Sau Khi Bị Nam Chính Từ Hôn, Tôi Gả Cho Chú Của Hắn

Chương 4



Du Tử Ngữ nhớ lại khoảng thời gian khổ sở này, cảm thấy cực kì nghẹn khuất. Cậu vừa phải ngủ sớm dậy sớm để tới bệnh viện điểm danh, vừa bị mấy cái camera giám sát ở nhà, đi đâu cũng bị vệ sĩ nhìn chằm chằm.

Camera bị cậu phát hiện không lâu sau khi vào ở. Lúc kiểm tra đo lường tốc độ mạng, cậu chú ý thấy có vài thiết bị dùng chung wifi có mấy cái tên rất nghiêm túc: Camera 1, 2, 3, 4, 5.

Du Tử Ngữ muốn đọc nhật kí của nguyên chủ cũng chỉ có thể cầm “đề thi” vào nhà vệ sinh. Cậu càng xem càng thấy tuyệt vọng, toàn bộ nội dung nhật ký đều là nhà họ Phó đối xử tốt với nguyên chủ như thế nào, thích Phó Lệ Phàm là một việc hạnh phúc ra sao.

Có nhiêu đây mà muốn giấu ư?

Du Tử Ngữ nghĩ mình bây giờ chẳng khác nào điệp vụ bí mật cả, cố ý lấy bìa sách ôn thi đắp lên, lại còn phải vận dụng kĩ năng diễn xuất ba xu, ra vẻ con ngoan trò giỏi, “Quao! Quyển sách này còn một phần nữa, không mang theo thật đáng tiếc.”

Uổng công ông đây toan tính như vậy mà chỉ lấy được một quyển nhật ký yêu thầm!

Du Tử Ngữ đọc qua hai trang bỗng cảm thấy không ổn, lướt sơ qua một lần rồi xác định toàn bộ phần sau đều là về Phó Lệ Phàm thì ném nó qua một bên. Sau đó, cậu xem điện thoại của nguyên chủ, nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy manh mối gì, ngoại trừ mấy trò chơi và ứng dụng mặc định, còn lại đều là phần mềm học tập và ví điện tử.

Nguyên chủ không có niềm hứng thú nào, chỉ toàn tâm toàn ý vây quanh Phó Lệ Phàm. Có lẽ…manh mối nằm ở chỗ hắn?

Du Tử Ngữ chuyển tầm mắt về phía cuốn nhật ký, suy nghĩ một lát rồi chụp lại từng trang một, xem nhiều một chút có lẽ sẽ thấy gì đó.

Chụp hết cuốn nhật kí cũng không thể nào trong năm mười giây được, nhưng cậu lại sợ camera theo dõi nên chỉ đành chui vào phòng vệ sinh chụp. Nếu như Ân Hiểu Húc làm bảng thống kê thời gian cậu đi vệ sinh, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng cậu bị táo bón mất.

Về việc bị theo dõi như vậy, Du Tử Ngữ cảm thấy cũng không có gì khó chịu. Da mặt cậu dày, việc này không thể ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, chỉ không thích cảm giác bị người khác theo dõi một chút.

Có lúc Ân Hiểu Húc đột ngột tới tuần tra một vòng rồi hỏi tình hình ở bệnh viện. Khổ ở một chỗ là thái độ giáo viên không tốt, cậu còn có thể đi khiếu nại với nhà trường, nhưng tính tình của ông Ân như thế, cậu chỉ có nước nén nước mắt vào trong, trưng ra khuôn mặt tươi cười, miễn cho Ân Hiểu Húc cảm thấy không vui muốn đuổi cậu đi mất. Phó Tuần lại cứ như hổ rình mồi ở bên ngoài, Du Tử Ngữ thật sự không dám liều. Thế là cậu đành phải nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày Phó Hàm mở mắt. Lúc đó Du Tử Ngữ thật sự muốn khóc.

Đùi vàng tỉnh rồi! Cuối cùng cậu không cần phải đề phòng Ân Hiểu Húc, cũng không cần phải bẻ đầu ngón tay đếm đến ngày khai giảng, sợ vì việc học mà bỏ lỡ sự kiện trọng đại này! Cậu cũng không cần phải diễn kịch nữa, thật sự vui quá đi mất!

Du Tử Ngữ vui vẻ, tâm tình bùng nổ, “Chồng ơi! Anh thấy thế nào! Bác sĩ sao còn chưa tới vậy. Đúng rồi, đèn có chói quá không? Anh nhíu mày có phải là cảm thấy khó chịu hay không? Để em đi tắt bớt đèn nhé. Công tắc ở ngay kia kìa, chỉ vài bước là tới, anh đừng sợ nha, em về liền bây giờ!”

