Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Quyển 1 - Chương 168: Trở về tiệm bánh kia(2)



Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Đó là lần thứ ba Lâm Lộc gặp Ninh Trí Viễn. Đó là lần Lâm Lộc té xỉu ở ngoài cổng trưởng, lại bị Ninh Trí Viễn ôm đến.

Đương nhiên, mới nhìn thấy mặt trời lần thứ hai, người này cậu cũng không để ý. Cậu chỉ là có hơi áy náy, người ta đã giúp chính mình hai lần, chính mình lại không nhớ rõ tên người ta.

Nhưng mà biểu cảm của hắn lạnh băng, hắn cũng không tự giới thiệu minh.

Nằm ở "BAKING!" hồi lâu, lại uống một ly trà sữa và ăn hai miếng bánh kem dâu. Rốt cuộc Lâm Lộc cũng có thể bò dậy. Cậu cũng không dám hỏi tên, chỉ là cảm ơn, sau đó tạm biệt hắn.

Cậu cũng không chủ động nói tên của mình cho hắn. Cũng không phải là kiêu căng hay nhử mồi, chỉ là cậu cảm thấy, một người nhỏ bé như mình, hắn giúp mình cùng lắm chỉ là thuận tay.

Cái loại đại thiếu gia này, sẽ không thật sự để ý mình là ai đi.

Cho nên, thấy nhóm bạn cùng phòng chờ mong hưng phấn mà nhìn mình chằm chằm, hỏi han không ngừng "Rốt cuộc quen nhau như thế nào vậy?", đầu óc Lâm Lộc chỉ có choáng váng.

Ngay cả chính cậu cũng không biết mình xem biết người này khi nào. Càng không biết, mình có gì đặc biệt mà có thể để hắn chủ động tìm tới cửa?

Nhưng loa ngoài cửa sổ lại vang lên. Tiếng sau lại gấp hơn tiếng trước, hiển nhiên hắn đã không kiên nhẫn nữa.

Lại ló đầu ra lần nữa. Lâm Lộc nhìn thấy trên người Ninh Trí Viễn mặc một chiếc áo thun màu đen, phác họa ra đường cong cơ bắp. Hắn vẫn đeo kính râm như cũ, tóc chải về phía sau, một đôi mắt lạnh lẽo như chim ưng nhìn xung quanh.

Lâm Lộc còn đang do dự có nên chào hắn hay không, hắn cũng đã nhìn thấy Lâm Lộc. Ngón tay dài kẹp lấy kính râm chậm rãi gỡ xuống, hắn ngước mắt lên, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Lâm Lộc.

Vốn dĩ trên gương mặt không có biểu cảm gì lại lộ ra một cái cười mỉm.

Đột nhiên, hắn vươn hai tay ra.

"Nhảy xuống, có dám không?"

Lâm Lộc sửng sốt.

Nhảy xuống?

Tuy rằng nơi này chỉ là lầu hai, trên mặt đất còn có lớp cỏ mềm mại. Cho dù trực tiếp rơi xuống đất, cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng rõ ràng có thể đi thang bộ...... Vì sao phải nhảy xuống?

"Như thế nào, sợ?"

Ý cười Ninh Trí Viễn càng đậm.

"Không có việc gì, tôi sẽ tiếp được cậu."

Trong giọng nói có quà nhiều sủng nịch, các bạn học xung quanh xem náo nhiệt cũng ồn ào lên. Tiếng ồn nổi lên bốn phía, Lâm Lộc lại không nhận ra, trong tai cậu chỉ có giọng nói của người đàn ông kia —— "Không có việc gì. Tôi sẽ tiếp được cậu."

Trầm thấp dễ nghe len lỏi vào trong lòng cậu. Trong trí óc cậu chỉ có những lời nói và vẻ tươi cười của người đàn ông này, những cái khác đều không nghĩ được.

Hai tay Lâm Lộc bám lấy cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy xuống. Ngắn ngủi bay lên không, tựa như lần đầu tiên thật sự có được tự do —— Ngay sau đó là nhanh chóng rơi xuống.

