhìn thấy bạn gái của mình đang đi cùng với An Hạ miệng liền nói.

"Cái này được gọi là định mệnh không."

Vị Nguyên gật đầu, cậu nhìn sắc mặt của Giang Nhi đang sát khí đùng đùng vội lên xoa dịu bầu không khí ngỡ ngàng này.

"Chị chúng ta đi trước đi."

Cầm bàn tay Giang Nhi rời đi, bác sĩ Thẩm cũng ra hiệu cho Diêu Diêu đi cùng, An Hạ cười mỉm ra hiệu cho Vị Trạch đi trước.

Cố Vị Trạch toát hết mồ hôi lạnh, chuyện này tình cờ hay được sắp đặt trước đây.

Cuộc gặp bất ngờ ấy làm cả đám sợ hãi, Vị Trạch nhìn vào cốc cà phê trên bàn bật cười.

"Không hẹn mà gặp là do định mệnh sắp đặt."

Vị Nguyên vẻ mặt ủ rũ phủ nhận.

"Cũng tại anh gọi em ra đấy kết quả là bị chị ấy nghi ngờ là đi theo dõi."

Thẩm Gia cười lớn lên.

"Thằng nhóc này mà cũng có vẻ mặt sợ người yêu sao."

Vị Nguyên quay sang lườm bác sĩ Thẩm.

"Chưa phải bạn gái, có tỏ tình rồi nhưng mà bị từ chối."

Cậu đau khổ nhớ lại tối hôm đó, bầu không phải lãng mãn, trên tay cầm bó hoa hồng lớn. Vị Nguyên đứng dưới sảnh công ty xếp cánh hoa thành hình trái tim. Giang Nhi lướt qua thấy thế bước chân càng nhanh để tránh ánh mắt.

"Chị."

Vị Nguyên chạy lại, quỳ một chân xuống, lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại.

"Chị không thích người kém tuổi, hơn nữa em còn nhỏ chưa biết mùi vị. Chị bận rồi đi trước nhé."

Nói hết câu cô ấy đã chạy đi, chuyện là vậy đấy. Bác sĩ Thẩm nghe xong lắc đầu.

"Giang Nhi nhìn qua đã thấy trọng sĩ diện em lại tỏ tình giữa đám đông sao cô ấy dám đồng ý."

Vị Trạch đồng quan điểm, ba người ngồi nghĩ cho kế hoạch sắp tới.