Sau Khi Cảm Hóa Vai Chính Thất Bại Thì Làm Gì?

Chương 68: Tỉnh lại



Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Bùi Cảnh nghe Phượng Căng nói xong, nhận lấy bình ngọc trắng, một cọng lông vũ thuần xanh lặng yên nằm bên trong, tựa như một linh hồn đang ngủ say. Y thấp giọng nói: “Ý của ngươi là, kẻ đang làm những chuyện tàn ác ở Vân Tiêu là vị Thiếu Tộc chủ cùng với Tây Vương Mẫu mất tích kia?”

Phượng Căng dứt ra khỏi hồi ức, sắc mặt không dễ coi lắm, đối với cậu chàng thân là Phượng Hoàng mà nói, tộc Thanh Điểu bị diệt sạch là nỗi đau như cắt: “Ta không rõ, nhưng ta phải tìm được Thanh Nghênh, nàng ấy là hậu duệ duy nhất của tộc Thanh Điểu.”

Bùi Cảnh nhướng mày, vẻ mặt cũng thêm phần nghiêm túc, ban đầu y chỉ coi như ma tu phản Phượng tộc trốn ra, không nghĩ tới phía sau dính líu đến nhiều chuyện như vậy. Ba chữ Tây Vương Mẫu cũng đủ làm người ta kinh hãi, dù sao cũng là vị Thần thượng cổ, nhân vật cùng thời với Vân Tiêu Kiếm Tôn – người đã sáng lập ra phái Vân Tiêu, dẫu cho luân hồi đời đời, thực lực cũng không giảm đi chút nào.

Trần Hư nghĩ ngợi, mở miệng: “Nhưng những người chết vào mấy tháng gần đây đều bị phanh ngực mổ bụng móc sạch nội tạng, tộc Thanh Điểu dựa vào ăn thịt người để sống ư?”

Phượng Căng nghe thấy lời này là không vui liền: “Cái gì gọi là ăn thịt người để sống, kể cả lúc nghèo túng nhất thì tộc Thanh Điểu cũng sẽ không sa sút đến nỗi này, huống chi là Thiếu Tộc chủ.”

Bùi Cảnh cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, hỏi Phượng Căng: “Các ngươi đã tra rõ sự tình Tây Côn Luân lúc trước chưa?”

Tây Côn Luân tắm máu trong vòng một đêm cũng không phải chuyện nhỏ. Tộc trưởng tộc Thanh Điểu chí ít cũng tu vi Nguyên Anh, có đại năng Nguyên Anh trấn thủ ngọn núi mà vẫn có thể huỷ diệt nơi này trong phút chốc, dĩ nhiên là tai ương giáng thế.

Phượng Căng trầm mặc thật lâu, sau đó mới rằng: “Tất cả mọi người ở Tây Côn Luân chết bởi một cơn lốc.”

“Cơn lốc?”

Phượng Căng nói: “Tây Côn Luân cây cối gãy hết, phòng ốc sụp đổ. Tộc Thanh Điểu ngã trên mặt đất, ngũ tạng lục phủ đều bị gió vò nát. Càng quan trọng hơn là, thời thượng cổ, năng lực của Tây Vương Mẫu là…” Dừng một lát mới nói tiếp: “Là điều khiển âm khí nhân gian, là gió của tạo hoá.”

Bùi Cảnh hiểu ra: “Ý của ngươi là, tộc Thanh Điểu bị Tây Vương Mẫu hãm hại?”

Phượng Căng không nói gì.

Bùi Cảnh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, ở cùng nhau mấy ngàn năm bình an vô sự, vì sao Tây Vương Mẫu đột nhiên ra tay với tộc Thanh Điểu. Theo lời giải thích của Phượng Căng, trong lúc Tây Vương Mẫu chuyển thế thất bại trở thành phế nhân không có chút linh căn nào, tộc Thanh Điểu cũng dốc lòng chăm sóc, đối xử với nàng ta không tệ.

Lúc này, lông chim xanh trong bình ngọc không hiểu sao bỗng loé lên ánh sáng, thu hút ánh mắt của mọi người.

Ánh sáng xanh óng ánh yếu ớt, rất nhạt rất nhẹ, như một tiếng gào của kẻ thoi thóp.

