Sau Khi Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu, Tôi Mọc Đuôi

Chương 1



Omega vẫn luôn là đứa trẻ được cưng chiều nhất dòng họ, cậu thật sự rất xinh đẹp, đuôi mắt có điểm một nốt ruồi duyên, mũi cao thẳng, tựa một đóa hồng đêm.

Tính tình của Omega cũng như hoa hồng vậy, toàn thân mang đầy gai nhọn. Bởi vì được chiều chuộng quá nhiều nên hình thành tính nết kiêu căng.

Sự xuất hiện của Alpha khiến địa vị của cậu bị dao động, hắn là con riêng của chú út, kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn, bụng dạ khó lường này đã thành công bước vào dòng họ của Omega.

Alpha và Omega không có chuyện gì liên quan đến nhau, cậu cũng không thích hắn. Một là vì thân phận Alpha ti tiện, hai là do Alpha quá ưu tú, toàn thu hút hết ánh mắt của người khác.

Omega đơn phương tuyên bố rằng cậu và Alpha là kẻ thù không đội trời chung.

Tình tình cậu thất thường nên hay lén làm khó khiến việc hợp tác của hắn và một số xí nghiệp khác trở nên thất bại, Alpha biết nhưng cứ cho qua. hắn chỉ cảm thấy Omega này quá đáng yêu, đối với hắn thì thủ đoạn ngây thơ của cậu chẳng khác nào học sinh tiểu học đang chơi trốn tìm cả.

Trong bữa tiệc của cả họ, chú út quyết định mượn cơ hội này để công khai thân phận của Alpha, Omega ngồi ở dưới khán đài, mặt không biểu cảm nhìn Alpha - kẻ đang đứng dưới ánh đèn - nở nụ cười như cáo.

Ai mà ngờ được rằng tên Alpha đó vừa lén lút vỗ mông và véo eo của cậu ở ngay cửa ra vào cớ chứ.

Tiếng nói trầm thấp rót vào tai cậu, "Đêm nay ngoan ngoãn một chút."

Dường như Alpha đứng trên sân khấu chú ý tới ánh mắt của cậu, cánh tay có phần tay áo hơi vén lên trên giương ly rượu lên cao, ra hiệu với cậu.

Cáo già, Omega thầm nghĩ.

Omega sợ chú út mình mất mặt nên nhận lấy ly rượu đỏ từ khay của người hầu, uống một hơi cạn sạch.

Sau khi Alpha phát biểu xong thì bữa tiệc cũng dần dần nhộn nhịp.

Omega cảm thấy sau gáy mình như bị lửa cháy bao lấy, vừa nóng bỏng lại tê dại, ánh mắt cậu cũng dần mơ hồ, dường như đã mất đi phương hướng.

Một Alpha cao lớn và rắn rỏi đi đến bên cạnh cậu, Omega tựa vào vai của hắn theo bản năng của cơ thể.

Trên người Alpha nhàn nhạt mùi gỗ mun, đó là mùi của một Alpha cao cấp, cậu khẽ nỉ non xin Alpha đánh dấu tạm thời.

Khóe môi Alpha nở nụ cười thản nhiên.

Alpha đỡ cậu băng qua đám người đến một căn phòng, cậu vô thức cọ vào đôi chân thon dài của hắn.

" ́y chà." Alpha kêu đau đớn, cúi đầu cắn khóe môi cậu xem như trừng phạt.

Cơn đau đột ngột ập đến khiến Omega tỉnh táo hơn một chút, cậu đang bị kẻ thù của mình chặn lại, phía sau lưng dán vào vách tường lạnh buốt.

"Đệt, mau thả tôi ra." Omega cố tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Alpha.

Hắn khẽ cười, tăng thêm chút sức vào cánh tay rắn chắc mạnh mẽ khiến khoảng cách giữa hai người lại càng gần thêm.

Giọng nói của hắn không nhanh không chậm, mang theo chút ý đùa, "Bé cưng, em biết dáng vẻ phát tình hiện giờ của em có bao nhiêu quyến rũ đối với những kẻ đang ngấp nghé em ở ngoài kia không?"

Alpha đến gần khiến chân cậu mềm nhũn, hương hoa hồng nhung thơm ngọt nồng đậm tràn đầy cả phòng.

Dưới ánh đèn, con ngươi xinh đẹp của Omega hòa với hơi nước, nốt ruồi kia như giọt mực rơi trên tranh thủy mặc, mang theo chút sắc tình.

