Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 25-2: Nhìn trộm (V-2)



: Nhìn trộm (V-2)

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Hiểu ra những tên cảnh sát thối tha này tìm hắn vì cái chết của Ngô Phong chứ không phải chuyện hắn cho vay nặng lãi, cũng không phải giấu diếm gì nói "Thứ sáu tôi ở trung tâm massage Đại Phú Quý, chỉ định A Lệ, cô ta có thể làm chứng cho tôi, chơi cả đêm, không tin thì mấy anh điều tra đi."

Điền Quân: "Chúng tôi sẽ tra, không cần anh phải dạy." Lại nói "Ngô Phong mượn tiền anh lúc nào, tại sao mượn, nói rõ ràng từ đầu đến cuối."

"Thằng oắt kia mê đánh bài nhưng mà chơi không lớn, mấy đồng bạc lẻ thì tôi chả buồn để mắt. Một tháng trước không biết kiếm được tiền ở đâu phát tài, đột nhiên vung tay xài tận 258 vạn, xưng huynh gọi đệ với tôi còn rủ mời tôi đi massage, tôi còn thiếu chút tiền đó của hắn sao?" Lâm Huy hiển nhiên xem thường Ngô Phong.

Điền Quân hỏi "Hắn có nói với anh kiếm được bao nhiêu tiền không? Kiếm được từ đâu?"

"Thằng oắt đó uống rượu khoe khoang thì ai biết được là thật hay giả, nói một đêm kiếm được 500 nghìn, ai mà tin được." Lâm Huy chua chát bĩu môi nói "Làm sao kiếm được thì chưa nói."

Một đêm kiếm được 500 nghìn tệ. (vvatpad: chodateam)

"Vung tay tiêu xài thì sao chứ, nghe nói sau đó đi đánh bài tiếp, đáng đời lắm! Chơi lớn xong thua sạch, còn hỏi mượn tôi 300 nghìn." Lâm Huy tiếp tục nói "Ban đầu tôi không định cho mượn đâu, thằng ranh này không nhà không xe, cho mượn rồi khó đòi lại lại, sau đó nó đảm bảo với tôi là chắc chắn tôi lấy lại được tiền, có người sẽ đưa tiền đến tận cửa cho tôi, nể tình anh em liền cho mượn, sau đó nhanh chóng trả hết."

Lâm Huy nói tới đây tặc lưỡi, tràn đầy hâm mộ "Thằng oắt đó cũng có bản lĩnh đó, có tiền mà không cho mọi người cùng kiếm chung."

"Nói tiếp." Điền Quân gõ bàn một cái.

"Sau đó lại đi đánh bài muốn gỡ lại, nghe nói mới đầu còn thắng rất suôn sẻ, một đêm thắng được ba bốn trăm nghìn, cơ mà sau đó đánh tiếp thua đỏ mắt hỏi tôi mượn tiền, tôi nghĩ thằng oắt có cách nên cho mượn 100 nghìn." Lâm Huy dừng một chút, nói "Xong thì qua hơn một tuần, tôi cũng không đòi lãi quá cao, kết quả kéo dài hai tuần, tôi cũng không phải là đi làm từ thiện nên đi qua hỏi tình hình, ai mà biết thằng oắt này tính tình ngang ngược, ngược lại còn chửi tôi thông---"

Điền Quân nhìn Lâm Huy dừng lại "Sao không nói tiếp?"

"Cũng không có gì, chỉ là lúc cãi nhau không vui nên động tay chân một chút." Lâm Huy ậm ờ nói.

Điền Quân nhìn ra vấn đề, đập bàn lạnh lùng quát mắng "Bây giờ là một mạng người, Ngô Phong đã chết rồi, nếu anh làm lời khai giả chúng tôi có thể kiện anh."

"Rồi rồi rồi tôi nói, anh đừng có mà đập bàn hù tôi, cái này chả có gì hết." Lâm Huy miệng thì nói không có gì còn ánh mắt thì lung lay cụp xuống, nói "Không phải là thằng oắt này không trả nổi tiền rồi vu hãm tôi sao, nói là tôi thông đồng với ông chủ sòng bạc ăn tiền nó, nhưng cũng đâu phải tôi ép nó đánh bài đâu, chính nó tự đi đánh bài liên quan mẹ gì đến tôi." Nói cũng nói ra rồi, Lâm Huy dứt khoát nói một hơi "Tiền của mình không thể không lấy lại, tôi liền nói cho nó thêm nửa tháng nữa, nếu vẫn không trả tiền thì tôi sẽ qua giết hắn. Tôi chỉ định hù dọa nó một chút thôi, tuyệt đối sẽ không giết người."

....

Hà Hiểu Phong sắp xếp lại lời khai của Lâm Huy.

Vãn Hồi Chu nghe từ đầu đến cuối trong phòng thẩm vấn, đến văn phòng đầu tiên nói: "Ngày mai thanh tẩy sòng bạc, tìm ông chủ sòng bạc xác minh tình hình, xem có thể hỏi nguồn gốc đường dây số tiền lớn của Ngô Phong từ trong miệng người này không."

Trên bàn là chứng từ dòng tiền lưu động ngân hàng của Ngô Phong, cả một năm trời chỉ toàn những món vụn vặt mấy nghìn tệ. Dựa theo lời Lâm Huy, nửa tháng trước đột nhiên Ngô Phong có được một số tiền lớn, là giao dịch tiền mặt, thông thường giao dịch bằng tiền mặt với số lượng lớn không hẳn là đường dây không sạch sẽ, nhưng đối với tình hình thu nhập của Ngô Phong và bây giờ còn bị giết, đại khái tiền này cũng không quang minh chính đại.

"Vãn đội, anh cảm thấy tiền này của Ngô Phong liên quan đến cái chết của hắn sao?" Ngô Cường tò mò hỏi.

Vãn Hồi Chu gật đầu một cái, thấy đã hơn mười một giờ liền nói "Ngày mai rồi nói tiếp, mọi người về nghỉ ngơi đi."

Đêm nay trời rất tối, mặt trăng bị mây đen bao phủ.

Vãn Hồi Chu bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, đang nghĩ tới vụ án của Ngô Phong, sau lưng liền nghe thấy tiếng bước chân, không đợi đối phương giơ tay lên, thản nhiên nói: "Thẩm Phán."

"Anh suy nghĩ xuất thần như vậy mà cũng có thể nhận ra là tôi, hai ta quả thật có thần giao cách cảm mà." Thẩm Phán sải bước đi lên, vẻ mặt đầy tiếc nuối, vốn là muốn hai tay vòng một vòng khoác vai Vãn Hồi Chu ôm trước ngực, còn tỏ ra thật ngầu, sánh bước đi theo Vãn Hồi Chu, dưới ánh đèn đường cười khoe hàm răng trắng "Chu Chu, tôi tới đón anh đi làm về."

Vãn Hồi Chu thở ra một hơi, không thèm nghĩ về vụ án nữa, nói "Mười phút đi đường thôi, không cần phải phiền phức chạy ra đây một chuyến như vậy."

"Chu Chu!" Thẩm Phán cười híp mắt nói "Chu Chu nhà ta ở cục cảnh sát thành phố lại là cảnh sát bông hoa chiêu bài lông mi hoàn mỹ xinh đẹp, tôi làm sao có thể không đến đón chứ! Chu Chu à anh cũng không biết anh có bao nhiêu mê người đâu."

Lại bắt đầu nói nhảm nịnh nọt rồi.

- -------------------------

Tô: tôi nói mng nghe là mấy chương sau cực dài nên là tôi lết từ từ lại nhé.....