“Chiếp.” Mắt Đỏ đứng trên vai Phượng Căng bỗng nhiên cảm ứng được điều gì, kêu một tiếng, rướn thân thể nặng trịch bay về phía trước, móng vuốt nhỏ chộp lấy mép bình.

Nó cúi đầu, đôi mắt nhìn lông chim xanh trong bình.

Thần thú của Phượng tộc, do lửa Niết Bàn hoá thành, ra từ ngọn cây ngô đồng, sinh cùng với Phượng Hoàng. Ký ức của Phượng Căng hoàn toàn trống rỗng, mà Mắt Đỏ lại bởi dạng thú mà bảo lưu lại một phần. Có thể nói, Mắt Đỏ có thể lĩnh ngộ được càng nhiều thứ hơn Phượng Căng.

“Chiêm chiếp.” Mắt Đỏ kêu lên thử thăm dò.

Ánh sáng nhạt lấp loé, lông chim xanh yếu ớt đáp lại nó, mất sạch vẻ âm u huỷ diệt tất cả ban đầu.

Mắt Đỏ nhìn thật lâu, rũ cánh, tựa như đau lòng. Nó giao lưu với lông chim xanh xong, quay đầu lại, đôi mắt chim đen nhánh sạch sẽ ướt sũng, bay đến lòng bàn tay Phượng Căng, chiêm chiếp chưa được hai tiếng, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Phượng Căng nhíu mày: “Nó nói gì với mi.”

Mắt Đỏ khổ sở kêu lên hai tiếng.

Phượng Căng nghe xong, đôi mắt vàng sậm bỗng hơi giật giật.

Bùi Cảnh nghiêng đầu: “Nó nói gì?”

Phượng Căng bày ra vẻ mặt phức tạp, hơi hoảng hốt lại hơi sửng sốt: “Nó nói, xin lỗi.”

Xin lỗi.

Bùi Cảnh lại nhìn vào cọng lông vũ trong bình.

Một sợi linh lực thần hồn để lại phía trên, đến từ huyết mạch của Thanh Điểu cuối cùng trên Tây Côn Luân.

Đứa bé lưu lạc tha hương, người trong tộc chết hết, trước mặt Phượng Hoàng — câu nói đầu tiên trước mặt người mà nó thân cận nhất cũng tín nhiệm nhất, lại là xin lỗi.

Mắt Đỏ đau lòng bật khóc.

Phượng Căng an ủi nó, dẹp bỏ khí chất cà lơ phất phơ đi, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng: “Mang ta đi tìm tên đệ tử kia của các ngươi.”

Bùi Cảnh nói: “Ta đang có ý này.”



Tiêu Thần quỳ gối trong đại điện Thượng Dương, vẫn còn ngơ ngác, từ sau khi so tài với Trương Nhất Minh xong là cậu ta đã ngơ ngơ ngác ngác thật lâu. Trong đầu kỳ quái, hiện lên hình ảnh trông thấy ở rừng Khuyết Nguyệt hết lần này đến lần khác, ấy thế mà không thể nào chắp vá được cảnh tượng hoàn chỉnh. Mặt đất lạnh buốt, trơn bóng như gương. Phong chủ đại nhân của Thượng Dương Phong đứng một bên, ánh mắt nhìn cậu ta rất phức tạp, tựa như đang chờ người nào đó.

Cả lòng dạ lẫn biển ý thức của Tiêu Thần vẫn hỗn loạn, càng không được tự nhiên, nhưng trước mặt Phong chủ, cậu ta sợ hãi trong lòng, cũng không dám hỏi rốt cuộc là muốn làm gì.

Ngay sau đó, cậu ta nghe được giọng nói cung kính lễ phép của Phong chủ: “Bùi sư huynh.”

Lúc này đã gần chạng vạng tối, tịch dương trên điện Thượng Dương tà tà, người đi từ ngoài điện vào, khí chất xua tan rực rỡ của ráng chiều, trong lạnh như ánh trăng.

Tiêu Thần chợt ngẩng đầu, như bị một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu đến chân, lạnh lẽo thấu xương. Kinh hoàng đến một trình độ nhất định, đến hô hấp cũng đình chỉ.

Bùi Cảnh gật đầu với Phong chủ, nhanh chân bước về phía trước.

