Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Quyển 1 - Chương 153: Không phải là oan gia không gặp nhau



Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Ninh Trí Viễn đi nhanh vào Kim Tiêu Túy, người giữ cửa cung kính bước đến cúi chào hắn. Hắn tùy tay cởi cúc áo ra, ném áo khoác cho Tiểu Chu, bước từng bước dài đi vào thang máy.

Phía sau, Tiểu Chu cẩn thận vuốt thẳng áo khoác của hắn, giao cho một người phục vụ, để hắn cầm quần áo đi bảo quản. Người phục vụ "A" một tiếng, khiến cho hắn chú ý.

"Chuyện gì?"

"Không có gì, Chu tiên sinh."

Người phục vụ cười trả lời.

"Chỉ là mới vừa rồi đại thiếu gia nhà cái cũng đến đây, hôm nay cũng mặc một chiếc áo khoác giống vậy. Là trong bộ sưu tập mùa thu mới nhất năm nay? Tôi có thấy trong cuộc họp báo tuần lễ thời trang. Nhưng mà, loại quần áo này rất kén người, vẫn là do Ninh tổng tài tuấn mới mặc được......Ngay cả người mẫu trên sàn cũng không có khí chất bằng Ninh tổng."

"Trang Thần đã tới?"

Tiểu Chu nhăn mày lại.

"Thật đúng là âm hồn không tan. Ghế lô của hắn ở tầng mấy?"

"Cũng là ở lầu hai, cách không xa với bữa tiệc thương liên của chủ tịch Lý. Đây là ghế lô mà đại thiếu gia nhà cái hay đặt một thời gian dài."

Không biết có phải do ảo giác hay không. Thời điểm Tiểu Chu nhìn thấy người phục vụ nói đến mấy chữ "đặt một thời gian dài", dường như có vẻ tươi cười không rõ. Tựa hồ, ở bên ghế lô đó có bí mật gì không muốn người khác biết, làm hắn cũng không nhịn được lộ ra biểu cảm ái muội như vậy.

Nhưng Tiểu Chu không có nửa phần quan tâm tới vị Trang đại thiếu này. Dù sao, Ninh Trí Viễn đã từng phân phó, sau này nhà cái cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt, lại không có tư cách hợp tác thương nghiệp với Ninh thị. Nó được định một kết cục suy bại, Tiểu Chu cũng không quan tâm đến nhà cái suy sụp như thế nào.

..................

Ninh Trí Viễn đi ra khỏi thang máy, đi dọc theo hành lang tiến về phía trước.

Mỗi hành lang của Kim Tiêu Túy rất giống nhau. Trừ trừ những bức tranh sơn dầu treo trên tường khác nhau, đi ở đây luôn có cảm giác lặp lại tuần hoàn, ảo giác vô cùng vô tận. Ghế lô VIP lại càng ở sâu trong hành lang, phải do người phục vụ đi theo mới có thể tới đây.

Ninh Trí Viễn không mở miệng, người phục vụ cũng không dám tùy tiện đáp lời. Hai người một trước một sau đi đạp một tấm nhung dày, một đường trầm mặc không có tiếng động.

Đến chỗ ngoặt, đột nhiên nhìn thấy cửa phòng vệ sinh, mấy nam sinh nhỏ hi hi ha ha đi ra. Mấy nam sinh kia tuổi không lớn, nhưng giơ tay nhấc chân tràn đầy khí chất phong trần, vừa thấy chính là người bồi rượu bồi sắc.

"Cậu nghe nói sao? Đạo diễn Vương kia muốn xâm phạm người ta ở đây, kết quả bị kim chủ giáo huấn một trận. Trường hợp này không biết bạo lực cỡ nào! Ngày đó vừa lúc tôi cũng ở đây, sau đó lại trộm nhìn vị kim chủ kia......Vừa nhìn thấy bóng dáng hắn, hắn mặc âu phục rất đẹp trai! Vừa lúc đó hắn bế một thanh niên đi ra, hơn nữa là bế công chúa! Không cần nói là sủng ái bao nhiêu, tôi hâm mộ muốn chết.