Khi cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi vào cái ôm vững vàng ấm áp của người đàn. Cánh tay hắn mạnh mẽ, vòng cậu ở trước người, lúc cúi đầu cười, giọng nói lại vang ở bên tai cậu.

"Không tồi đúng không."

Hắn giơ ngón cái cọ qua chóp mũi Lâm Lộc, xóa tan lớp bọt xà phòng còn dính trên mặt cậu. Thuận tay một chiếc khăn tay từ trong túi áo cho Lâm Lộc.

"Lau một chút đi."

"A......Được."

Đỏ mặt lau khô tay ướt đẫm, Ninh Trí Viễn trước mặt đã kéo cửa xe ra. Hắn tiêu sái mà nghiêng nghiêng đầu, nói với Lâm Lộc.

"Đi thôi."

Hắn chỉ nói hai chữ này. Lại không có một cậu giải thích, trực tiếp ngồi vào trong xe.

Mà Lâm Lộc cũng không hỏi nhiều một câu.

Kỳ thật cậu cũng không phải người theo chủ nghĩa mạo hiểm. Cậu nhát gan, tính tình yếu đuối, cũng không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Từ nhỏ bị người ta ghét bỏ, cười là sai, đi đường là sai, ăn nhiều hơn một miếng cơm cũng là sai. Qua một thời gian, ngay cả thở cậu cũng rất cẩn thận.

Luôn có người không kiên nhẫn mà rống lên với cậu "Mau cút!" Lại chưa bao giờ có người vươn tay về phía cậu, nói cho cậu "Đi thôi."

Vận mệnh đã được định sẵn, tựa hồ có người nói với cậu ——

Đi theo hắn đi thôi.

Không có việc gì.

Một người lóa mắt như vậy, bóng dáng hắn chính là ngọn hải đăng của cậu. Cậu nên đi mới hắn, đây là mệnh của cậu.

Sau đó, Ninh Trí Viễn dẫn Lâm Lộc tới bên bờ hồ này.

Rốt cuộc cũng xem như danh thắng, trước kia Lâm Lộc cũng đã từng tới đây. Là cùng các bạn học hoạt động tập thể. Không ai làm khó cậu, cũng không ai quá mức chú ý đến cậu. Chỉ thế mà thôi.

Một đám người cãi cọ ầm ĩ, cậu lại xen lẫn trong đó, giống một cây cỏ dại.

Nhưng lúc này đây, Ninh Trí Viễn nhìn bộ dáng của cậu, làm cậu cảm thấy chính mình là một ngôi sao.

"Nơi này thật đẹp."

"Buổi tối càng đẹp hơn. Ánh trăng chiếu trên mặt hồ, tựa như trên thế giới này chỉ còn lại một mình cậu."

Ninh Trí Viễn cười cười, tùy tay châm một điếu thuốc. Sương khói mù mịt, ánh mắt hắn càng có vẻ thâm thúy.

"Trong đám người quá ồn ào, chỉ có lúc một mình một người mới có thể có được cảm giác phong phú. Cho nên tôi không phải là người thích nơi có nhiều người. Nếu có thể, tôi tình nguyện ở bên hồ nhìn nước, mà không phải nhìn người trong phòng hội nghị."

"Học trưởng thích ở một mình sao? Hôm nay em ở chỗ này, có phải quấy rầy đến anh rồi không?"

"Sẽ không."

Ninh Trí Viễn lại cười cười, không có nhiều ý tứ giải thích. Cứ trầm mặc như vậy, hai người nhìn hồ nước tĩnh lặng. Cho đến khi gió thổi điếu thuốc lá chạm tới đầu lọc, Ninh Trí Viễn mới thấp giọng nói.

"Đi thôi. Đưa cậu trở về."

"A......Được."

Không đầu không đuôi đi ra ngoài một lần, Lâm Lộc lại không cảm thấy đột ngột. Cậu chỉ cảm thấy rất tự tại, tựa như tất cả vốn nên như thế.