Mùi hương gỗ mun dễ ngửi trên người Alpha khiến Omega dần dần sa đọa, cậu giống như một cậu bé đang vòi kẹo, năn nỉ Alpha đánh dấu mình tạm thời.

*

Hơi thở chênh vênh giao thoa với nhau, cho đến khi nụ hồng nhung diễm lệ nở rộ giữa hương gỗ mun ảm đạm, vừa diễm lệ lại ủy mị.

Sau khi dấu hiệu xong, Omega không có gì khó chịu hết, thậm chí cậu còn không có cảm giác đau đớn gì.

Omega đẩy Alpha ở trên người mình ra, nói cảm ơn rồi sau đó đẩy cửa rồi đi.

Omega đáng thương không chú ý đến nét cười mãn nguyện của Alpha.

Có lẽ là do dấu hiệu nên ban đêm Omega ngủ không được yên giấc, xương sống của cậu có hơi ngứa ngáy.

Trong lúc đang mơ màng ngủ, Omega có dùng tay cào mạnh vào nơi đó, chỉ tiếc không có tác dụng mấy nên sau đó cậu đã từ bỏ.

Chuyện đầu tiên Omega làm sau khi thức dậy là soi gương, cậu chậm rãi đi đến phòng rửa mặt, uể oải đứng trước tấm gương to lớn chạm đất.

Cậu bừng tỉnh giấc ngay lập tức, ấy thế mà sau lưng người trong gương lại mọc ra một cái đuôi.

Cái đuôi lông bù xù trắng tuyết như của sói Bắc Cực.

Omega hoảng hốt lượn vài vòng trước gương, cái đuôi trong gương cũng di chuyển theo đánh vào bụng cậu, có chút ngứa ngáy.

Cậu cảm thấy có lẽ mình đã biến thành quái vật rồi.

Cậu ngây người trong phòng thật lâu, mãi đến khi mẹ gõ vang cửa phòng, giọng nói dịu dàng vang lên, "Bé con, nhà chú út của con đến rồi, mau xuống dưới nhà nhé."

Omega cố sức vuốt đầu, cậu quấn đuôi vài vòng quanh người mình rồi tìm một chiếc áo khoác to rộng mặc vào mới miễn cưỡng che được nó, cảm giác mềm mại của lông vẫn còn vương vấn ở phía sau.

Nhưng thế này cũng quá rõ ràng rồi, nó sắp vo thành một cục to.

"Mau lên nào." Mẹ lại giục lần nữa.

Trong thời gian ngắn không tìm được cách giải quyết khác nên Omega đành mặc tạm chiếc áo này.

Dưới phòng khách có cha mẹ của cậu và cha mẹ của Alpha.

Omega tưởng rằng bộ dáng hiện tại của bản thân sẽ khiến mọi người giật mình, dù sao thì chuyện con người mọc đuôi còn hiếm thấy hơn cả động vật quý hiếm trong vườn bách thú. Nhưng mà, bọn họ chỉ nhíu mày rồi ân cần hỏi thăm xem cậu có bị cảm không, tại sao lại mặc áo khoác.

Omega lắc đầu, "Con không có bị cảm ạ."

Cậu hoàn toàn không chú ý đến Alpha đang dùng ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào mình.

Thì ra bọn họ không nhìn thấy cái đuôi của mình, cậu cảm thấy khó chịu khi cứ để cái đuôi trong áo của mình, cậu vội vã muốn cho nó ra ngoài hít thở không khí.

Ánh mắt thâm trầm của Alpha rơi vào phần lưng của Omega, trong mắt hắn dù cậu có mặc áo khoác hay không cũng như nhau, cái đuôi xinh đẹp vẫn đang cuộn tròn trên chiếc lưng gầy khỏe khắn kia.

Thậm chí Alpha còn có chút ghen ghét.

Alpha đi theo cậu lên lầu, cậu vừa thả cái đuôi ra thì một bàn tay thon dài đã cầm lấy nó ngay.

Cậu rung rẩy, ngước mặt lên đối diện ánh mắt thâm thúy của hắn.

"Thì ra cái đuôi xinh đẹp này lại nhạy cảm đến vậy, tại sao bé cưng lại muốn giấu nó trong quần áo chứ?"

*

CÒN TIẾP

*

QC: Sên