Tôi nói cho các cậu biết, bên trong nhà vệ sinh toàn là nước, đại đạo diễn Vương kia cũng bị đánh cho thành đầu heo! Cũng không biết vị kim chủ này là thiếu gia nhà ai, mạnh mẽ lại khí chất như vậy. Nếu có thể để tôi ngủ một chút, tôi đây cũng không có gì tiếc nuối."

Nam sinh nói sinh động như thật, vừa ngẩng đậu lại nhìn thấy Ninh Trí Viễn. Thấy rõ tướng mạo của Ninh Trí Viễn, hắn hít hà một hơi, lập tức vứt một cái nhìn mị hoặc đến đây.

"Ông chủ, ngài thật sự rất anh tuấn đó. Miệng tôi rất khát, ông chủ, ngài mời tôi uống ly rượu được không?"

Ninh Trí Viễn ngừng bước chân, không nói gì. Trong lòng nam sinh nhỏ kia rất vui vẻ, cho rằng mình cũng hấp dẫn.

Hắn tựa như không có xương cốt nhích gần lại, cố ý kéo mở cổ áo, lộ ra mấy xiềng xích tinh tế —— Sợi dây kim loại lấp lánh vòng qua cổ hắn một vòng, phía trước lại trễ xuống đến ngực, ấn ở sau lớp vải.

Lại không biết cuối cùng là thông đến nơi nào, lại bị buộc ở nơi nào. Nhìn nhìn qua cực kỳ tình thú, cũng không biết đêm nay hắn muốn hầu hạ ai? Yêu thích một người trang điểm lộ liễu như vậy.

Hắn ở một bên ra sức câu dẫn, Ninh Trí Viễn lại không nói gì. Hắn hơi hơi sững sờ, đôi mắt nhìn vào trong nhà vệ sinh —— có thể nhìn thấy bồn rửa mặt ở đó không nhiễm một hạt bụi, gạch men sứ phản xạ ra ánh sáng dưới ánh đèn. Bồn rửa tay có một bình xà phòng, giống y đúc cái Lâm Lộc nắm trong tay đêm đó.

Cảng tượng trong hồi ức đột nhiên xuất hiện ở trước mắt —— Lâm Lộc quỳ trên mặt đất, quần áo đều bị kéo ra, thân mình gầy yếu run bần bật. Trong tay hắn nắm mảnh vỡ của bình xà phòng, góc cạnh sắc bén đâm vào lòng bàn tay cậu, máu đỏ tươi chảy uốn lượn theo cánh tay trắng như tuyết của cậu rơi xuống.....

"Được không, ông chủ? Tôi thích anh, không cần anh ra phí sân khấu......"

"Này, cậu nghiêm túc chứ? Bên phía Trang đại thiếu ra giá tiền rất cao......"

Nam sinh còn đang dong dài, những người bạn đã nhanh chóng nhỏ giọng khuyên bảo. Hắn lại cười hì hì đẩy người bạn kia ra.

"Ai da không phải Trang đại thiếu cũng kiếm vài người tới phục vụ hắn sao? Huống chi lại chơi tàn nhẫn như vậy, nhiều tiền thì thế nào chứ. Hại thân! Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa đấy. Hôm nay không đi nữa, tôi thích ông chủ này......"

Nói xong, nam sinh trực tiếp cọ ở trên người Ninh Trí Viễn, bàn tay phải liền thăm dò trong áo Ninh Trí Viễn.

Nhưng cổ tay của hắn đột nhiên bị bắt lại.

Thiếu niên kia ngẩng đầu, nhìn thấy lông mày Ninh Trí Viễn khẽ nhếch, ánh mắt lạnh băng. Cánh tay kia càng kiềm càng chặt, cơ hồ muốn bóp nát xương cốt hắn!

"Ai da ông chủ, đau quá!"

"Cách xa ta một chút."

