Sau Khi Bắt Tôi, Sát Thủ Hối Hận Rồi

Chương 6



14. "Bổn vương đối với nàng thâm tình nghĩa trọng, sao nàng lại nhìn bổn vương với sắc mặt như thế?"

Tứ hoàng tử trước mặt tôi ném toàn bộ cốc chén trên bàn xuống đất. Tôi bị dọa cho sợ, không dám nói một lời nào.

"Dù sao thì ngày mai, nàng cũng sẽ trở thành thê tử của ta, không nhìn ta cũng không sao, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."

Tứ hoàng tử đi rồi.

Trong phòng chỉ còn lại mình tôi.

Không biết vì sao, về kinh thành, tôi lại không sợ ngủ một mình nữa. Ngược lại khi có người, tôi lại sợ.

Tứ hoàng tử tính tình cô độc, quái đản, khó nắm bắt được. Hắn đối với tôi ám ảnh sâu đậm đến khó hiểu.

Ngày mai là ngày đại hôn của tôi và hắn.

Hỉ phục đặt ở trên bàn, tôi còn chưa đụng tới nó.

Tôi vẫn mặc trên người chiếc váy từ lúc xuống núi. Chính Tạ Thanh Phái đã cất công tới Mãn Ngọc phường tìm thợ may nó cho tôi.

Tôi rất hối hận lúc đó lại ương ngạnh, Tạ Thanh Phái đã vì tôi mà mua những y phục đó, vậy mà tôi lại không đem theo.

Đến cả mọi ý niệm cũng đều biến mất.

Aiz, nhân sinh là như vậy. Sau khi gặp được Tạ Thanh Phái, chỉ cảm thấy đã vượt qua cả biển lớn thì cần gì phải sợ nước. Tôi không phải người tích cực, nhưng chỉ duy nhất hắn khiến tôi không cảm thấy tủi thân.

Tôi lấy trong tay áo ra một chiếc khăn. Tôi đã bọc trong chiếc khăn ấy một món đồ từ trên núi.

Lúc đó khi tôi bị nhốt trong ngục, bị chuột dọa cho sợ. Sau đó Tạ Thanh Phái đặc biệt tìm người bào chế ra một loại độc. Mùi vị rất ngọt nhưng lại cực độc.

Ban đầu dùng nó để hạ độc lũ chuột. Nhưng hiện tại... tôi sẽ tự mình ăn nó.

Đến lúc bình minh, cái gì tôi cũng không sợ nữa rồi.

Tôi không nói dối, vì Tạ Thanh Phái, chết tôi cũng cam lòng.

Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp Tạ Thanh Phái. Hắn ngồi vắt chéo chân, ăn nói thô lỗ, kêu người treo tôi lên rồi đánh.

Nhưng khi tôi bị treo lên, hắn lại mủi lòng.

Tôi biết, hắn không giết người tốt. Nghĩ đến đây tôi không kìm được nước mắt.

Ngoài trời lại đổ mưa, trong cơn giông đột nhiên có tiếng sột soạt

"Ai?"

Đột nhiên có có một chiếc khăn tay rơi vào. Bên trên có đôi uyên ương thêu rất xấu, giống như hai con vịt đen.

"Khanh Khanh..."

Là giọng của Tạ Thanh Phái?

Tôi nghĩ mình bị ảo giác

"Lão đại, huynh thật sến súa."

Là giọng của đại ca mặt sẹo.

Tôi không kìm được, đẩy cửa cửa sổ ra. Dưới ánh trăng tôi thấy khuôn mặt quen thuộc hồi ở trên núi.

Tạ Thanh Phái đứng giữa đồng bọn, nói nhỏ với tôi "Khanh Khanh, ta tới rồi."

15. Tôi mở mắt rồi nhắm mắt, lại mở mắt. Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng chắc chắn là Tạ Thanh Phái đã tới tìm tôi

"Chàng... sao lại tới đây?"

Tôi vẫn còn lúng túng, Tạ Thanh Phái trực tiếp đẩy cửa sổ, cùng với huynh đệ của hắn tiến vào chái nhà.

"Nàng nói vì sao ta lại tới?" Tạ Thanh Phái cố ý đối xử hung dữ với tôi "Bọn ta đến để tham dự hôn lễ của đại tiểu thư."