Ninh Trí Viễn đứng dậy trước, vươn tay về phía Lâm Lộc. Ánh mắt hắn thản nhiên, đương nhiên là vậy.

Bàn tay kia trầm ổn hữu lực, nắm Lâm Lộc ở lòng bàn tay, sắp đặt thỏa đáng. Lâm Lộc đứng lên, cậu cũng không có ý buông tay. Hai người cứ như vậy nắm tay đi qua rừng rậm tươi tốt, gió thổi động cành lá ở trên cao, rung động rào rạt.

Tiếng tim Lâm Lộc đập nhanh, trong lòng lại trầm tĩnh.

Cậu luôn có một loại cảm giác, con đường này sẽ không đi xong. Bọn họ vẫn sẽ luôn dắt tay nhau đi qua hàng cây này, mãi mãi không có điểm cuối.

...................

Nước lạnh băng đập mắt cá chân, phát ra âm thanh xôn xao. Gió thổi cành lá động đậy, rụng động xì xào.

Lâm Lộc mở mắt ra. Hình ảnh tươi đẹp ở trước mắt biến mất. Cảm giác ẩm ướt lạnh băng chậm rãi trào lên.

Ánh trăng đơn độc, hồ nước lạnh băng.

Người kia nói không sai. Bên hồ vào ban đêm làm người ta cảm thấy trời đất trong lòng mình, chỉ còn lại một mình mình.

Lâm Lộc cúi đầu nhìn cánh tay chính mình. Đã từng bị người nọ dắt đến đây, cuối cùng hiện tại lại có một dấu vết bầm tím thật sâu. Đó là dấu vết bạo hành, là minh chứng cậu bị người kia xé nát.

Cậu sai rồi.

Không có gì là vĩnh viễn. Mà con đường cũng sẽ có điểm cuối.

Trước mắt là hồ nước rộng lớn mênh mang. Lâm Lộc biết, con đường của cậu đã đi tới cuối cùng.

Thời khắc cậu từ cửa sổ ký túc xá kia nhảy xuống đã là bắt đầu đi trên con đường này. Xuyên qua thời gian bảy năm, xuyên qua đường nhỏ rừng rậm không có kẽ hở, một đường chảy máu, rơi nước mắt, để lại một thân toàn là vết thương cùng vỡ nát trong lòng.

Tới hôm nay, cuối cùng đã đi tới cuối.

Trở lại bên hồ này, cậu mệt mỏi. Cậu thật sự đi không được nữa.

Cho nên, cứ như vậy đi.

Lộ vẻ tươi cười hư ảo, Lâm Lộc lấy chiếc nĩa dùng để ăn điểm tâm kia ra, đâm xuống cánh tay. Nhưng đầu nĩa không nhọn lắm, chỉ là để lại trên da vài vét bầm tím, cho dù miễn cưỡng đâm trầy da thịt, cũng không chảy bao nhiêu máu.

Lâm Lộc nhìn chút máu dính trên nĩa, lại nhìn cánh tay hỗn độn của mình. Đột nhiên, cậu há mồm hung hăng cắn xuống.

Máu từ khóe môi cậu bừng lên. Hàm răng xé rách da thịt, lại tiếp tục cắn xuống. Đau đớn làm cậu khẽ nhíu mày, biểu cảm lại bình tĩnh như cũ.

Máu chảy xuống. Miệng vết thương lại xé rách thành miệng vết thương, thịt non hồng nhạt rung động. Trên cằm Lâm Lộc toàn là máu, ngay cả kẽ răng cũng vậy. Là thật sự rất đau, muốn xé mở từng miếng thịt của mình. Nhưng Lâm Lộc lại không cảm thấy đau —— so với hết thảy những gì cậu đã trải qua, cái này có là gì?

Cậu ngồi xuống, chờ đợi một hồi.

Tốc độ máu chảy dần dần chậm lại.