Tiêu Thần há hốc mồm, tim cũng nhảy lên tận cuống họng.

Sau đó, cậu ta trông thấy một góc áo bào tuyết trắng của vị Bùi sư huynh ấy dừng lại trước mắt mình.

“Tiêu Thần.”

Người đứng đầu Thiên Bảng, như sương giá sống một mình trên Thiên Tiệm Phong trong truyền thuyết, nói chuyện cũng hệt như vậy, lạnh lẽo xa vời.

“Kể hết những gì ngươi nghe thấy nhìn thấy ở rừng Khuyết Nguyệt cho ta.”

Thậm chí Tiêu Thần còn không biết vì sao Bùi Ngự Chi sẽ biết đến tên của một tiểu bối vô danh như mình đã bị ba chữ “rừng Khuyết Nguyệt” kích thích đến đau nhức cả đầu — cơ thể lảo đảo, ôm đầu, đau đớn nằm sấp người xuống.

Trần Hư và Phượng Căng cũng theo đến đây.

“Chiếp.”

Chim đỏ Mắt Đỏ mở to mắt, nghi hoặc lại thăm dò kêu lên một tiếng.

Về những chuyện liên quan đến tộc chim, Thần thú nhìn như chỉ biết giả ngơ này vẫn có tác dụng rất lớn.

Con ngươi Tiêu Thần bỗng nhiên co lại, tròng trắng mắt cũng lớn hơn một vòng, cảm giác khổ sở khi bị linh hồn của chim xanh trói buộc chậm rãi giảm bớt. Cậu ta cũng bắt đầu nhớ rõ lại sự tình một đêm ấy, hồn bay phách lạc, bắt đầu nói đứt quãng.

“Hôm đó, ta đi rừng Khuyết Nguyệt để thu thập cỏ sương mù, quên đánh dấu điểm mốc nên lạc đường, đi mãi không ra khỏi rừng, mãi cho đến ban đêm. Ban đêm trong rừng không lọt chút ánh sáng, âm u đáng sợ đến lạ, ta thả ngay rổ xuống dưới cây, nghĩ là nghỉ ngơi một đêm trước rồi ban ngày lại tìm đường sau. Không ngờ nửa đêm bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chim kêu cực kỳ thảm thiết.”

Nói đến đây, mặt Tiêu Thần trắng bệch, cảnh tượng nhìn thấy ngày hôm ấy để lại bóng ma suốt đời cho cậu ta.

“Một luồng khí xanh có thể thấy được lan ra từ sâu trong rừng, nóng vô cùng. Màu trắng xanh thắp sáng toàn bộ khu rừng. Sau đó, ta cũng nhìn thấy một con mãng xà đang lượn vòng ngay trên cái cây ta nghỉ ngơi. Tiếng động ấy cũng làm con trăn bừng tỉnh, thân trăn uốn éo bò đến chỗ ta. Ta hãi đến mức rổ cũng ném luôn, chạy vào nguồn sáng. Sau đó… ta nhìn thấy…”

Tiêu Thần bỗng nhiên cất cao giọng: “Một con chim lớn màu xanh, cao hơn ba mét, là con chim lớn cực kỳ, trên đất trống trong rừng rậm, máu me khắp người, trong mắt cũng ngập máu, bị người ta siết cổ, ngửa mặt lên trời tuyệt vọng rít lên.”

“Ánh sáng quá loá mắt, ta cũng không thấy rõ. Nhưng càng đến gần con chim đó, loại sức mạnh kinh khủng ấy càng mãnh liệt — thân chim vặn vẹo, có người đang đứng trên lưng nó, dùng roi dài siết cổ nó. Ta rất sợ, không dám lên tiếng. Con chim đó bị ghìm chết tươi, sau khi chết thì thân thể nổ tung, máu thịt bắn tung toé, bắn lên người ta rất nhiều, ta không biết người đó có phát hiện ra ta không. Ta chạy như điên về một hướng khác, đất chuyển núi rung, ta bị trượt chân, lăn đến trước một cái hang động. Trong hang rất ẩm ướt, ta không để ý được nhiều thế, tiếp tục chạy lên phía trước. Cuối cùng phát hiện ra, phía cuối hang là lối vào thác nước. Xuyên qua thác nước, ta đã ở trong Chung Nam Phong rồi.”