Du Tử Ngữ cảm thấy mình thật sự quá chu đáo. Chưa gì mà đã có thể nghĩ đến Phó Hàm bị chói mắt, còn nhanh chân đi tắt đèn cho đối phương cảm thấy an toàn.

Nhưng Phó Hàm vẫn cau mày, nghe cậu nói xong thì trợn mắt lên.

Du Tử Ngữ sợ hãi, phản ứng này hình như không đúng.

Phó Hàm không chỉ trợn mắt, còn nghiêng đầu qua hướng khác. Du Tử Ngữ sợ anh ngủ tiếp nên điều chỉnh ánh đèn xong thì đứng bên mép giường nói liên hồi, “Đừng ngủ nữa! Chồng ơi! Anh nghe em nói không? Í, anh trợn mắt nữa hả. Vậy thì em yên tâm rồi, chỉ sợ anh lại ngủ tiếp …”

Phó Hàm đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện tại là cuối tháng Tám, từng tia nắng rực rỡ chiếu xuống các tòa nhà cao tầng, tạo ra một mảng màu sáng chói mắt, chỉ cần nhìn thấy cũng sẽ làm người ta có cảm giác rất vui vẻ.

Du Tử Ngữ cũng đưa mắt nhìn theo, “Thời tiết bây giờ rất nóng nhưng buổi sáng tương đối mát mẻ. Chờ anh khỏe hơn một chút, em sẽ đi dạo với anh! Vườn hoa trong bệnh viện rất đẹp, có hoa có cỏ lại còn có cây.”

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, “Có chuyện gì?”

“Bác sĩ!” Du Tử Ngữ nhảy lên, “Anh ấy tỉnh rồi, ông tới xem đi!”

Bác sĩ biết rõ cái miệng của Du Tử Ngữ mà mở ra thì sẽ như thác nước chảy xuống, không cách nào ngăn được. Thế là y chặn họng đối phương, “Được, để tôi xem, đừng quấy rầy tôi.”

Việc hệ trọng trước mắt, Du Tử Ngữ tất nhiên sẽ quản thật chặt cái miệng của mình, ngoan ngoãn lùi ra sau.

Bác sĩ đi đến mép giường, “Phó Hàm, cậu nghe tôi nói không?”

Phó Hàm trầm giọng đáp, “Ừ.”

“Vậy tôi có thể khám một chút không?”

“Được.”

Bác sĩ khám qua một lượt, bắt đầu vào chuyện chính, “Lúc tôi chạm vào cậu có cảm nhận được không?”

Giọng Phó Hàm hơi khàn, dứt khoát đáp, “Có.”

Bác sĩ thử chạm vào rất nhiều nơi, cuối cùng sờ vào khăn trải giường, “Có cảm giác gì không?”

Phó Hàm lắc đầu.

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, giữ nguyên động tác bắt tay, đồng thời bảo hộ lý và y tá chuẩn bị các mục kiểm tra tiếp theo, “Tôi sẽ từ từ nâng giường lên một cách chậm rãi. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì nắm chặt tay tôi.”

Du Tử Ngữ đứng một bên sửng sốt. Nguyên tác không miêu tả chi tiết khoảng thời gian Phó Hàm tỉnh dậy. Chỉ biết anh ngủ say rất lâu, lúc xuất hiện lại thì đã mắng chửi nam chính công hăng say như chưa từng xảy ra tai nạn vậy. Nhưng Phó Hàm chung quy cũng là người, hôn mê hai năm, chức năng vận động của cơ thể cũng bắt đầu yếu dần, muốn ngồi dậy cũng phải nhờ thiết bị hỗ trợ.

Có chút đáng thương.

Du Tử Ngữ không nóng nảy, chỉ nghiêm túc đứng nhìn một loạt động tác của bác sĩ hộ lý. Cậu muốn học một ít để sau này chăm sóc cho Phó Hàm.

—–

Phó Hàm cũng đang quan sát Du Tử Ngữ.

Bác sĩ yêu cầu há miệng thêm một lần nữa, “A.”

Phó Hàm còn chưa cử động gì thì đã thấy Du Tử Ngữ há miệng ra thành hình chữ O đáng yêu.

Bác sĩ yêu cầu giơ tay lên. Phó Hàm thử làm theo, lại liếc mắt nhìn người nọ. Lần này Du Tử Ngữ không làm theo, nhưng lại nắm chặt tay lại. Cậu nín thở, đôi mắt mở to, gương mặt phồng lên, nhìn như một cái bánh bao trắng đầy thịt.

