Sau Khi Bạn Trai Tôi Trở Thành Ma

Chương 20: Niên thiếu (9)



Editor: Bầu

Chương 20: Niên thiếu (9)

Giang Như Thu hài lòng nhìn lời lẽ ngay thẳng của Kiều Nguyệt, trong lòng như có một khe hở lớn, dòng điện ấm áp gọi tên Kiều Nguyệt không ngừng chạy vào.

Ngũ quan của thiếu nữ mềm mại, cảm giác như cả người cô, không bao giờ chủ động gây sự, không bao giờ đặt mình vào ồn ào, lặng lẽ đứng ngoài cuộc.

Nếu không có anh ở bên, theo tính cách của Kiều Nguyệt, sau khi nghe những gì nhóm Tưởng Giai Giai nói về cô sau lưng, cô có lẽ sẽ thản nhiên đi về, rồi thầm khóc, đau lòng làm sao!

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trái tim của Giang Như Thu căng thẳng, nhưng vẻ mặt lại phản bội anh... Si cuồng tràn ngập trong mắt, Kiều Nguyệt đã không làm như vậy, cô đứng lên nghiêm khắc lên án hành động xấu xa của nhóm Tưởng Giai Giai.

Là vì anh? Có phải là vì anh không?!

Cả người Giang Như Thu như ở trên mây.

Chiều cao của anh vốn nổi bật giữa đám bạn cùng trang lứa, lúc này đứng trước một đám con gái mới có thể thể hiện được lợi thế của mình, bóng cây chiếu trên người anh, bóng tối che lấp khuôn mặt anh, không ai có thể thấy sự mê đắm trong mắt anh biến thái đến mức nào, nếu có thể diễn tả bằng cách khác, có lẽ -

  

Anh không thể chờ đợi nổi, mơ ước muốn kéo người con gái anh yêu vào bóng tối cùng nhau....

Nhưng tâm trạng tốt của anh đã không kéo dài được bao lâu, như mặt trời bị mây đen che phủ, chẳng mấy chốc cả người đã bị thù địch bao phủ.

Trước đây anh chưa bao giờ là người như vậy, bất định và thất thường, nhưng giờ đây quả thực là cuộc sống thường ngày của anh, vì một hành động của Kiều Nguyệt mà vui vẻ như trồng đóa hoa rực rỡ trong lòng, cũng sẽ vì hành động của cô mà phát cáu.

Lý do khiến anh không vui rất đơn giản, bởi vì ánh mắt của Kiều Nguyệt ở trên người nhóm Tưởng Giai Giai quá lâu......

Sự tức giận của cô là do người khác gây ra. Chỉ là, nó khiến anh rất không thoải mái, khiến anh ghen tị kinh khủng.

Là kẻ biến thái? Giang Như Thu mày nhất định là kẻ biến thái!

Nhưng anh thật sự rất khó chịu.

Sự tự tin của Kiều Nguyệt không tồn tại được lâu, bởi vì cô không có kinh nghiệm tranh cãi với người khác từ nhỏ, không bao giờ nói lớn tiếng với người khác, nhưng cô sẽ làm theo bất kỳ yêu cầu nào mà cô có thể chấp nhận, ngay cả khi nó vô lý, như người làm từ cục bột, để cho ai bóp và xoa tròn.

Nay khi cô đang bối rối, cô vô thức nhìn người đã ủng hộ mình ——

Giang Như Thu.

Nhưng khác với những gì Kiều Nguyệt tưởng tượng, khi lần đầu tiên bị Giang Nhược Nhược kéo ra ngoài, nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên ấm áp, tràn đầy cổ vũ, như muốn nói với cô rằng "Cậu phải cố gắng lên, tôi sẽ luôn giúp cậu", cô cứ tưởng anh sẽ luôn như vậy, nhưng sao anh lại bày ra dáng vẻ ăn thịt người?

...... Cô không nhìn lầm?

Không chỉ là Kiều Nguyệt, mà Tưởng Giai Giai và Vân Thanh ở phía đối diện cũng chú ý đến khuôn mặt của Giang Như Thu.

Hai mắt Vân Thanh lập tức tràn ngập sương mù, rưng rưng nước mắt nhìn Giang Như Thu.

Vân Thanh cho rằng là Giang Như Thu đã chán Kiều Nguyệt.

Dù gì thì cô ấy cũng không nói gì xấu về Kiều Nguyệt, nhưng Kiều Nguyệt thậm chí còn mắng cô ấy, mặc dù những lời của Kiều Nguyệt không phải là mắng chửi gì cả, nhưng cô ấy đã rất ngạc nhiên khi nhận được sự thương hại của Giang Như Thu.

Vân Thanh kích động rơi nước mắt, nhìn Giang Như Thu trìu mến hơn.