Với cậu ta mà nói, tất cả đều là ác mộng từ lúc bắt đầu lạc đường trong đêm ấy. Nói xong hết thảy, Tiêu Thần vã mồ hôi lạnh khắp người. Sau khi về Vân Tiêu, cậu ta luôn trốn tránh chuyện này sợ gây rắc rối, giờ thì lạnh cả người.

Phượng Căng nghe xong, đè nén lửa giận, hỏi: “Ngươi có thấy rõ người đó là ai không?”

Tiêu Thần hoang mang lo sợ: “Người đó quay lưng về phía ta, ta không thấy rõ… Nhưng…” Trên mặt Tiêu Thần hiện lên vẻ kinh hãi: “Cuối cùng, hình như người đó xoay người lại. Mặt nạ! Người đó đeo một tấm mặt nạ!”

Tất cả suy đoán đều được chứng thực.

Bùi Cảnh hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Có phải một tấm mặt nạ của nữ không?”

Nhớ lại việc y nhặt được mặt nạ của Thiên Diện Nữ ở sơn mạch Vân Lam: “Thoa phấn, môi đỏ tươi, hai mắt nhắm nghiền.”

Con ngươi của Tiêu Thần co lại thành một chấm tròn, đau nhức gào lên một tiếng.

Rốt cuộc rõ ràng tất cả. Căn nguyên tạo nên cơn ác mộng của cậu ta. Trong máu thịt văng tán loạn, lông chim xanh rơi lả tả sâu trong rừng, bóng tối nơi ánh trăng chiếu không nhìn rõ.

Người trên không trung bỗng quay đầu, trong màu máu, khuôn mặt người con gái quỷ dị mỉm cười.

Bùi Cảnh nhìn cậu ta giãy giụa trên đất, quay đầu nói với Phong chủ Thượng Dương Phong: “Ngươi dẫn hắn xuống nghỉ ngơi trước, ta đi thăm Quý Vô Ưu một chút.”

Phong chủ Thượng Dương Phong gật đầu: “Vâng.”

Phân phó xong, Bùi Cảnh đi thẳng ra ngoài điện Thượng Dương, nói với Phượng Căng: “Đi theo ta.”

Khi biết được chuyện chim xanh chết thảm, Phượng Căng giận đến run cả hai tay, hận không thể băm kẻ ác kia thành trăm mảnh.

Chuyến đi đến Vân Tiêu này không lầm, nhất định phải khiến người kia nợ máu trả bằng máu.

Đi theo Bùi Cảnh ra ngoài, Phượng Căng hỏi: “Phải chăng ngươi đã biết được chuyện gì rồi?”

Bùi Cảnh xe nhẹ đường quen đi đến căn phòng Quý Vô Ưu đang ngủ say.

“Biết, nhưng thời cơ vẫn chưa tới.”

Manh mối chính của “Tru kiếm” đến cùng là thứ gì, từ lúc xuyên qua đến giờ y vẫn muốn biết.

Sau khi Quý Vô Ưu thức tỉnh huyết mạch Thiên Ma trở về báo thù, cốt truyện lại nên phát triển thế nào?

Tuyến thời gian hiện giờ của y là giai đoạn trước, khi mà nhân vật chính mới khai thông tư tưởng, hai sự kiện lớn, bị mọi người bắt nạt ở Thượng Dương Phong, được Bùi Ngự Chi nhận làm đồ đệ.

Bây giờ tự dưng mê man không tỉnh đến nay, cốt truyện thay đổi, đây là điều mà Bùi Cảnh nghĩ đến, thậm chí cũng dự đoán được, bởi vì y là biến số.

Bắt đầu từ lúc y lấy thân phận Trương Nhất Minh tiếp xúc với Quý Vô Ưu, cốt truyện lệch đi một chút, khiến cho cả quỹ đạo long trời lở đất. Nhưng cốt truyện nhất định phải thay đổi — nếu không thay đổi, kết cục sau cùng của Bùi Ngự Chi, chết không toàn thây.

Vẻ mặt Bùi Cảnh rất nghiêm trọng.