Mấy chữ không có gì đặc biệt, nhưng khi Ninh Trí Viễn nói ra, lại có vẻ lạnh băng. Không khí xung quanh như là giảm xuống vài độ. Nam sinh nhỏ hoảng sợ. Nhanh chóng thu tay lại, lui về phía sau một bước.

Ninh Trí Viễn rút khăn tay ra, xoa xoa mấy ngón tay nam sinh đã chạm qua, tùy tay vứt trên mặt đất.

"Ta không có hứng thú với ngươi. Cút."

Lúc này đây, nam sinh kia cũng không dám nhiều lời thêm một câu, nhanh chóng trốn đi cùng đám bạn.

"Xin lỗi, Ninh tổng."

Mới vừa rồi không biết thái độ của Ninh Trí Viễn đối với người câu dẫn này như thế nào, người phục vụ không dám tùy tiện đuổi người. Giờ phút này xác định hắn không thích loại này, người phục vụ vội xin lỗi nói.

"Đây là vị khách khác mời tới, vốn nên ở ghế lô. Khả năng là vừa tới thay quần áo, mới bị ngài nhìn thấy. Một vài vị khách của chúng tôi thích mặc theo kiểu mẫu như vậy, phong cách cũng có hơi đặc biệt một chút. Nếu Ninh tổng chán ghét loại trang phục này, chúng tôi sẽ chú ý, lần sau sẽ không để những người này xuất hiện ở trước mặt ngài nữa."

"Ừ."

Ninh Trí Viễn không nói gì.

Kỳ thật hắn không phải chán ghét loại giả dạng này.

Chẳng qua nhìn xiềng xích thật nhỏ này làm hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Thật lâu trước kia, Lâm Lộc cũng từng mặc một bộ quần áo như vậy.

Đó là lúc Ninh Trí Viễn năm ba học lớp diễn xuất. Lâm Lộc làm diễn viên chính, sắm vai một kẻ phản giáo giành thắng lợi. Màn biểu diễn kia hết sức tinh tế mỹ lệ, trang phục biểu diễn cũng hoa lệ đến cực điểm, hơn nữa nhóm người biểu diễn chính lại có kỹ năng vũ đạo rất tốt, được một trận vỗ tay như sấm rền.

Cốt truyện nguyên bản là Lâm Lộc đóng vai phản giáo lấy được thắng lợi. Cậu thoát khỏi tầng tầng gông xiềng, có được cuộc sống mới. Cậu chạy trốn tới một rừng cây nguyên sinh, từ đây có được tự do —— Một bộ quần áo trắng, đi chân trần đeo hoa, vũ đạo của cậu vong tình lả lướt, như là thiên sứ hạnh phúc mà tự do tự tại......

Mọi người vì thấy cậu được giải thoát mà mừng rỡ như điên, thậm chí có vài người mắt ướt lưng tròng. Lại không nghĩ rằng, bây giờ mới đến kết cục chân chính —— Trói buộc cậu không chỉ có giáo hội đó? Mà ngay cả nội tâm cậu cũng run rẩy và sợ hãi!

Trên sân khấu, thứ tượng trưng cho gông xiềng đột nhiên bò lên người Lâm Lộc, cậu đau khổ giãy giụa không ngừng, như là linh hồn cũng đang than khóc! Nhưng cuối cùng, vẫn là bị thế lực hắc ám cường đại bắt được, linh hồn tự do cứ như vậy mà lặng yên biến mất không một tiếng động trên sân khấu.

Trong nháy mắt, toàn bộ khán đài lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đề bị sức sống mãnh liệt và bi kịch trong vũ đạo của Lâm Lộc chinh phục, biểu diễn thành công rất lớn!

Những đoàn người như thủy triều tiến về phía sau sân khấu, muốn tặng hoa tươi và cả những lời khen ngợi cho người biểu diễn, nhưng đều bị cánh cửa lớn chặn ở ngoài cửa.

Sau một khắc màn vũ đạo kia hạ màn Ninh Trí Viễn đã lập tức đứng dậy rời đi, cơ hồ là chạy như bay tới hậu trường, hắn mở cửa, nhìn lại về phía trung tâm sân khấu -- Sau tấm màn khép kín, Lâm Lộc quỳ trên mặt đất.