"Lão đại, huynh đừng dọa đại tiểu thư. Huynh nhìn khuôn mặt toàn nước mắt của cô ấy, lúc nữa lại bị huynh dọa khóc, chúng ta làm sao đi được?"

"Đi?" Tôi đột nhiên bắt được tin tức từ đại ca mặt sẹo "Mọi người đến để đưa ta đi?"

Tạ Thanh Phái quay người, tiến lại gần tôi, đột nhiên đưa tay bóp má tôi "Sao dạo này gầy đi vậy, thật xấu quá."

Cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc từ tay Tạ Thanh Phái, tôi lại già mồm cãi, khịt mũi hai cái, bắt đầu khóc.

"Tiến bộ rồi, giờ khóc không phát ra tiếng nữa rồi." Tạ Thanh Phái đưa tay lau nước mắt cho tôi.

"Đừng khóc nữa Khanh Khanh, không phải ta tới rồi sao."

Tôi giờ mới biết, thì ra lúc tôi theo cha xuống núi, Tạ Thanh Phái luôn cho người tới quan sát nơi tôi ở.

Hắn biết tôi luôn sống không tốt, cũng biết lúc tôi đi có nỗi khổ tâm.

"Phòng của cha nàng đều bị người của tứ hoàng tử canh nghiêm ngặt, tông nhân phủ cũng không có được sự đối đãi như vậy."

"Vậy sao chàng vào được đây?"

"Bốn mặt canh gác, phá tan từng cái một." Vẻ mặt Tạ Thanh Phái kiêu ngạo "Lính gác của tứ hoàng tử đều là đồ vô dụng, lão tử một khắc đã giải quyết xong."

"Thật lợi hại." Tôi kéo tay áo Tạ Thanh Phái, liên tục khen hắn "Nhưng tứ hoàng tử không dễ đối phó."

"Cho dù hắn có khó đối phó như nào, vì nàng, lão tử cũng đối phó được hết."

Tạ Thanh Phái không nói với tôi nữa, bảo tôi khẩn trương thu dọn đồ đạc.

Đối với tôi chỗ này chẳng có lưu luyến gì, tất nhiên chẳng cần thu dọn gì hết.

Tạ Thanh Phái nắm chặt tay tôi, ôm tôi vào lòng, nói "Ta bay đây."

Chỉ thấy hắn nhón chân một cách dễ dàng, nhảy ra khỏi cửa sổ. Tôi được ôm chặt trong vòng tay hắn, xung quanh tiếng gió rít gào, tôi nghe thấy hình như có tiếng thông báo lớn rằng tôi đã trốn thoát.

Có một vài mũi tên bắn tới, Tạ Thanh Phái dùng chân đá mũi tên đi, nhảy cao hơn.

Từ đầu tới cuối tôi chưa nghe thấy tiếng của tứ hoàng tử. Khi tôi mở mắt thì đã ở ngoài kinh thành.

Tạ Thanh Phái xoa xoa vai mình, phàn nàn với tôi "Sao nàng nặng vậy? Lão tử sắp gãy tay rồi đây."

"Lúc nãy không phải chàng bảo ta gầy sao?"

Tạ Thanh Phái không nói lên lời, lặng lẽ đưa cho tôi miếng bánh ngọt. Là bánh quế hoa tôi thích.

Chập tối,Tạ Thanh Phái cùng tôi và những người khác đã tới Ngư quan, càng ngày càng cách xa kinh thành.

"Chúng ta không về núi Tự Tại sao?"

Tạ Thanh Phái nhìn tôi, nói "Ngốc ạ, sao có thể về núi Tự Tại nữa, quay lại để bị bắt à?"

Tôi mới nhận ra, Tạ Thanh Phái vì tôi mà bỏ lại nhà mình.

Đến được Ngư quan thì trời đã tối hẳn. Chúng tôi không dám dừng lại, vẫn tiếp tục đi.

Ngư quan là nơi gần núi Tự Tại nhất. Đứng ở cổng thành Ngư quan có thể nhìn thấy núi Tự Tại.

Khi chúng tôi rời khỏi thành trong đêm, Tạ Thanh Phái dùng khinh công thoát khỏi sự kiểm tra của lính gác. Khi qua mái nhà, tôi thấy có ánh lửa trên núi Tự Tại.

Tứ hoàng tử... đốt núi Tự Tại.

"Ê, sao nàng lại khóc?"