Những chuyện về Thiên Diện Nữ, Thư Diêm và Tây Vương Mẫu, ngàn vạn đầu mối ràng buộc ở một chỗ, liên quan đến Phượng tộc, Doanh Châu, thậm chí Vân Tiêu, thành Thiên Yển. Như một tấm lưới khổng lồ bao khắp đất trời, mà kẻ giăng lưới lại ở trên trời cao.

Điều duy nhất có thể khẳng định bây giờ là Quý Vô Ưu.

Hệ thống sức mạnh của thế giới này. Tộc Thiên Ma, mạnh nhất cũng thần bí nhất, có thể ngược dòng tìm hiểu đến thượng cổ.

Một sợi khí Thiên Ma đã có thể ngăn cản y hoá Anh, Quý Vô Ưu thân là hậu duệ Thiên Ma hàng thật giá thật, sẽ lớn mạnh đến mức nào.

Bất kể thế nào, Quý Vô Ưu phải tỉnh lại trước đã.

Hậu điện Thượng Dương Phong.

Thiếu niên áo quần mỏng manh nằm trên chiếc giường lạnh cóng làm từ đá lạnh trắng, rét đến mức cả người tái nhợt, bờ môi mi mắt lọn tóc đều phủ đầy lớp lớp sương lạnh. Nhóc mập đã gầy đi, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của nhân vật chính trong sách.

Bùi Cảnh nói: “Ngươi có thể nhìn ra những chuyện đã xảy ra với hắn không?”

Phượng Căng nhíu mày, nhưng vẫn tiến lên một bước, duỗi ngón tay ra, một ngọn lửa phượng vàng sậm ngưng đọng trên đầu ngón tay, ánh sáng bao trùm lên mặt của thiếu niên.

Lông mi của Quý Vô Ưu rõ ràng giật một cái, sương bắt đầu tan đi.

Dòng máu xanh tím dưới da mặt nó chảy dọc theo mạch máu, tụ đến ấn đường của nó, thế mà ngưng tụ thành một điểm màu xanh.

Phượng Căng lấy lửa phượng dẫn dắt.

Một ngọn lửa màu xanh bốc cháy trên ấn đường Quý Vô Ưu, chậm rãi di chuyển lên trên, như muốn phun ra. Rốt cuộc, sau khi Quý Vô Ưu bỗng nhiên hộc ra một búng máu, một viên lửa xanh rơi vào lòng bàn tay Phượng Căng, sau đó bị cậu chàng dập tắt.

“Sao rồi?”

Phượng Căng nói: “Đây là lửa trong tim Thanh Điểu, nếu ta không đoán sai, đệ tử này của ngươi bị luyện thành thuốc hình người. Thời kỳ thượng cổ, Phượng tộc cũng ăn thịt người, đặc biệt là Khổng Tước cầm đầu. Cái gọi là thuốc hình người, chính là lấy người làm nguyên liệu nấu ăn, dùng lửa trong tim ngâm nuôi linh đan để củng cố thần hồn. Chẳng bao lâu thì bị Phượng tộc nghiêm cấm, người biết được cũng không nhiều.” Trước khi Bùi Cảnh lên tiếng, Phượng Căng đã tiếp tục: “Hẳn không phải do Thanh Nghênh gây nên. Mắt Đỏ nói với ta, nguyên hình của Thanh Nghênh giờ đang lâm vào một loại trạng thái điên cuồng cực độ.”

Bùi Cảnh nói: “Vậy sẽ là ai chứ.”

Phượng Căng cũng cau mày: “Sống chết của tộc Thanh Điểu không nhìn vào xác thịt mà phải xem thần hồn. Có người đang củng cố thần hồn cho Thanh Nghênh, ai lại tốt bụng như vậy?”

Bùi Cảnh: “Nhưng nửa tháng trước nó lại bị người phá huỷ thân xác.”

Phượng Căng suy nghĩ thật lâu, quay đầu lại, đôi mắt vàng sậm đầy lạnh lẽo: “Có lẽ hai chuyện này không do cùng một người gây ra. Vả lại, đệ tử này của ngươi thật sự rất khiến người ta bất ngờ, lửa trong tim Thanh Điểu ẩn núp trong cơ thể, một khi phát tác, ba ngày ắt vong, thế mà hắn có thể sống đến lúc này.” Mắt Đỏ trên bả vai cậu chàng cũng gật đầu ra chiều thâm thuý.