Vì để kiểm tra thêm, bác sĩ y tá bắt đầu lấy ra vài ống nghiệm, chuẩn bị lấy máu.

Phó Hàm bình tĩnh đón nhận. Nhưng Du Tử Ngữ đứng một bên lại la lên, “Từ từ! Chồng ơi anh có sợ không? Muốn em che mắt lại giúp anh không?”

Tôi bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ ống tiêm?

Phó Hàm trừng mắt nhìn cậu, nhìn đến gương mặt trắng nõn thì bỗng nghĩ: Trước khi mình hôn mê thì Du Tử Ngữ còn chưa thành niên, dù trên danh nghĩa cậu là con dâu nuôi từ bé nhưng hễ khi tham gia tiệc tùng đều lấy thân phận “bạn bè” đến dự.

Sao phải so đo cùng một thằng nhóc chứ.

Phó Hàm thu hồi lại ánh mắt ghét bỏ, đáp, “Không.”

Du Tử Ngữ giống như một đứa trẻ, phóng đại đủ thứ chuyện, “Quao, chồng giỏi quá đi mất, thật dũng cảm!”

Mọi người: ….

Bệnh nhân đã 29 tuổi rồi đấy!

Du Tử Ngữ khen xong rồi thì ngoan ngoãn lui về một góc, che mắt mình lại, “Vậy em đành che mắt của mình thôi.”

Phó Hàm buồn cười nhìn cậu. Người đang khám bệnh là anh, sao mà cậu nhóc này còn lo lắng khẩn trương hơn cả anh vậy?

Có một vài xét nghiệm không thể làm trong phòng bệnh được, nhân viên y tế đành lấy xe lăn đẩy Phó Hàm tới phòng chuyên dụng.

Du Tử Ngữ lại la lên, xông tới, “Tôi tới đây ~”

Phó Hàm cau mày. Du Tử Ngữ dù ăn nhiều nhưng lại không mập. Chỉ có khuôn mặt là núng na núng nính, cơ thể lại mảnh khảnh, chỉ cần đánh một cái là khóc liền. Cơ thể mỏng manh như thế này làm sao mà bế anh lên xe lăn được.

Bác sĩ cũng nghĩ như vậy, “Cậu đứng đó đi, chúng tôi làm là được. Việc này phải để người chuyên nghiệp làm.”

Du Tử Ngữ gật đầu, “Được, tôi biết rồi… Tôi đi theo được không? Không vào được cũng không sao, tôi có thể đứng ở ngoài chờ.”

Bác sĩ không đáp, nhìn Phó Hàm. Anh lắc đầu, lỡ như nghe Du Tử Ngữ lải nhải phát bực, ảnh hưởng đến kết quả xét nghiệm thì sao đây.

Du Tử Ngữ ỉu xìu, “A? Chồng không muốn em đi theo sao?”

Phó Hàm gật đầu.

Cậu cảm thấy mất mát, tủi thân hỏi bác sĩ, “Xét nghiệm lâu không? Muốn kiểm tra mục nào? Có đau lắm không? Vừa mới rút một đống máu như vậy, chắc cũng mệt rồi, không thể để anh ấy nghỉ ngơi trước sao?”

Bác sĩ thấy phiền, “Đừng cản trở công việc của chúng tôi.”

Phó Hàm cũng thấy Du Tử Ngữ rất dông dài. Nhưng mà anh lại thích như vậy.

Anh còn nhớ lần chú theo mình đi xét nghiệm, không hỏi kiểm tra những gì, chỉ liên tục nói, “Phải cử bác sĩ giỏi nhất, dùng thiết bị tốt nhất. Kiểm tra toàn bộ, không chừa cái nào cả. Tôi nhất định phải cứu được Phó Hàm!”

Sau khi kiểm tra, kết quả không được tốt lắm, Ân Hiểu lập tức thu lại giọng điệu đao to búa lớn bay nãy, thấp giọng hỏi bác sĩ, “Ý bác sĩ là chỉ có thể chờ nó tự tỉnh lại hả, không còn cách nào nữa sai? … Hiện tại nó còn có ý thức không? Tình trạng như vậy có được coi như là còn sống không?”

Phó Hàm nhớ mãi câu nói cuối cùng, ở trong mắt Ân Hiểu Húc, việc anh nằm trên giường như vậy chẳng khác nào là chết rồi cả.

