Sau Khi Bị Long Ngạo Thiên Ngộ Nhận Thành Đồng Hương

Chương 15: Lưu đày Tây Châu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Ngư Vô Tâm

Edit: Ngộ

"Rõ như ban ngày lại muốn đổi trắng thay đen, làm trò trước mặt nhiều người như vậy liền dám đánh người. Nếu không phải trẫm hoả nhãn kim tinh nhìn rõ mọi việc, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa gạt!" Hoàng đế cả giận nói.

Ngũ vương gia hết đường chối cãi: "Hoàng huynh, thần đệ thật sự không có......"

Tiểu Lý Tử đứng ở bên cạnh, nhìn hoàng đế biểu tình nghĩa chính từ nghiêm:......

...... Hoàng Thượng, này nếu không phải rõ như ban ngày đổi trắng thay đen, nô tài cũng suýt bị ngài lừa gạt.

Hoàng đế lại nói: "Ngươi một người trưởng thành, ngay cả chuyện mình làm cũng không dám thừa nhận, còn có thể đảm đương làm người trưởng thành hay không?"

Ngũ vương gia: "Hoàng huynh......"

Hoàng đế: "Câm miệng, trẫm không muốn nghe ngươi giải thích. Trẫm xem ngươi làm việc bất lợi, phát biểu ý kiến cũng phát biểu không được, ở trong cung đánh người la lối khóc lóc. Trời cao đóng cho ngươi một cánh cửa liền gõ lên đầu ngươi nhiều hơn mấy lỗ, ngươi mẹ nó có phải là than tổ ong thành tinh trên đầu nhiều lỗ thủng như vậy?"

"Hoàng Thượng."

Thanh âm Chu Tốn thanh thanh đạm đạm vang lên. Hoàng đế lúc này mới nhìn về phía y, lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ, đau không? Chân sao không?"

Chu Tốn lắc lắc đầu.

Y lướt qua hoàng đế, nhìn về phía Ngũ vương gia. Trong ánh mắt như nước đá của y, Ngũ vương gia như rơi vào hồ nước lạnh.

"A Ngọc, ta......" Ngũ vương gia há miệng thở dốc, hắn phát hiện mình thật sự không có biện pháp nói ra một câu, "Ta vừa rồi thật sự không có...... Kia đều là......"

Đỉnh cao của kinh thường là không nói gì. Chu Tốn lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, Ngũ vương gia đột nhiên suy sụp nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không...... Ta đã từng, là thật sự muốn đối tốt với ngươi. Ta cho rằng chúng ta...... Sẽ là một đời người."

Dịu dàng thắm thiết so với bạo lực lạnh tới càng làm cho người ghê tởm. Nhưng Chu Tốn phát hiện, mình thế mà bình tĩnh ngoài dự đoán.

"Một đời người?" Y cười lạnh.

"Kẻ mạnh (dũng giả) lúc phẫn nộ, sẽ hướng đến người mạnh đấu tranh; kẻ hèn yếu (khiếp giả) lúc phẫn nộ, lại chỉ biết giơ đao lên, hướng kẻ yếu hơn cho hả giận. Dung Phần ——" Chu Tốn không nhanh không chậm nói ra tên hán, "Khiếp giả giống như ngươi, sao lại cùng ta là một đời người?"

Trong thanh âm y có một loại lực đau đớn xuyên thấu cốt tủy, Ngũ vương gia đứng cuối xuân phong, lại cảm giác mình phảng phất bị lột trần truồng, hết thảy lòng dạ hiểm độc đều bị lời nói của y lột ra, dưới ánh mặt trời bày ra hoàn toàn: "Ngươi tâm duyệt Chu Thải, nhưng hắn là tân khoa Trạng Nguyên, là con vợ cả Chu gia. Ngươi biết hoàng đế thích Chu Thải, ngươi không dám cùng hoàng đế tranh, chỉ dám trở về lấy ta trút giận, từ trong lăng nhục ta tìm được hoàng quyền ngươi tự ti, tự ti với sự vô năng của mình với quyền lực......"