Ánh mắt Bùi Cảnh lại rơi xuống người Quý Vô Ưu, thầm nghĩ, nói nhảm, người ta là nhân vật chính được Thiên Đạo che chở chứ sao.

Lông mày nhíu chặt của thiếu niên giãn ra từng chút, bờ môi cũng bắt đầu hồng hào.

Bùi Cảnh sắp xếp lại những manh mối trong lòng.

Ma tu ăn thịt người ngoài Vân Tiêu trước khi bọn họ vào Thượng Dương Phong.

Quý Vô Ưu xảy ra chuyện sau khi bọn họ vào Thượng Dương Phong.

Đệ tử kia của Chung Nam Phong xảy ra chuyện một tháng trước.

Thanh Điểu xảy ra chuyện nửa tháng trước.

“Cho nên, thật ra Thiếu chủ của tộc Thanh Điểu không chỉ mới xuất hiện ở Vân Tiêu nửa tháng trước, nó đã ở đó từ rất lâu rồi.”

Bùi Cảnh ngó ra ngoài một chút, giọng nói trầm thấp: “Bây giờ ta có một đối tượng hoài nghi, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vấn đề thuốc hình người củng cố thần hồn, ngươi nói rằng chỉ ít người biết, mà đệ tử kia theo ta biết thì hắn không thể nào biết được loại tà thuật này của Phượng tộc. Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, còn có người đứng sau lưng hắn.”

Phượng Căng cau mày: “Vậy nên làm gì?”

Bùi Cảnh quay đầu lại, liên tục suy tư, rồi nói với Trần Hư vẫn luôn lặng yên không nói lời nào: “Trần Hư, đệ tìm Phong chủ Chung Nam Phong đến giúp ta, bảo bà ấy chờ ta ở điện Thiên Tiệm.”

Trần Hư liếc y một cái, gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của thanh niên phát ra trên giường đá: “Nước… Nước…”

Truyền ra từ trong bờ môi khô nứt, hơi thở mong manh.

Lúc này Bùi Cảnh lấy đâu ra chỗ nào tìm nước uống cho nó, tiện tay cầm một viên đá hoà tan làm nước đổ vào miệng nó.

Quý Vô Ưu cảm thấy nó đã mơ một giấc mộng rất dài. Một đoạn đường trống trải tĩnh mịch không nhìn thấy, nó đi lên phía trước một thân một mình, bên cạnh là ác quỷ thú dữ tuỳ thời nhào lên, hệt như cuộc sống tỉnh tỉnh mê mê lại phủ đầy nguy cơ bị giết bất cứ lúc nào khi trước.

Ngôi làng đảo điên sống chết quỷ dị, cái vạc tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông, tiếng chuông leng keng, mỗi một tiếng động đều vang vọng linh hồn, thức tỉnh những cảm xúc trống trải thời thơ ấu.

Khóc, cười, vinh, nhục, đúng, sai.

Thư sinh mệt mỏi lạnh lùng yếm thế bung dù đến giữa mưa đen đầy trời, dùng giọng điệu cợt nhả chỉ rõ một con đường cho nó; mà bên trong ánh sáng trắng tuyền, người con gái liên tục cho nó ấm áp nhẹ giọng dặn dò nó, con phải mạnh mẽ nhanh lên một chút.

Mạnh lên.

Nó phải mạnh lên!

Mấy ngày hôn mê. Ngũ tạng lục phủ bị thiêu đốt, dòng máu nóng lạnh va vào nhau — không biết bởi thể chất, hay vì ảo giác sinh ra do đau đớn.

Nó thường xuyên mơ thấy một con chim. Linh hồn của chim ẩn trong ngọn lửa xoay quanh đan điền. Vốn là tràn ngập thù hằn nóng nảy muốn thiêu rụi nó, sau đó không biết vì sao lại bình tĩnh trở lại. Nhưng dù cho nó không hề làm gì, chỉ riêng sự tồn tại cũng đã khiến Quý Vô Ưu đau không thiết sống.

Trong cơn thống khổ, ngũ giác sẽ phóng đại gấp bội. Cảm xúc của con chim ấy liên tục ảnh hưởng đến nó, thỉnh thoảng nó sẽ chìm vào ảo cảnh.

