Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 42



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Fluffy ginger kitten walks in the snow on a winter morning

Ba ngày chậm rãi trôi qua, trong thời gian này Thẩm Tử Sơ không biến thành người lần nào.

Tuy trước đó Sở Phi Ly từng hỏi anh có thể theo đuổi cậu không, nhưng sau ba nhiệm vụ hàng ngày, cách hỏi của anh đã hoàn toàn thay đổi.

Thời tiết tháng một rất lạnh, tuyết rơi ngày một nhiều hơn, ngay cả khu trung tâm thành phố cũng tích một lớp tuyết dày. Tính toán sơ qua, còn chừng hơn nửa tháng nữa sẽ đến tết.

Gần đây Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly luôn dùng máy tính bảng để nói chuyện với nhau.

Nhìn cảnh sắc bên ngoài, Thẩm Tử Sơ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hỏi: [Năm nay cậu không về nhà ăn tết à?]

“Không cần.”

[???]

“Bởi vì năm nay em ở đây.” Sở Phi Ly nở nụ cười “Em định lúc nào chuyển đến?”

[Không phải đã hẹn giữa tháng…]

Sở Phi Ly tràn trề tiếc nuối, xoay lưng đứng lên đi nấu cơm cho Thẩm Tử Sơ.

Thẩm Tử Sơ ngồi trên ghế sô pha buồn ngủ, cũng không biết tại sao ba ngày nay cậu không hề biến thành hình người. Bởi quá rảnh rỗi nên cậu cứ thế ngủ luôn, khi tỉnh lại thì Sở Phi Ly đã nấu xong cơm, trong tay còn bưng một cái bát.

“Anh đút cho em.”

Thẩm Tử Sơ: “…” – Điên hả!

Cảnh tượng này mà lọt vào mắt người khác thì chắc chắn là quái dị lắm biết không! Ai lại vừa mỉm cười vừa cầm thìa đút đồ ăn cho một con mèo chứ?

“Meo meo meo!” – Tôi tự ăn.

“Không thích, anh muốn đút cho em.” Cái tên đang nhìn cậu kia còn có vẻ nồng nàn tình cảm nữa chứ.

Da đầu Thẩm Tử Sơ tê dại, sao tính tình anh ta lại thất thường vậy hả! Cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục thì cậu sẽ bị anh ta chọc cho phát cáu mất.

Hiện tại vẫn chưa qua mấy ngày… Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Phi Ly khiến Thẩm Tử Sơ không khỏi giật thót.

“Rốt cuộc bao giờ em mới chịu thừa nhận là thích anh?”

Đích xác là cậu thích anh, có điều bởi gần đây bị anh làm phiền quá mức, cậu đang tính sẽ giả chết luôn.

Cậu quay lưng về phía Sở Phi Ly, dùng tư thế biểu đạt sự bất mãn của mình.

Hừ hừ.

Sở Phi Ly tự biết mình quá trớn, trưng ra vẻ mặt mất mát, làm bộ định bỏ đi.

Lần này Thẩm Tử Sơ đã quyết tâm, không thương hại anh chút nào hết. Dù sao cậu biết anh rất nhiều mánh khóe, bây giờ chắc hẳn cũng đang diễn cho cậu xem thôi.

Đúng lúc đó, hệ thống lại bắt đầu công bố nhiệm vụ hàng ngày.

Độ thân mật của cậu đã lên đến 98, thiếu một chút nữa sẽ đạt 100 – đủ để cậu có thể rời khỏi cơ thể mèo. Vì lý do ấy, mỗi khi có nhiệm vụ thường ngày cậu đều rất sẵn lòng thực hiện.

[Hãy dỗ dành chủ nhân của bạn đồng thời tỏ vẻ đáng yêu với chủ nhân, phần thưởng là hai mươi phút trở về cơ thể người.]

Thẩm Tử Sơ trợn mắt, dỗ dành là cái qué gì? Trước giờ chưa từng có từ đó!

Nhưng chẳng còn cách nào khác, dù sao đây vẫn là nhiệm vụ.

Thẩm Tử Sơ nhảy xuống khỏi sô pha. Ngay trước khi Sở Phi Ly ra khỏi cửa, cậu nghiêng đầu nhìn theo: “Meo~~”

Sở Phi Ly quay lại nhìn cậu một cái: “Không nỡ để anh đi?”

“Meo~~”

Cứ dây dưa như thế chung quy là vì thực sự lưu luyến không muốn anh đi, Sở Phi Ly tháo chiếc giày vừa xỏ, lần nữa ôm Thẩm Tử Sơ đặt về trên băng ghế: “Hôm nay anh có tí việc phải ra ngoài, có phải em sợ ở nhà một mình không?”

Thẩm Tử Sơ liếm ngón tay của anh, suy nghĩ xem phải tỏ vẻ đáng yêu ra sao mới được.