Tôi chỉ về hướng núi, nhìn Tạ Thanh Phái "Tứ hoàng tử thiêu núi rồi."

"Thiêu cái rắm, là lão tử tự đốt đấy."

Tôi nhìn hắn, cảm thấy bối rối.

"Trước khi đi, ta đã mai phục trong núi. Nếu tứ hoàng tử phái người tới, sẽ lọt vào mai phục của ta, chính là tự dẫn lửa vào mình. Nhìn lửa cháy như vậy, bọn chúng chắc lên núi rồi, tự rước họa vào thân."

Tôi cảm thấy Tạ Thanh Phái đã thay đổi rất nhiều, hắn vậy mà có thể... trong một câu dùng tới hai thành ngữ.

Sau khi vượt qua Ngư quan, Tạ Thanh Phái đã đón Truy Phong và Xuân Đào ở một nhà nông dân trong thôn nhỏ.

Trước bình minh, chúng tôi đã đi một chặng đường dài.

Tạ Thanh Phái nói, hắn dùng số tiền kiếm được mua một mảnh đất ở phía tây nam Thục.

"Chuyển sang địa giới khác, lão tử vẫn sẽ là đại vương."

Lần đi này lại rất thuận lời. Trên đường, Tạ Thanh Phái đã nhận được thư.

Tai mắt của hắn ở kinh thành báo về, tứ hoàng tử bị mai phục trên núi, khuôn mặt bị tổn thương, hiện tại vẫn hôn mê.

Kỳ thực khi Hồ Vi Viễn bị giết, Tạ Thanh Phái sớm đã thu thập đủ chứng cứ phạm pháp của hắn. Tứ hoàng tử vì cái chết của Hồ Vi Viễn mà luôn canh cánh trong lòng, chỉ có điều là hắn trả thù những người luôn coi thường mình.

"Thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, có không ít người muốn hắn ngã ngựa. Ta đã đem những việc ghê tởm của Hồ Vi Viễn làm viết thành sách. Lục hoàng tử, bát hoàng tử và thập nhị hoàng tử đều có phần." Tạ Thanh Phái gãi gãi đầu "Đây gọi là... ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau."

Không những vậy, Tạ Thanh Phái dùng chuyện này mà bán được lòng tin của bát hoàng tử. Ai cũng biết bát hoàng tử và tứ hoàng tử là kẻ địch.

Chính vì sự giúp đỡ của bát hoàng tử, trên đường đi chúng tôi không bị truy đuổi.

Chưa đầy nửa tháng, chúng tôi đã tới được tây nam.

Nhìn con đường núi gập ghềnh trước mặt, tôi có chút choáng váng.

"Tạ Thanh Phái, chàng muốn trở thành đại vương trên núi à?"

"Sao vậy? Nàng không bằng lòng làm áp trại phu nhân à?"

"Không phải..." tôi lắc đầu, cúi nhìn đôi giày lấm lem bùn đất, trong lòng có chút ủy khuất.

Tạ Thanh Phái thị lực rất tốt, một chút thôi đã nhìn ra tôi muốn lười biếng. Hắn đột nhiên quỳ xuống, nói "Lên đi."

"Hả?"

"Cho nàng cưỡi ngựa lớn."

Tôi ở trên lưng Tạ Thanh Phái đưa mắt nhìn về những ngọn núi phía xa. Từng bước từng bước, tôi cảm thấy mình sắp tới gần nó.

Từ bình minh đến chạng vạng, lúc tôi tỉnh lại thì đã ở trên lưng Truy Phong. Khi tôi mở mắt, thấy hình như mình đã mơ một giấc mơ dài.

Tôi đưa tay về phía Tạ Thanh Phái, muốn hắn ôm.

Hắn đưa tôi xuống ngựa, khịt mũi hai cái từ mái tóc bù xù của tôi.

Cuối cùng tôi cũng tỉnh, chỉ thấy những ngọn núi phía xa, mặt trời đã dần lặn. Tôi đã được ngắm hoàng hôn.

"Đến nhà rồi, Khanh Khanh."

Tôi liếc nhìn Tạ Thanh Phái, lại nhìn đại ca mặt sẹo phía sau, còn có Xuân Đào, còn có các huynh đệ khác.

"Ừm, tới nhà rồi."

Ở đâu có họ thì chính là nhà. Thật tốt, sau này chúng ta sẽ không chia xa nữa.

_______Hết_______

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!