Lần này, trong ảo cảnh là một vùng đất sạch sẽ, đến mức dường như làm cho người ta quên hết đau đớn sầu lo.

Nơi mây sớm lững lờ, mưa chiều mịt mờ. Một con đường núi xuất hiện dưới chân. Gió mang theo hương bùn đất thấm ướt thoảng tới, đâu đâu cũng có thể ngửi thấy mùi. Phóng tầm mắt nhìn ra, là tiên hoa dị thảo, núi dựa vào nhau. Mây đi theo người, như tơ lụa, như nước chảy.

Đi lên phía trước, đường xá lại gian nguy khác thường, núi cùng nước tận, phức tạp hiểm trở.

Đương lúc lo lắng không có đường ra, nó chợt ngửi thấy mùi hương hoa. Là hơi thở sang quý lại khoan thai trên thân con gái, kèm theo đó là tiếng cười khẽ và cái nghiêng đầu của người nọ.

Nhìn thấy nữ thần đi ra từ trong mây mù, một bộ váy sa xanh biếc điểm xuyết hoa lựu bạc, biến mất theo mây mù. Búi tóc vấn nhẹ, tay cầm chiếc lư chín đỉnh sứ thanh hạc, hương khói phảng phất, nàng ta mỉm cười, mặt mày phong nhã, ung dung rộng rãi.

Một con chim xanh bay bên cạnh người con gái, lông đuôi vô cùng dài cũng đẹp hết sức, sắc chàm như dãy núi.

Nữ thần mỉm cười, nói với nó: “Đây là núi Bồng Lai, nếu muốn đến Tây Côn Luân, có lẽ công tử còn phải vượt qua hai đỉnh núi nữa.” Giọng nói ấm áp động lòng người.

Trong ảo ảnh, Quý Vô Ưu trầm mặc không lên tiếng.

Nữ thần vươn tay, ống tay áo rộng thùng thình, lộ ra cổ tay như ngọc, vuốt ve chim xanh bên cạnh, cười nói: “Ta thấy người này lạc đường, em muốn giúp đỡ cậu ấy chút không.” Chim xanh trợn mắt liếc một cái, rất không tình nguyện, nhưng vẫn giương cánh bay lên phía trước. Nữ thần trông thấy cảnh này, trong mắt ngập ý cười mềm mại dịu dàng.

Khói nước trùng điệp, góc áo của nàng ta và lông đuôi chim cùng nhau tôn lên thành bức hoạ.

Núi tiên Côn Luân, sắc chứa sương mù nặng nề, hương thơm kéo theo gió đến.

Nhưng thế này tựa như ảo mộng.

Chấm dứt ngay lúc này.

Trong khoảnh khắc, trời đất tối sầm.

Sương mù thần tiên màu trắng hoá đen, trở nên nồng nặc, biến tanh mùi máu, dính chặt quanh người. Mỗi một cọng cây khô héo với tốc độ có thể nhìn thấy. Núi tiên đất sạch, chớp mắt bị ma hoá.

Nữ thần mỉm cười đứng tại chỗ cũng đang biến hoá.

Nụ cười trong mắt ngưng đọng. Đốm đỏ ửng tràn ra từ khoé mắt nàng ta, sáng lên thành hoa văn, quỷ dị mà mê hoặc. Lư hương trong tay biến thành đầu lâu đẫm máu. Nàng ta lao về phía trước, một thân trang nhã phong hoa trở thành điên cuồng khát máu.

Quý Vô Ưu hãi hùng.

Lời nói phát ra từ trong miệng nàng ta cũng mang theo hương vị méo mó.

“Hoá ra ngươi chính là người mà bà ta chọn trúng.”

Quý Vô Ưu lạnh cả người, hét lên một tiếng, muốn lùi lại. Nhưng nó bị vũng máu trong mắt nàng ta trói chặt thần thức, làm sao cũng không dám tránh thoát.

Ngay sau đó, nó nghe thấy một tiếng chim kêu, xé ngang bầu trời, quay đầu lại —

Con chim xanh dẫn đường cho nó, thân mình đã vặn vẹo đến cực điểm, đột ngột ngửa mặt lên trời thét dài trong gió.

Thân xác đã phá huỷ, chỉ còn thừa lại thần thức, hứng chịu nỗi khổ bị cuồng phong xé rách vô hạn vô biên.