Sở Phi Ly im lặng chốc lát, đột nhiên trịnh trọng hỏi: “Em còn chưa chịu nhận là thích anh?”

Thẩm Tử Sơ ngơ ngác, sao lại đổi sang đề tài này rồi?

“Bé Bánh Nếp, chỉ có lúc biến thành mèo em mới chủ động thế hả?”

Thẩm Tử Sơ chợt nhớ tới những hành động vừa rồi của mình, nếu giờ đang ở hình người, mặt mũi cậu chắc chắn đã bốc cháy luôn.

“Vừa dằn dỗi một tí xong đã chạy ra níu kéo anh, còn làm bộ đáng yêu nữa… Lần sau dỗi thì phải cố giữ thêm vài giây nhé.” Đôi mắt Sở Phi Ly sáng ngời, dường như anh đã phát hiện ra chuyện gì đó rất ghê gớm, vui vẻ vô cùng.

Đừng nói nữa! Cái hệ thống phá đám!

Hệ thống còn đang liên tục giục: [Thời gian thực hiện nhiệm vụ còn ba phút.]

Thẩm Tử Sơ bối rối vô cùng, thật sự cảm thấy thẹn đến không làm nổi động tác gì hết.

Phản ứng đầu tiên của cậu là muốn dẹp quách đi, nhưng cuối cùng cậu vẫn gắng gượng meo meo hai tiếng, giơ móng vuốt tí hon cào lấy áo Sở Phi Ly như đang làm nũng.

Sở Phi Ly muốn bưng mũi, thật sự đáng yêu quá.

“… Đậu má! Đã bảo anh phải ra ngoài rồi, bây giờ em làm thế này anh còn đi được hay không? Em đang ép anh phải biến thành cầm thú xuống tay với một con mèo đấy!”

Thẩm Tử Sơ: “…” – Không phải đâu cậu đi ra ngoài đi, mau đi luôn đi!

Sở Phi Ly hít sâu một hơi, có vẻ khó nhịn chạy vào nhà vệ sinh, chỉ một lát sau, trong đó đã vang lên tiếng thở dốc đè nén.

Thẩm Tử Sơ nhận thông báo hoàn thành nhiệm vụ, thở phào một hơi thật dài.

Thính giác của mèo nhạy bén hơn con người rất nhiều, khi nghe những âm thanh kia của Sở Phi Ly, đầu óc cậu choáng váng như lọt vào hố dung nham sôi sục. Cậu bỗng cảm thấy có phần áy náy, dù sao nguyên nhân khiến anh không nhịn nổi cũng là từ cậu mà ra.

Thẩm Tử Sơ hoảng sợ thầm nhủ, bây giờ tuyệt đối đừng có biến cậu thành người… Bằng không lỡ Sở Phi Ly nhìn thấy, liệu anh có thực sự hóa cầm thú như đã nói không?

Âm thanh trong phòng tắm kéo dài không biết bao lâu. Thẩm Tử Sơ nổi lòng hiếu kỳ, Sở Phi Ly rốt cuộc đang làm gì trong kia nhỉ.

Cậu lò dò tới cửa, kết quả số phận trêu ngươi, đùng một tiếng, cậu biến thành hình người.

Cái cửa này vậy mà không khóa chặt, bị sức nặng của cậu đè lên, chẳng ngờ nó lại bật luôn ra.

Thẩm Tử Sơ xấu hổ đến cùng cực, vội vàng nghĩ cách giải thích với Sở Phi Ly.

Thế nhưng chớp mắt tiếp theo cậu đã bị hôn rồi.

Sở Phi Ly ngậm lấy bờ môi cậu, từ từ chặn kín hô hấp của cậu. Anh như thể đã nếm được vị ngọt nào đó, liên tục hôn sâu không ngừng. Thẩm Tử Sơ thoáng sợ hãi, nhìn anh hung hăng như thế, không phải định ăn thịt cậu luôn chứ hả?

Trái tim nảy lên thùng thùng, trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy thân thể anh vừa ướt vừa rét.

Thì ra… Anh trốn trong phòng tắm để xối nước lạnh.

Khó khăn lắm mới rời được nhau, ánh mắt của Sở Phi Ly cũng thay đổi: “Lần sau muốn khiêu khích anh thì phải cân nhắc đến an toàn của bản thân em đấy.”

“An… An toàn gì?”

Sở Phi Ly có phần tủi thân, cầm bộ phận đó đó cọ vào Thẩm Tử Sơ: “Em khiêu khích ép anh thành đồ biến thái.”

Khuôn mặt Sở Phi Ly ửng hồng: “Lưu manh!”