Ân Hiểu Húc không cảm thấy mình làm sai, quyết định cho nhân viên y tế chăm sóc anh, cho vệ sĩ bảo vệ anh, nếu có việc thì lại đây thăm một chút. Còn nếu không có gì thì ông cũng không lãng phí thời gian đến đây.

Lấy ông chú làm tiêu chuẩn, xét ra thì Du Tử Ngữ biểu hiện tốt hơn nhiều.

Phó Hàm nghĩ đến đây, liếc nhìn cậu nhóc một cái.

Du Tử Ngữ lập tức nói, “Chồng ơi anh đổi ý rồi hả? Em có thể đi theo ư?”

“…” Phó Hàm thu hồi tầm mắt, “Không”

Thế là Du Tử Ngữ chỉ có thể chịu thiệt ở lại. Bác sĩ và hộ lý đẩy Phó Hàm ra ngoài, đi đến phòng xét nghiệm.

“Cậu ấy còn nhìn theo kìa.” Hộ sĩ bỗng nói, “Vẫy tay một cái đi.”

Phó Hàm lười quay đầu lại, lúc tới ngã rẽ anh mới tiện thể nhìn thoáng qua một chút.

Du Tử Ngữ làm hình trái tim bằng tay, lớn tiếng nói, “Chồng ơi cố lên, em chờ anh trở về.”

Âm thanh trong trẻo vang dội truyền đi khắp hành lang, còn bị vọng lại không ít.

Phó Hàm: “…”

Bác sĩ, y tá và hộ lý nghe thấy âm thanh vang vọng kia, cố gắng nhịn cười.

Da mặt Du Tử Ngữ rất dày, hiển nhiên sẽ không sợ ai chê cười, nhận thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, cậu còn không biết ngại mà múa may quay cuồng – làm hình trái tim bằng một tay rồi lại hai tay, xoay người vòng vòng, nhảy nhót rồi lại làm hình trái tim, đủ các kiểu thổ lộ.

Từ lúc được sinh ra đến giờ Phó Hàm chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như hôm nay, anh tức giận nói, “Không nhìn, đi mau.”

Đây cũng là câu nói dài nhất và hoàn chỉnh nhất mà Phó Hàm thốt ra sau khi tỉnh dậy.

—–

Sau khi kiểm tra xong hết, Phó Hàm trở về phòng thì thấy chú của mình.

Ân Hiểu Húc phi như bay tới, trực tiếp ôm lấy đứa cháu.

“Phó Hàm!!” Ân Hiểu Húc khóc lóc, âm thanh tra tấn tinh thần dội thẳng vào tai Phó Hàm, “Chú chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi!!”

Phó Hàm cảm thấy không khỏe, khẽ nhíu mày.

Bác sĩ đứng gần đó vẫn luôn quan sát, phát hiện biểu cảm không mấy thoải mái của bệnh nhân thì chạy đến khuyên, “Ông Ân, đừng quá kích động. Dùng sức ôm bệnh nhân như vậy không tốt lắm đâu. Ông buông anh ấy ra trước rồi từ từ nói chuyện.”

Ân Hiểu Húc bình tĩnh lại, “Ừ ừ ừ, tôi xin lỗi. Tôi không kìm được ấy mà.”

Ông không ôm nữa nhưng sau đó cũng không rời khỏi Phó Hàm nửa bước, lặng lẽ nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rỗi vẫy tay. Thấy Phó Hàm có phản ứng, ông vui vẻ, “Có phản ứng!”

Phó Hàm cau mày. Sao giống như đang chơi với khỉ vậy. Kết quả kiểm tra cũng đã viết rõ, đầu óc anh không có bị hư.

Ân Hiểu Húc hiểu lầm cái nhíu mày của Phó Hàm, “Phó Hàm, cháu thật sự vất vả quá đi! Ài, mỗi ngày chú đều chờ, chờ đến mức tâm cũng khổ theo cháu ….”

Ông đắm chìm trong thế giới của chính mình, nắm lấy tay của Phó Hàm, gương mặt cơ hồ lại muốn khóc.

Lúc này một cánh tay khác duỗi tới. Cẳng tay trắng nõn thon dài đặt lên trên tay Ân Hiểu Húc, kích cỡ có phần nhỏ hơn, trắng đến phát sáng.

Hai chú cháu Phó Hàm sửng sốt, nhìn về phía chủ nhân cánh tay.

Chủ chân cánh tay, Du – toàn thế giới xấu hổ cũng không hề gì đến tôi – Tử Ngữ đối mặt với ánh mắt khiếp đảm của hai người nọ, cười vui vẻ, “Đúng vậy! Chú đợi cũng đã lâu, quá vất vả.”

Ân Hiểu Húc: “…”

Tự nhiên quên một gương mặt dày như tường thành ở đây.

Phó Hàm bật cười. Cuối cùng cũng chứng kiến được cảnh có người bị Du Tử Ngữ nói đến nghẹn họng rồi.

Tính tình Ân Hiểu Húc vốn nóng nảy, dỗi ngược lại, “Tôi khổ hay không còn cần cậu nói à? Sao cậu còn ở đây, đi ra ngoài đi!”

Du Tử Ngữ không vui, “Tại sao ạ? Chuyện vui vẻ như vậy, chúng ta thân là người một nhà phải chúc mừng nhau chứ. Chú, chú không muốn nghe làm sao mà anh ấy tỉnh lại được sao? Cháu là người chứng kiến đầu tiên đấy nhé.”

“Cậu thật là …” Ân Hiểu Húc đang nói nửa chừng thì bị chuông điện thoại cắt ngang.

Du Tử Ngữ nhân cơ hội lấy ghế dựa ra, ngồi cạnh Phó Hàm, “Chồng ơi ~”

Phó Hàm đang quan sát ông chú nên không để ý tới cậu.

Ân Hiểu Húc vừa thấy cái tên trên màn hình thì gương mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn mấy nhưng lại cười, “Du Tử Ngữ, may là cậu không đi. Nào, tới nhận điện thoại của Phó Tuần đi. Nghĩ cách nói làm sao cho ông ta đừng bén mảng tới đây, đừng làm lộ ra chuyện của Phó Hàm.”

Du Tử Ngữ nhận điện thoại, nghiêm túc hỏi, “Chú, có phải chú bị người ta mắng không ạ?”

Ngữ khí của cậu ôn hòa, lại tràn đầy sự quan tâm, cực kì giống bộ dạng của thanh niên trẻ tuổi giúp đỡ ông cụ già cả. Ân Hiểu Húc đang ở mấp mé độ tuổi trung niên, nóng nảy đáp, “Không! Tôi không có già đến mức đó đâu!”

Du Tử Ngữ cười, “Dạ! Chú giỏi quá!”

Ân Hiểu Húc: …. Vậy tôi nên vui hay không vui đây?

Phó Hàm nhìn biểu tình biến đổi đa dạng của ông chú, tâm tình cực kỳ thoải mái.

Ân Hiểu Húc để ý thấy ánh mắt của anh, khẽ hắng giọng, phục hồi lại bộ dáng uy nghiêm, “Khụ, cậu đừng có nhiều lời, có dám nghe máy hay không?”

Du Tử Ngữ gật đầu, “Được ạ. Cháu nghe nè.”

Phó Hàm tò mò cậu sẽ dùng cách gì đối phó với Phó Tuần – người cậu kêu “ba” từ lúc lên ba tuổi? Nhục mạ, cảnh cáo, giảng đạo lý hay mềm lòng cầu xin?

Ân Hiểu Húc cũng rất hứng thú. Ông vuốt cằm, nhìn chằm chằm Du Tử Ngữ.

Du Tử Ngữ không vội bắt máy. Cậu mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy ra một hộp cơm bằng inox, đặt điện thoại vào trong rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, sau đó cầm chiếc đũa đập mạnh vào.

Bang bang bang! Du Tử Ngữ thế mà lại chơi trò “gõ cồng chiêng”.

Phó Hàm nhíu mày, Ân Hiểu Húc đứng xem cũng choáng váng.

Du Tử Ngữ gõ được ba mươi giây thì lấy điện thoại từ bên trong ra, “Chỉ cần gõ năm giây, ông ta sẽ không dám gọi lại đâu.”

Ân Hiểu Húc cầm lấy điện thoại, vẻ mặt còn mơ hồ. Ngược lại, Phó Hàm chú ý đến hộp cơm của Du Tử Ngữ, đây là cái hộp cậu mua để đựng cơm. Khay cơm trong căn tin bệnh viện không thể mang ra ngoài, lại không có loại hộp xốp dùng một lần nên phần lớn bệnh nhân sẽ mua một cái như thế này để đựng đồ ăn.

Vấn đề là, sao cái hộp này to hơn hẳn mấy hộp khác?

Phó Hàm nhìn kĩ, phát hiện ở phần thân hộp được dán bốn tờ giấy, màu sắc tươi sáng nổi bật, bên trên là bốn từ to: Thêm trăm triệu bát.