Chu Tốn:??

"Trẫm cùng Chu Thải kia thật sự một chút quan hệ tình cảm đều không có a!!" Hoàng đế bi phẫn nói, "Sao các ngươi mỗi người đều nói ta cùng hắn có một chân?! Trẫm cùng hắn chính là đồng sự bình thường, hắn chính là một công nhân bình thường của ta, nếu không nữa thì...... Nhiều lắm thì coi như cũng nằm trong vòng hàng xóm làng giềng a!!"

"Bang!"

Đồ trong tay rơi trên mặt đất, Chu Thải đứng cạnh phòng nghị sự sắc mặt tái nhợt. Đi ở bên người hắn là Cốc đại học sĩ kinh hô một tiếng nho nhỏ.

Sau khi hội nghị khi kết thúc, hắn nói cùng Chu Thải một chút, bởi vậy chậm trễ thời gian rời đi. Chu Thải như cũ ôn hòa dễ thân, đối với khuyết điểm bực này của hắn, cũng hoàn toàn không để trong lòng, còn trái lại an ủi hắn không cần quá mức chú ý.

Chu Thải mặt mày nhu hòa thanh tuyển, lại ẩn ẩn mang theo vài phần ưu sầu. Cốc đại học sĩ nghĩ đến giữa vi diệu hoàng đế gần đây cùng Chu Thải, nho nhỏ tìm hiểu vài câu. Chu Thải cũng chỉ là muốn nói lại thôi, lắc đầu, ý bảo không muốn nhiều lời.

Chu Thải không nói, Cốc đại học sĩ cũng không hỏi nhiều. Lấy quan hệ giữa Chu tài tử cùng hoàng đế...... Ngẫu nhiên nháo một vài chuyện, cũng không tính không bình thường. Lúc trước Lý chiêu nghi tiến cung mấy ngày kia Chu Thải cũng cùng hoàng đế mới lạ một hồi lâu. Ngày ấy Cốc đại học sĩ lúc từ trong nội các rời đi, còn chính tai nghe thấy hoàng đế giải thích với Chu Thải "Chính mình chưa bao giờ chạm qua Lý Nhược Thần" đâu!

"Làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Hoàng Thượng qua mấy ngày tự nhiên liền sẽ tốt." Cốc đại học sĩ thấy bộ dáng Chu Thải hơi ưu sầu, có chút không đành lòng, trấn an hắn nói, "Nếu phương án mới đã có, chúng ta liền đem phương án này làm tốt. Hoàng Thượng thấy được, tự nhiên sẽ nhìn đến công lao chúng ta."

Chu Thải gật gật đầu. Cốc đại học sĩ lại cảm thán nói: "Bất quá thế nhưng cũng không biết phương án này là ai làm, Hoàng Thượng cũng giấu, không chịu nói ra tên cao nhân kia."

Ở nơi hắn không nhìn thấy, Chu Thải thoáng nắm chặt tay.

So với đám người thừa tướng cùng Cốc đại học sĩ, Chu Thải so với bọn hắn càng muốn phải biết "Cao nhân" trong truyền thuyết kia là ai.

Ngày gần đây, sau việc của Chu Tốn, hoàng đế tựa hồ biết được quan hệ giữa hắn cùng Ngũ vương gia, hơn nữa đối Chu Tốn...... Đối hắn lãnh đạm một chút. Chu Thải đích xác có vài phần tài học, nhưng những năm gần đây hắn có thể ở trong quan trường sừng sững không ngã, căn bản vẫn là hoàng đế sủng tín.



Loại cảm giác đột nhiên bị gạt ra ngoài này làm hắn cầm lòng không đậu khủng hoảng oán hận. Hắn nhân sinh ban đầu xuôi gió xuôi nước, lần đầu tiên thoát ra khỏi khống chế của hắn.

...... Nhất định phải tìm được thân phận thật sự của người này. Chu Thải nghĩ, sau đó......

Còn có chính là Chu Tốn...... Chu Thải ánh mắt tối xuống.