Sở Phi Ly không thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất hãnh diện. Anh nở nụ cười gian: “Anh không lưu manh thì sao mà hôn được em? Cục cưng, em ngọt quá, cho anh thơm thơm cái nữa~”

Bộ dạng không hề sám hối của Sở Phi Ly khiến Thẩm Tử Sơ cạn lời, có điều khi anh dùng giọng nũng nịu nói ra những lời này trông thật giống một chú cún cỡ lớn, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy rất dễ thương.

Thẩm Tử Sơ nhìn anh toàn thân ướt sũng, nói: “… Trời rét thế này đừng có tắm nước lạnh chứ.”

Sở Phi Ly cọ cọ cậu: “Thế em giúp anh?”

Đó vốn chỉ là một câu nói đùa, anh chắc chắn sẽ không ép buộc cậu, cũng không đời nào ích kỷ bỏ mặc cảm xúc của cậu. Nếu anh là loại người ấy thì đã chẳng rụt rè suốt ba năm nay rồi.

Không ngờ Thẩm Tử Sơ lại cụp mắt xuống, hai hàng mi hơi run, lí nhí nói: “Cậu… Cậu nhắm mắt lại đã.”

Trong lòng Sở Phi Ly chấn động.

Chờ đã, cái phản ứng này…

Hiếm khi Sở Phi Ly không chơi xấu, quy củ nhắm chặt hai mắt.

Tử Sơ muốn làm gì? Chắc là muốn hôn anh?

Sở Phi Ly cảm thấy hạnh phúc trào dâng, vô cùng chờ mong hành động tiếp theo của cậu.

Nhưng chờ đã lâu mà vẫn không thấy cậu làm gì. Sở Phi Ly không nhịn được mở mắt, vừa lúc thấy Thẩm Tử Sơ đỏ mặt tiến sát về phía anh.

Bốn mắt đối nhau, bầu không khí cũng trở nên cứng đờ.

Dường như đã phát hiện ánh nhìn của Sở Phi Ly, Thẩm Tử Sơ đột nhiên lùi ra xa, mặt đỏ như sắp rỉ máu: “Sao lại mở mắt!”

Thì ra là muốn hôn anh thật?

Trái tim của Sở Phi Ly nảy bình bịch. Giờ khắc này, anh không cách nào kiềm chế được những tưởng tượng đầy màu hồng của mình nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tử Sơ.

“Bé Bánh Nếp, anh muốn…”

“Không cho muốn!”

“Anh với em có thể làm…”

“Không cho làm!”

Sở Phi Ly tủi thân: “Anh còn chưa nói gì hết.”

Mặt Thẩm Tử Sơ hồng hồng: “Cũng không cho.”

Sở Phi Ly ôm cậu: “Sao em độc tài thế.”

“…” Cái đồ vừa ăn cướp vừa la làng này!

Thấy cậu một mực “không cho”, Sở Phi Ly đành buồn rầu hỏi một câu: “Bây giờ anh nhắm mắt lại không mở ra thì em có hôn anh nữa không?”

Thẩm Tử Sơ mím môi: “… Không thích.”

“Anh hối hận chết đi được! Đáng lẽ anh phải chờ em thêm một lúc, phải nhắm chặt mắt mới đúng!” Anh biết Thẩm Tử Sơ là kiểu người hay do dự, chắc chắn cậu phải đấu tranh tư tưởng lâu lắm rồi mới quyết định đến gần hôn mình mà.

Có điều vẻ hối hận cực độ của anh lại thực sự lấy lòng được Thẩm Tử Sơ, cậu không nhịn được cong cong môi: “Không mở mắt thật chứ?”

“… Ừ.” Nghe giọng vẫn rất yếu đuối.

Thẩm Tử Sơ ho nhẹ một tiếng, mặt thoáng đỏ hơn: “Thế cậu nhắm mắt vào.”

Sở Phi Ly đần ra một giây, sau đó lập tức hiểu ra, nhanh như chớp đóng mắt lại.

Không biết đã chờ bao lâu, đôi môi Thẩm Tử Sơ mới chậm rãi in lên.

Cơ thể hiện tại của cậu vốn không cao lắm, phải nhón chân mới có thể chạm tới.

Cậu không hôn một cách mạnh mẽ như Sở Phi Ly, thậm chí còn nhẹ nhàng đến có phần lãnh đạm. Cảm giác ấy khiến trong lòng Sở Phi Ly càng thêm ngứa, chỉ mong sao cậu hôn mạnh bạo hơn một chút.

Quả thực ngọt đến tận tim, Sở Phi Ly sung sướng sắp phát điên rồi.

Thẩm Tử Sơ có không thừa nhận rằng cậu thích anh anh cũng không tin. Nếu không thích thì tại sao lại chủ động hôn anh? Tại sao lại chủ động tỏ vẻ dễ thương với anh chứ?

Bề ngoài lạnh như băng, nhưng thực ra cậu mới là người mềm lòng nhất.