Cậu xé rách thịt ở cánh tay, lại không thể xé rách mạch máu. Chuyện sinh mệnh của con người thật sự rất kỳ quái, nó giãy giụa theo bản năng, kêu gọi, nỗ lực làm chính mình sống sót.

Khi máu sắp ngưng. Lâm Lộc lại nhìn cánh tay mình, giơ lên dùng cái nĩa kim loại mạ đồng kia chọc vào.

Đầu nĩa tiến vào miệng vết thương, dùng sức quấy loạn. Một chút, lại một chút. Dòng máu lại nhanh chóng trào ra lần nữa, chảy xuống từng đường theo cánh tay, tích ở bên đá vụn ven hồ, thấm vào bùn đất.

Rất nhanh, đầu Lâm Lộc đã cảm thấy choáng váng.

Mất máu quá nhiều, cảm giác rất lạnh, cũng rất khó chịu. Lâm Lộc lại lộ ra vẻ tươi cười được giải thoát.

Cậu đứng lên, kéo lê đầu gối nặng nề đau đớn, lảo đảo bước từng bước một đi sâu vào trong hồ.

Trên đường cậu chỉ dừng lại một lần. Cậu cởi áo khoác ra, dùng sức ném nó về phía bờ hồ.

Như vậy đã nghe không được nữa, đó đã từng là mùi hương mộc điều mà cậu yêu thích nhất.

Lâm Lộc cười, đi từng bước về phía trước, không hề dừng lại. Mãi cho đến kia một đầu tóc đen mềm mại cũng chìm vào mặt hồ, sau đó nhìn không thấy nữa.

Ánh trăng chiếu trên mặt hồ. Gió thổi qua, cành lá rung động rạt rào.

Một chiếc áo khoác nằm lẻ loi trên bờ hồ.

Bên hồ, không có một bóng người.

......................

【 Rạng sáng một giờ bốn mươi lăm phút, Kim Tiêu Túy 】

"Thoạt nhìn tâm tình của Ninh tổng thật sự không tốt lắm. Chủ tịch Lý, làm sao bây giờ?"

Không khí trong đại sảnh thấp thỏm. Tất cả mọi người đều lén nhìn sắc mặt Ninh Trí Viễn.

Đôi mắt trợn ngược cũng nhìn ra được, Ninh tổng có tâm sự.

Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, một tay nhéo nhéo trán. Ánh mắt nặng nề, không biết suy nghĩ đến ai.

"Cái này......Từ lúc tiểu tử kia bị đuổi đi, Ninh tổng chính là như vậy. Quả nhiên vẫn là tức giận đi? Tiểu tử không biết trời cao đất dày làm hỏng hứng thú của Ninh tổng?"

Suy đoán nửa ngày, cũng không có kết luận. Chủ tịch Lý căng da đầu lại gần cười nịnh nọt.

"Ninh tổng à, buổi thương liên của chúng ta hôm nay có sắp xếp một tiết mục trợ hứng. Ở lầu một đại sảnh, nếu không......Ai, Ninh tổng? Ngài đi đâu vậy? Ninh tổng!"

Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng dậy. Hắn đẩy chủ tịch Lý ra một phen, cũng không liếc mắt nhìn những người bên cạnh một cái, lập tức đi ra cửa, quẹo vào hành lang.

Rẽ hai ba lần lại ngừng ở cửa ghế lô cách phòng vệ sinh. Bàn tay đáp ở trên cửa, cửa gỗ cứng rắn được đánh một lớp véc-ni, xúc cảm trơn trượt.

Chậm rãi đẩy cửa ra, ánh đèn từ hành lang sau lưng rọi vào, ở trong căn phòng tối đen xuất hiện một khối sáng hình chữ nhật.

Ninh Trí Viễn đứng ở cửa. Thân mình cao lớn của hắn chặn mất ánh sáng, lộ ra một cái bóng dày đặc trên thảm.

Hắn đứng một hồi, mới bật công tắc lên. Nháy mắt đèn đuốc trong phòng sáng trưng, hiện lên tất cả những tội ác đã xảy ra, rốt cuộc không che giấu chỗ nào.