"Sau này, nếu tôi phát hiện các cô còn nói xấu Kiều Nguyệt ở sau lưng, tự gánh chịu hậu quả."

Giang Như Thu gần như kiềm chế không làm Kiều Nguyệt bị thương, kéo cánh tay cô đến bên cạnh mình, gần đếm mức không có khoảng trống, dù sự đụng chạm qua lớp quần áo không thỏa mãn được điều gì, nhưng ít nhất cũng có thể khiến anh bớt căng thẳng, bởi sự bạo lực sinh ra từ ghen tuông không thể giải thích được.

Anh đứng trước mặt Kiều Nguyệt, cắt ngang tầm nhìn của cô, giọng điệu và vẻ mặt gần như tàn nhẫn, không hề tỏ ra thương xót các cô gái nhỏ, không quan tâm đến cô gái phía đối diện yêu anh, lúc này tim đã vỡ tan thành từng mảnh.

Liên quan gì đến anh?

Anh chỉ quan tâm đến Kiều Nguyệt.

Anh chỉ có một mình, Kiều Nguyệt.

Kể từ khi trải qua sự kiện rừng cây nhỏ, Kiều Nguyệt đã chuyên tâm vào việc học.

Tuy rằng Tưởng Giai Giai bị sỉ nhục, người có thể trở thành bạn, nhưng cô cũng không cảm thấy buồn bực hau đau khổ, tuy rằng trong lòng vẫn luôn khao khát một người bạn thân, không ai thích ở một mình, nhưng cô quen rồi.

Nói về điều này, cô cũng muốn gửi lời cảm ơn đến Giang Như Thu, họ cũng coi như là bạn tốt, bản thân anh cũng thừa nhận điều này, khiến tâm trạng của Kiều Nguyệt hầu như không bị ảnh hưởng.

Điều duy nhất cô không hối hận là đêm hôm đó cô đã bước vào con hẻm, nếu không đi vào, có lẽ cô đã không thể trở thành bạn tốt với Giang Như Thu.

Trên thực tế, ngay cả khi cô muốn kết bạn nhiều hơn, không ai trong Lớp mười lăm dám đến gần cô.

Chỉ vì khi mọi người trong lớp đang thảo luận, gần một nửa lớp đều tham gia, dù sao cũng là các bạn cùng lớp nói chuyện phiếm, tốc độ lan truyền rất nhanh, cho dù một số người không có ác ý thì bản thân cũng đã tham gia rồi, cũng không thể hoàn toàn không thẹn với lương tâm.

Huống chi, hầu hết mọi người đều đã nếm trải hậu quả xấu xa —— mà Giang Như Thu cảnh cáo.

Kiều Nguyệt bây giờ không có bất kỳ giao tiếp nào với người khác giới hay đồng giới, nhưng Giang Như Thu cũng không yên tâm.

Đặc biệt là những điều mà Kiều Nguyệt nói về các cô gái làm cùng nhau khiến anh cảm thấy hoảng loạn mỗi ngày, vừa tan học, anh nhìn chằm chằm vào các cô gái trong lớp và đồng thời nhìn chằm chằm vào Kiều Nguyệt.

Bất cứ khi nào cô tỏ ý muốn đi vệ sinh một chút, anh đều chậm rãi đi theo.

Ước có thể một tấc cũng không rời.

Kiều Nguyệt tội nghiệp không biết trong lòng người bạn cùng bàn ấm áp và tốt bụng, nhưng nội tâm đen tối và biến thái, còn tưởng rằng anh đi theo mình vì sợ bị người khác ức hiếp.

Kiều Nguyệt cảm thấy cô cần phải nói với Giang Như Thu rằng anh không cần đi cùng cô ra vào mỗi ngày, giọng điệu của cô đầy chân thành: "Tôi hiểu lòng tốt của cậu, trên thực tế, họ chỉ nói xấu vài câu sau lưng tôi thôi, cũng sẽ không bắt nạt tôi, cậu mau trở về đi, không cần phải đi cùng tôi."

Giang Như Thu ở phía sau cô nửa bước, điện thoại vốn ôm ở trên ngực, vừa định bấm nút ở giữa, cô đột ngột quay đầu lại, may mà cô không phát hiện anh đang chụp lén, thản nhiên bỏ điện thoại vào túi.

"Cậu đi đâu vậy?"

"Siêu thị."

"Vừa hay, tôi đi cùng cậu."

Kiều Nguyệt có chút dở khóc dở cười: "...... Được thôi."

Kiều Nguyệt đi siêu thị mua bánh mì nhỏ và đồ uống, hai phần, cô ăn một phần, cho Giang Như Thu một phần.