Ngày ấy ở Dưỡng Tâm Điện chứng kiến hết thảy như một mầm cây gieo dưới đáy lòng hắn. Sau đó, hắn biết, Chu Tốn chưa từng ra khỏi cung ra, mà vẫn luôn được hoàng đế giữ lại trong cung.

Chu Thải an ủi bản thân, hoàng đế rốt cuộc chỉ là nếm vị thôi. Chu Tốn được di truyền mỹ mạo từ nương y có danh xưng "đệ nhất mỹ nhân Giang Châu", lại có thân phận thích khách, hoàng đế sẽ nhất thời sủng hạnh với hắn, cũng là bình thường. Nhưng trên đời này mỹ nhân càng nhiều hơn, hoàng đế tính tình cổ quái, ghét bỏ y, cũng là chuyện sớm hay muộn!

Mội chuyện hắn gặp hiện giờ, đều là y ban tặng!

Hắn sớm muộn gì cũng đem hai người kia......

"Chu hàn lâm?"

"Hở?"

Chu Thải quay đầu, Cốc đại học sĩ đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Thấy hắn quay đầu, Cốc đại học sĩ mới lúng ta lúng túng nói: "Không, không có gì......"

Trong lòng hắn cũng tự nói thầm.

Hẳn là ta nhìn lầm rồi. Cốc đại học sĩ nghĩ, Chu Thải từ trước đến nay tính tình tốt, ôn ôn nhu nhu, tâm địa thiện lương, không tức giận với người khác, nói chuyện cũng luôn uyển chuyển nhu hòa...... Cho dù không nhìn ở phân thượng hắn là sủng thần thiên tử, Cốc đại học sĩ đối hắn cũng là cực có hảo cảm.

Trên mặt hắn sao có thể lộ ra biểu tình âm độc như vậy đâu?

Cốc đại học sĩ lắc lắc đầu, đem một màn mới vừa rồi chứng kiến thành ảo giác quên mất. Nhưng mà vẫn có một mầm cây rất nhỏ lưu lại đáy lòng hắn. Nếu bạn đọc gặp phần nào không hiểu nội dung, thì đó là do các bạn đang đọc ở các trang copy, mau mau quay lại đây với tui nè.

Hai người đứng dậy khi trong viện truyền đến khắc khẩu động tĩnh, Cốc đại học sĩ nhăn lại mi tới: "Ai đang cãi nhau trong sân, không hiểu quy củ như vậy!"

"Tân sủng của Hoàng Thượng thôi......" Chu Thải như là tự biết lỡ lời, hấp tấp cười cười, ngậm miệng.

Cốc đại học sĩ ngẩn ra. Hắn xoay chuyển tròng mắt, tự cho là đúng logic liên.

Hắn từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài quả nhiên có một thanh niên áo lam đứng bên người hoàng đế. Thanh niên kia dáng người thanh cù, ước chừng đang cập quan. Mặt mũi y cũng rất được, chỉ là khi nói chuyện kia quá sắc bén, làm y như không vui.

"Người này là...... nam sủng mới vào cung của Hoàng Thượng?" Hắn nói.

Tiếp theo, hắn liền nghe thấy được hoàng kia nói.

"Trẫm cùng Chu Thải một chút quan hệ cũng không có......"



Ngũ vương gia nói: "Hoàng huynh......"

Hoàng đế nói: "Trẫm là nói tội của nhân dân Tây Châu không đến mức đó. Tan tan, bổn hoàng đế không muốn nghe ngươi nói chuyện, không có việc gì ngươi liền trở về đi."

Ngũ vương gia há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói ra: "Thần...... Thần đệ cáo lui."

Trước khi đi, hắn nhìn Chu Tốn. Chu Tốn không chút nào sợ hãi nhìn thẳng hắn, cuối cùng, là hắn dời tầm mắt trước.

"Chu Tốn," hắn đột nhiên nói, "Ngươi đến tột cùng là không tha thứ cho ta...... hay là không muốn rời đi?"

Chu Tốn hỏi lại hắn: "Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi cùng Hoàng Thượng......"