Sân khấu lớn như vậy, cậu lại rất nhỏ bé. Phía sau bức màn là tiếng hoan hô ầm ĩ. Trên sân khấu, ánh đèn sáng như tuyết chợt tắt, Lâm Lộc cuộn thân mình nằm ở trên mặt đất. Cậu có vẻ rất nhỏ bé, lại rất yếu ớt.

Những dây xiềng thật nhỏ quấn quanh ở quanh thân cậu. Lâm Lộc nhắm hai mắt lại, cậu như là mệt mỏi, lại như là đắm chìm ở trong kết cục vừa rồi, còn không thể tự thoát ra được. Nếu không phải ngực cậu còn hơi hơi phập phồng, trên mặt cũng còn có chút huyết sắc, thoạt nhìn giống như là cậu đã mất đi sinh mạng, dung hợp với những xiềng xích kia......

Nghe được giọng nói, Lâm Lộc chậm rãi mở mắt ra. Cậu nhìn về phía Ninh Trí Viễn, lộ ra một nụ cười hư ảo.

"Trí Viễn ca......Mọi người ở đây đều vỗ tay. Anh nghe được không?"

Ninh Trí Viễn không nói gì. Một tiếng vang nhỏ lách cách, cổ tay hắn duỗi ra sau lưng, khóa cửa lại.

"Anh có nhìn em múa không? Buổi biểu diễn này thật sự......Thật sự giống như em và hắn là một. Giống như em chính là hắn, cũng đã từng chết ở trên sân khấu một lần. Trí Viễn ca, lòng em thật sự rất đau khổ. Đến cuối cùng, cũng không có cách nào tránh thoát khỏi trói buộc, có được tự do chân chính."

Lâm Lộc nói vài câu, Ninh Trí Viễn lại không tiếp lời. Đôi mắt hắn gắt gao nhìn Lâm Lộc chằm chằm, đi từng bước một đến gần. Thần sắc trên mặt hắn rất kỳ quái, như là ở nhẫn nại đau khổ gì đó.

"Anh làm sao vậy, Trí Viễn ca......Ô......"

Ninh Trí Viễn thô bạo mà đè Lâm Lộc xuống sàn, hung hăng hôn xuống. Nụ hôn của hắn như là bão tố, như là sóng biển quay cuồng đập vào vách đá, hoàn toàn bao phủ Lâm Lộc ở trong đó, không có chút sức lực chống cự.

Tựa như chết chìm ở dưới hai tay Ninh Trí Viễn. Lâm Lộc đều có hơi thiếu oxi, Ninh Trí Viễn mới buông cậu ra. Hai người đều thở hồng hộc, trong miệng Lâm Lộc có thể nếm thấy vị rỉ sắt.

Cậu thấy được ở trên Ninh Trí Viễn có một vết thương đỏ hồng, không biết hai người lài ai cắn xé môi ai. Ngón tay cậu chạm lên, lại bị Ninh Trí Viễn nắm lấy, đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay, siết lại từng chút từng chút một.

"Vở kịch này, lần sau không được diễn nữa."

"Vì cái gì?"

"Tôi không thích."

"Anh không thích sao?"

Lâm Lộc có hơi giật mình, đôi mắt mở to.

"Vì sao lại không thích? Em cho rằng Trí Viễn ca sẽ thích......Lần này biểu diễn không thành công sao? Nhưng mà người xem rất hưởng ứng......"

"Mặc kệ có được hưởng ứng không, tôi không thích."

Chân thật đáng tin mà đánh gãy lời nói của Lâm Lộc. Đôi mắt Ninh Trí Viễn buông xuống, hầu kết chậm rãi chuyển động lên xuống. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua xiềng xích trước ngực Lâm Lộc, đầu ngón tay xuyên qua trang phục biểu diễn, sờ sờ vào làn da trần trụi của Lâm Lộc.

Trước ngực Lâm Lộc có một nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ. Ninh Trí Viễn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên.