Sau Khi Biến Thành Gái Tui Thành Bồ Của Anh Em

Chương 2: Hiểu lầm



Edit: Phong Nguyệt

Tuân Quang không để ý nên bị Nhan Phi Vũ thừa cơ nhào đến, sau khi biến thành nữ, chiều cao của cậu bị hạ xuống, làm cậu vốn không cao bằng Tuân Quang giờ phải ngẩng đầu nhìn đối phương, mà tư thế này quả thực chẳng khác gì gấu koala treo trên người đối phương.

Tuân Quang cũng choáng váng, tuy cách nhau một lớp quần áo, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại đang cọ trên cánh tay, suýt nữa làm não hắn đình chỉ hoạt động.

Nhan Phi Vũ có ý gì? Gọi hắn tới xem bạn gái cậu ăn mặc như thế này để làm hắn hết hy vọng? Mà cô gái này còn... còn...

Trong lúc nhất thời Tuân Quang không nghĩ ra được phải dùng từ gì để hình dung, hắn không thích nghĩ xấu cho người khác, nhưng cho dù cô có là bạn gái của Nhan Phi Vũ đi nữa thì hành động này thật là ghê tởm. Nếu để Nhan Phi Vũ nhìn thấy, cộng thêm chuyện hôm qua, hai người bọn họ còn làm anh em gì nữa, hắn chắc chắn mình sẽ bị đưa thẳng vào danh sách giết người của Nhan Phi Vũ.

Nghĩ vậy, lòng Tuân Quang càng khó chịu, hắn cũng muốn nghĩ có thể mình hiểu lầm gì đó, nhưng tình huống này mặc ai xem cũng đều sẽ nghĩ nhiều. Hắn không ngờ Nhan Phi Vũ vì muốn hắn nhanh chết tâm mà hôm qua mới bị đá hôm nay đã lập tức chạy đi tìm một người tới chứng minh, trước giờ Nhan Phi Vũ có đổi bạn gái cũng không nhanh tới vậy, là lời tỏ tình của hắn làm cậu thấy áp lực?

"Cô buông ra, cô như vậy còn ra thể thống gì?" Tuân Quang túm lấy mũ cô, vẻ mặt chán ghét, "Nhan Phi Vũ biết cô thế này không? Cô không sợ cậu ấy thất vọng à?"

"Không phải, cậu nhìn kỹ đi!" Sau khi chiều cao bị giảm, sức lực cũng thu nhỏ theo, bị túm như thế, Nhan Phi Vũ hệt như con gà nhảy phạch phạch, "Sao Nhan Phi Vũ không biết, mẹ nó tớ là Nhan Phi Vũ đây!"

Tuân Quang nghe vậy sửng sốt, kế đó đen mặt: "Cô bị điên à?"

"Cậu mới điên ấy!" Nhan Phi Vũ đẩy Tuân Quang ra, một hai đòi cởi đồ.

"Cô làm gì đó!" Tuân Quang bị động tác đối phương dọa hết hồn, thấy mũ bị gỡ ra, Tuân Quang không dám nhìn, túm chăn trên sofa trùm lên đầu đối phương.

"Tớ......*%......&¥&......¥%" Người dưới chăn giãy giụa, Tuân Quang thực sự bị hành vi phóng túng của đối phương dọa sợ run, vô thức túm góc chăn buộc thành nút chết.

Nhan Phi Vũ bị bó thành ú: "......" Cậu đã tạo nghiệt gì!

Cậu biết không thể để Tuân Quang đi như vậy, Nhan Phi Vũ lại không thoát khỏi chăn, bèn ngồi phịch trên sofa, hy vọng dựa ngôn ngữ giữ chân đối phương: "Tuân bé mập, cậu đã quên hồi cấp hai cậu bị ăn hiếp, cặp bị vứt trên cây, là ai bò lên lấy về cho cậu rồi à?"

Người đối diện chậm chạp không nói chuyện, đến khi cậu nghi ngờ Tuân Quang đã lén chạy đi thì một giọng nói trầm khàn mới truyền đến: "Ngay cả điều này cậu ấy cũng nói với cô?"

Nhan Phi Vũ trợn mắt dưới chăn, hét: "Có phải cậu bị ngu không! Là ông! Hồi đó ông leo lên lấy cặp giúp cậu, không may trượt chân ngã xuống, xui xẻo đụng trúng mảnh vỡ thủy tinh trên bức tường bên cạnh, sau lưng còn sẹo nè!"

"Không tin cậu cởi ra đi, tớ cho cậu nhìn sau lưng!" Nhan Phi Vũ vẫn ngồi phịch trên sofa, Tuân Quang bị dọa á khẩu.

Hắn hơi tin tin, đồng thời lại cảm thấy, nếu hắn tin thì hắn hoặc cô gái này bị điên rồi.

Sự việc này vô cùng quan trọng đối với Tuân Quang, có thể nói đó là khởi đầu cho mối quan hệ thân thiết giữa hai người, cũng là khởi đầu tình cảm mơ hồ của Tuân Quang đối với Nhan Phi Vũ.

Lúc còn đi học, hầu như lớp nào cũng có một kẻ xui xẻo bị cả lớp tẩy chay vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó, về lâu về dài những người khác cũng bắt đầu hùa theo, cuối cùng trở thành kẻ rớt lại sau cùng.

Tuân Quang chính là kẻ xui xẻo đó.

Năm lên cấp hai, vì thể chất đặc biệt, hắn phải uống thuốc nội tiết tố, hơn nữa cơ thể phát triển chậm, vừa thấp vừa béo. Mà khi đó, mọi người bắt đầu chú ý đến ngoại hình, người có ngoại hình xinh đẹp không thiếu bạn bè vây quanh, còn người ngày thường lặng thinh không thích nói chuyện như Tuân Quang đương nhiên sẽ bị xa lánh.

Ban đầu chỉ là không ai chủ động bắt chuyện với hắn, khi đó Nhan Phi Vũ ngồi trước hắn, lúc hầu như tất cả mọi người bơ hắn, Nhan Phi Vũ lại là một trong số những người ít ỏi chịu trò chuyện với hắn, thậm chí còn nói giúp hắn vài lần.

Song vài người trong lớp nhanh chóng nghiên cứu ra "phương pháp" trêu đùa mới, như thả sâu vào hộp bút, viết trên bảng 'Tuân Quang là heo mập', có bạn nữ cố tình bóp mũi mỗi lần đi ngang qua bàn hắn, giống như trên người hắn có mùi lạ gì đó vậy.

Hắn cảm thấy chỉ cần nhịn một chút là xong, mãi đến một ngày trực nhật khi tan học, sau khi hắn đổ rác trở về không thấy cặp đâu, đúng lúc này Nhan Phi Vũ quay lại lớp lấy bóng rổ, thấy hắn ngơ ngác ngồi trên ghế, bèn hỏi hắn bị sao.

Lúc đó có lẽ hắn cảm thấy ấm ức, đồng thời cảm thấy xấu hổ vì chuyện mình bị tẩy chay bị lột trần trước mặt nhân vật tiếng tăm của lớp, nhất là sau khi so sánh hoàn cảnh của cả hai, trong lòng Tuân Quang càng khó chịu hơn.

"Ê cậu đừng khóc mà!" Khi giọng thiếu niên vang lên, Tuân Quang duỗi tay sờ mặt mới biết mình đang khóc.

Hắn càng không dám ngẩng đầu lên, hắn nghĩ có lẽ Nhan Phi Vũ sẽ cảm thấy mình làm quá, rồi nói mấy câu như 'Đàn ông còn trai mà khóc' gì gì đó, sau đó không thèm nói chuyện với hắn như những người khác.

Nào ngờ, Nhan Phi Vũ không nói gì, sau khi biết cặp của hắn bị vứt mất lập tức thả bóng xuống, lôi hắn đến phía tây sân thể dục.

"Cậu nói tớ mới nhớ, hồi tan học có một đám muốn tới nhà Phó Hàng, hình như có đứa cầm cặp của cậu trong tay. Vừa rồi tớ đang đi ở phía kia," Nhan Phi Vũ chỉ chỉ đầu khác của sân thể dục, "Thì nhìn thấy một vật rơi xuống, mắc trên cây."

Hai người đứng dưới bóng cây, ngửa đầu nhìn cặp sách lơ lửng ở trên.

Bên cạnh trường là khu dân cư, có rất nhiều nhà học sinh ở đây, trong đó có nhà Phó Hàng, cặp của hắn rõ ràng là bị ném qua từ nhà Phó Hàng.

Cái cây này đã có từ lúc trường mới xây, ít nhất cũng đã vài chục năm, đương nhiên rất cao, bên cạnh lại không có thang, Tuân Quang ấm ức nhìn cặp sách của mình, nhưng chỉ đành chịu vậy thôi.

Nào ngờ hắn chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã leo lên, còn hét: "Cậu chờ đó, tớ lấy xuống cho cậu!"

Rõ ràng đã là hoàng hôn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, lại cảm thấy có ánh nắng buông xuống.

Năm mười mấy tuổi, hắn không hiểu rõ ác ý của bạn học từ đâu mà đến, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng thiện ý ấm áp từ trên người Nhan Phi Vũ, thậm chí trở thành ánh sáng mà hắn đuổi theo tận về sau.

"Tớ nói nè, cậu còn ở đó không? Nói gì đi chứ?" Hồi ức bị cắt ngang, Tuân Quang nhìn về phía sofa, chăn đã bị nới lỏng, nhưng tay của đối phương vẫn không thể cử động, thế nên vẫn ở trong tình trạng bị trói.

Mà hai chiếc đùi không bị chăn quấn cứ vậy banh ra, bởi vì giãy giụa, chiếc áo bị kéo lên, Tuân Quang chỉ liếc mắt một cái là đỏ bừng mặt xoay đầu đi.

Hắn vẫn không tài nào tin được, cô gái trên sofa là "anh em tốt" mà hắn thầm crush từ cấp hai đến Đại học.

Nhưng nói đến nước này, dẫu hắn có nghi ngờ mấy cũng không nên trói người ta như vậy, thế là sột soạt đi qua, hận không thể dán mắt vào nút thắt, cởi mà không dám nhìn.

Nói thật, trước đây hai người họ lõa lồ tắm chung trong nhà tắm trường, hắn cũng chưa từng hoảng hốt như thế này.

Cuối cùng cũng được cởi trói, Nhan Phi Vũ ngộp thở nãy giờ lập tức hít mấy hơi, sau đó nhanh chóng muốn cởi áo chứng minh.

"Khoan! Khoan! Cậu cởi áo làm gì?" Tuân Quang đè tay Nhan Phi Vũ lại, thuận tiện sửa áo lại giúp cậu.

"Tớ cho cậu xem sẹo! Không phải cậu không tin à?" Vừa rồi bị trùm lại, cả người cậu toàn mồ hôi, trên người còn mặc áo khoác len có mũ, cậu rất muốn cởi ra cho mát.

"Không cần cởi ra xem!" Tuân Quang kiên quyết phản đối.

Nhan Phi Vũ buông tay ra, nhìn sang Tuân Quang, thấy hắn đỏ bừng mặt, ánh mắt đảo loạn, luống cuống tay chân như trai nhà lành.

Thấy vậy, chút buồn bực sáng sớm của Nhan Phi Vũ tiêu tán không ít, thậm chí còn nổi hứng trêu đùa đối phương.

Hai tay Nhan Phi Vũ giữ lấy nón vờ nâng lên, quả nhiên Tuân Quang lập tức quay đầu đi chỗ khác, cậu cười không ngừng được: "Tớ nói nè, chúng ta còn có chỗ nào của nhau mà chưa thấy?"

Hồi cấp ba, hai người từng ở ký túc xá, thường xuyên tắm chung, lên tới đại học, trước khi dọn ra ngoài cả hai cũng thường xuyên tắm chung, cái gì cũng đã thấy hết từ lâu rồi.

Tuân Quang nghe thế, âm thầm cười khổ, tên nhóc quỷ này không biết trước đây hắn nhịn vất vả cỡ nào, trước khi đâm thủng lớp cửa sổ bằng giấy, hắn đã phải giả vờ như người bình thường, mỗi lần tắm chung với cậu ước gì ăn chay một tuần, mở tai nghe nghe đi nghe lại kinh Quan Âm và chú Đại Bi.

Mà hiện giờ...

Tuân Quang liếc mắt nhìn gương mặt mang theo ý cười của đối phương, xác thật có cảm giác quen thuộc, xuống chút nữa... Kích thích quá không dám nhìn.

Thấy Tuân Quang lại quay đầu sang chỗ khác, Nhan Phi Vũ nhịn không được nói: "Cậu không phải gay sao? Nhìn con gái cũng có phản ứng?"

Tuân Quang nghe vậy run lên, sau một lúc lâu mới xoay người lại, gương mặt đỏ ửng vì bối rối biến mất sạch sẽ.

"Tớ không phải gay, tớ chỉ thích cậu."

Nhan Phi Vũ vừa nói xong đã thấy không ổn, chỉ muốn vả miệng một cái, nghe Tuân Quang nói thế càng xấu hổ, thân phận hai người thoắt cái đổi chỗ, biến thành cậu không dám nhìn Tuân Quang.

"A a a, chuyện này để sau đi." Sau một hồi im lặng, Nhan Phi Vũ gãi gãi tóc, "Cho cậu xem sẹo trước."

Nói xong, ra hiệu Tuân Quang thò qua xem, bản thân đứng dậy kéo áo lên, đưa lưng về phía Tuân Quang, cậu chỉ một lòng muốn chứng minh, không chú ý chiếc chăn bừa bộn dưới chân, vừa nhúc nhích một cái đã bị vướng.

Tuân Quang sợ cậu ngã, vội vã chạy tới đỡ, trong phút hoảng hốt vướng phải sofa, cuối cùng ôm Nhan Phi Vũ ngã xuống sofa.

Kế đó, Nhan Phi Vũ nhìn bàn tay đặt trước ngực mình, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu chuyện cười, bỗng nhiên bật thốt:

"Ê......? Hay là cho anh em sướng một tí?"

Hết chương 2