Mặc dù cô bị điểm kém, nhưng không ngăn cản cô học tập nghiêm túc, ngay cả khi kết quả luôn không đạt yêu cầu, học tập quá mệt mỏi, trước khi quay trở lại lớp học cô đã ăn trên đường.

Cắn miếng bánh mì nhỏ trong miệng, khóe miệng dính vụn bánh, cô lè lưỡi liếm nhanh chóng.

Cô rất nghiêm túc trong mọi việc, cũng như việc ăn uống, trong mắt cô chỉ có đồ ăn vặt trong tay, hoàn toàn không chú ý đến hành động của cô gợi tình như thế nào!

Đúng vậy, gợi tình.

Tay Giang Như Thu cầm bánh mì thật chặt, hai mắt như có ngọn lửa bất chợt nhìn chằm chằm cô, nhìn về phía khóe miệng, vụn bánh mì màu vàng nhạt, khiến khuôn mặt cô trắng nõn mềm mại, nhìn cô lè lưỡi, liếm nhanh chóng khóe miệng đưa vụn bánh vào trong miệng, cánh môi bị cô lướt qua trở nên bóng loáng......

Động tác vài giây ở đây bị anh bị trì hoãn lâu, khiến cả người anh căng thẳng, ước có thể, ước có thể......

"Đừng ăn." Giọng nói lạnh lùng và cứng rắn.

"Hả?" Kiều Nguyệt giật mình.

"Ý của tôi là, ừm, tôi chỉ đang nói," Giang Như Thu căng thẳng, ánh mắt đảo qua đảo lại, quan sát những người qua lại và những khu dạy học xung quanh, nhưng anh không dám đặt lên môi cô, một lúc lâu, mới nói: "Gần đây cậu có liên lạc với họ không?"

Cuối cùng anh tìm được chủ đề, mặc kệ thẳng thừng lật tẩy thế nào Hắn rốt cuộc tìm được rồi đề tài, cũng không màng chuyển có bao nhiêu đông cứng.

Kiều Nguyệt lắc đầu.

Giang Như thu nhân cơ hội lừa gạt nói: "Nên như vậy. cậu quá ngây thơ, vô tội quá, không nhìn ra được đối phương là chân thành hay là giả, ngược lại còn bị đối phương vu khống, những người như vậy hoàn toàn không thể giao tiếp, cậu phải biết rằng bây giờ có nhiều người như vậy, biết người biết mặt mà không biết lòng, rất khó để tìm được một người chân thành tốt với cậu."

Kiều Nguyệt gật đầu đồng ý.

Giang Như Thu không ngừng cố gắng: "Chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba, nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập, điểm này điều cậu đã làm rất tốt, đừng dành thời gian cho những người vô nghĩa và những việc vô nghĩa, nếu không sẽ làm trì hoãn thời gian học tập của cậu, còn bị tổn thương tình cảm, cậu nói đúng không?"

"Lời cậu nói có lý."

Giang Như Thu cớ gắng che giấu nụ cười trên mặt, "Đúng vậy, tôi chỉ có cậu là bạn, nhưng chỉ cậu là đủ rồi, những người khác tôi thật không yên tâm chơi thân, cuối cùng tôi luôn sợ bị tổn thương."

Đây không phải là yêu đương, lấy đâu ra tổn thương và phản bội? Ngay cả khi yêu đương, anh có thể rút ra bài học nếu bị tổn thương, không có lí do gì mà không dám thử nếu sợ bị tổn thương? Đây rõ ràng là Giang Như Thu nói vớ vẩn để dụ Kiều Nguyệt.

Nhưng ngũ quan của thiếu niên ngũ quan vốn đã đẹp trai, hơn nữa vì cô tốt bụng, sự chân thành trong đó khiến trong lòng Kiều Nguyệt vô cùng cảm động.

Cô chỉ là hành động tùy tiện, không ngờ có thể đổi Giang Như Thu làm mọi thứ vì người bạn thân là cô.

Kiều Nguyệt gật đầu thật mạnh: "Cậu cũng là người bạn duy nhật của tôi."

Giữa các khu dạy học, thỉnh thoảng ánh sáng mặt trời chiếu vào, chiếu vào hai người họ, một nửa là ánh sáng mặt trời, một nửa bóng tối.

Ánh nắng trên người Giang Nhược Nhược càng thêm kinh khủng, vì lời nói của cô gái, trong lòng anh nóng bừng, toàn thân nóng đến mức không chịu nổi, xoay người đi ngược lại khu dạy học cao lớn, tận dụng gió mát để xoa dịu ham muốn thiêu đốt trong lòng như một con thú.

Kiều Nguyệt theo sát anh, từ mặt trời đi vào bóng tối, vẻ lạnh lùng khiến cô run rẩy.:,,.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiệm vụ đánh đuổi đám bạn nữ xung quanh Kiều Nguyệt đã hoàn thành√