Sau 18, Em Là Vợ Của Tôi!

Chương 20: Ăn trực!



Thích thế! Mà sắp xếp xong rồi à? Tưởng nãy có ai kiên quyết nói không muốn nhận?

Dương Ngọc Yến nghe anh nói thế liền chu môi liếc mắt nhìn sang hướng khác đánh trống lảng, thì có ai biết được lòng người thay đổi thất thường và cô cũng thế, trước không thích bây giờ thích thì đó cũng là điều bình thường.

.....

Cả hai ngồi tâm sự với nhau cả một buổi sáng...nói cách khác là một người châm lửa một người khít khói, bầu không khí trong Dương Gia mọi khi một mình cô đã đủ quản gia và người làm nhức hết não vì cái tính nhí nhảnh và cái miệng thì nói không ngừng kia rồi, Dương Ngọc Yến mà ngủ thì ngủ quên trời quên đất nhưng đã dậy rồi thì trong nhà không khác gì mở tiệc!

Thế mà cứ tưởng rằng thêm Vương tổng mang danh lạnh lùng, nhìn đời bằng nửa con mắt, tính khí giết người chỉ trong một nốt nhạc thì cô sẽ ngoan ngoãn hơn...Nhưng mà không, tưởng thì vẫn chỉ là tưởng, Vương Lam Nhất không những không nghiêm túc chấn chỉnh vị hôn thê của mình mà chính anh lại còn là người hùa theo cãi vã trêu chọc cô, thậm trí có lúc còn phải để Đinh Viễn Lập chạy ra ngăn cản không thì cuộc chiến nảy lửa lại tiếp tục diễn ra...

Đến gần trưa, Đinh Viễn Lập đi ra chỗ hai con người đang hằm hè nhìn nhau, một người ngồi đầu ghế bên này, một người ngồi đầu ghế bên kia...đúng vậy, cả hai là vừa mới bị ông và Dương Lâm Mạc tách ra do tội xích mích mà nắm tóc đánh "yêu" đối phương vài cái, chủ yếu là cô đánh chứ Vương Lam Nhất đã chạm vào được cái nào.

Đinh Viễn Lập lắc đầu bất lực, ông nói:

- Vương tổng...Yến nhi, cả hai ra rửa tay vào ăn trưa đi.

Nói xong ông liền quay lưng đi vào trong phòng bếp. Một lúc sau, bàn ăn cũng đã gần đầy đủ chỉ thiếu mỗi cô và Dương Vân Đặng là chưa xuất hiện. Quản gia Đinh đang định đi gọi thì Dương Ngọc Yến từ bên ngoài chạy vào ngồi thoắt xuống ghế mà hỏi:

- Ba, anh hai lại không về sao? Còn đồ nhà anh sao không về đi còn ở lại làm gì nữa?

Vương Lam Nhất dưng dửng nhìn cô rồi nói:

- Ăn trực!

Cô khó chịu ra mặt liền đứng dậy quay ngoắt người định rời đi thì bị anh giữ lại:

- Định ngồi xuống đất ăn cơm à?

Cô hất tay anh ra rồi trừng mắt lên nhìn, rõ ràng biết thừa cô định đi sang ghế khác ngồi thế mà còn cố tình giả ngơ để trêu ghẹo cô. Dương Ngọc Yến ngồi lại xuống ghế rồi bảo:

- Nếu không muốn cháy nhà thì đừng để xăng và lửa ở gần nhau, đúng là cái đồ vô liêm sỉ!

Nói xong cô một mạch chạy sang ngồi xuống bên ghế đối diện anh, nở ra nụ cười đầy khiêu khích. Dương Lâm Mạc lắc đầu ngao ngán, ông phẩy phẩy tay mà nói:

- Thôi nào, ăn cơm đi, còn Yến nhi con đừng nghịch ngợm nữa!

Dương Ngọc Yến thấy ba mình không những không theo phe của mình lại còn nhắc nhở cô trước mặt cái con người kia làm cô xù lông lên mà im lặng ngồi ăn.

Bữa ăn tưởng thế mà diễn ra xuân xẻ...nhưng làm gì có chuyện gì dễ dàng xảy ra. Trong bữa ăn, Vương Lam Nhất không ngồi im, anh cố tình cạ cạ vào chân cô khiến Dương Ngọc Yến vừa nhột nhột vừa khó chịu nhưng cũng không thể phản khảng, chỉ có thể nhẫn nhịn ăn hết phần cơm trong bát của mình.

Sau khi ăn xong, Dương Ngọc Yến hầm hực đi thẳng lên trên phòng, Vương Lam Nhất thấy thế cũng đứng dậy lịch sự nói:

- Bác Mạc, con xin phép lên phòng cùng Ngọc Yến trước.

Ông mỉm cười gật nhẹ đầu cho đó là một lời chấp thuận, nhìn bóng lưng anh đang tiến lên theo bậc thang ông cũng biết cho dù có ngăn cản thì anh cũng tự ý lên thôi... Truyện Huyền Huyễn

Lên phòng cô, anh gõ cửa phòng nhưng không có ý định vào bên trong, Vương Lam Nhất trầm giọng ghé sát lại cửa mà nói vọng vào:

- Tôi về nhé, hai ngày sau chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó cũng là lúc quyết định rồi đấy nhóc con!

Nói xong, anh quay lưng rời đi, phía cô trong này không có mấy khả quan, nhìn vào chiếc lap top trên bàn, cô tiện tay truy cập vào trang thông tin cập nhật điểm số và thông báo điểm đỗ, chỉ còn hơn năm mươi tiếng đồng hồ nữa mọi thứ đều sẽ được công khai, lúc đó cô cũng sẽ biết con đường phía trước là đại học hay là hôn nhân mà thôi.

.......

Hai ngày... chớp mắt cũng đã trôi qua hai đêm dài rồi, hai ngày nay cô đều chằn chọc không tài nào mà ngủ được và đúng như lời mà Vương Lam Nhất đã nói, trong những ngày vừa qua anh không gọi cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa, làm cô cứ ngớ anh đã bốc hơi biến mất hỏi trái đất rồi ấy.

Nhưng tiếp xúc, trêu chọc nhau nhiều như thế trong hơn một tháng, bây giờ lại im lặng khiến cô có chút thiếu thiếu thứ gì đó rất khó tả.

Nằm lăn qua lăn lại trên giường, nhìn chiếc lap top bật sẵn để trên bàn, còn tận hơn hai tiếng nữa mới công bố điểm, cô mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra gọi cho con số để ở mục yêu thích, đầu dây bên kia bắt sóng rất nhanh, thấy thế cô bắt đầu lên giọng than vãn:

- "Bao giờ mới công bố đây, lâu quá đi mất!"

Đương Lãnh Hàn thở dài qua mà nói:

- "Nào có thì có, đỗ thì học, khỗng đỗ thì lấy chồng, mày việc gì phải lo?"