Mà nữ thần ôm đầu lâu, váy áo không gió mà bay, lại nở nụ cười cổ quái, sau đó nói bằng giọng cực thấp: “Đây là trả thù à, Thanh Nghênh.”

Dòng máu trong người Quý Vô Ưu đã lạnh cóng. Nó còn chưa kịp xoay người sang chỗ khác thì bỗng nhiên, người con gái quỷ dị trước mắt tiến lên phía trước một bước, nói với nó rằng: “Con trai của thiên mệnh, đến lúc ngươi nên tỉnh dậy rồi.”

“Yên tâm, chúng ta sẽ gặp lại lần nữa.”

Nó chìm vào giữa một vòng xoáy khổng lồ. Hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.



Nhìn Quý Vô Ưu đã có dấu hiệu tỉnh lại, Bùi Cảnh phân phó Phong chủ Thượng Dương Phong đổi phòng cho nó.

Lúc y về Thiên Tiệm Phong, Phong chủ Chung Nam Phong đã đợi ở đó một lúc lâu.

“Chưởng môn.” Lần này, bà không gọi sư huynh, mà là Chưởng môn, có thể thấy được là chuyện thật sự nghiêm trọng.

Bùi Cảnh hỏi bà: “Ngươi biết ta tìm ngươi đến là bởi chuyện gì không?”

Phong chủ Chung Nam Phong mang vẻ mặt tái nhợt, nói: “Ta tuân theo sự dặn dò của huynh, đi tra người liên tục ra vào rừng Khuyết Nguyệt — hỏi thăm đệ tử, không ít người đều nói rằng từng nhìn thấy đại đệ tử dưới trướng ta, Trường Ngô.”

Bùi Cảnh gật đầu: “Tiếp tục.”

Phong chủ Chung Nam Phong nói: “Bây giờ hắn đã ra ngoài du lịch, ta tự mình vào động phủ của hắn kiểm tra một chút. Lại phát hiện…” Phong chủ Chung Nam Phong sắc mặt ảm đạm, cắn răng nói: “Sâu trong động phủ của hắn có một đường hầm bị đủ thứ lẫn lộn che giấu. Đi dọc theo đường hầm đó về phía trước, nó dẫn đến dưới chủ điện Chung Nam của ta, ở sau thác nước. Càng quan trọng hơn là, ta phát hiện phía dưới đó toàn là xương trắng chất chồng dày đặc bị dòng nước che giấu.”

Bùi Cảnh lại cười: “Vậy Trường Ngô là người thế nào.”

Phong chủ Chung Nam Phong hơi do dự, rồi nói: “Hắn là người tuy rằng tư chất không cao nhưng tâm tính kiên nghị, có thể chịu được khổ sở vất vả.”

“Hắn nhập ngoại phong vào hai trăm năm trước, chăm chỉ tu hành mười năm như một, toàn tâm toàn ý trở nên mạnh mẽ vào nội phong, tổng tuyển chọn của ngoại phong lần nào cũng dồn hết sức, ta tận mắt nhìn hắn từ vạn người bên ngoài vào được năm ngàn, lại lọt vào một ngàn, nhưng vận may không tốt, mặc dù lần trước đã vào danh sách trăm người trong thi đấu ngoại phong nhưng cũng bị trưởng lão nội phong hạch sách, không thể đi vào. Đây có lẽ đã trở thành chấp niệm của hắn.”

“Sau đó hắn càng dốc sức tu hành khắc khổ, kéo theo tẩu hoả nhập ma đi.”

“Có lẽ ông trời bù đắp cho kẻ cần cù, bằng tư chất của hắn lúc ban đầu, ta cho rằng không có hy vọng Trúc Cơ, không ngờ rằng, thế mà giờ hắn trở thành đệ tử xuất sắc nhất trong phong của ta.”

Bùi Cảnh cười nhẹ một tiếng.

Phong chủ Chung Nam Phong cũng nhận ra, có lẽ đây chẳng phải ông trời bù đắp cho kẻ cần cù, là cậu ta đi đường tắt nhập ma, thở dài: “Tên nghịch đồ này làm ra loại chuyện này, mặc cho Chưởng môn xử lý.”

Bùi Cảnh nói: “Chớ vội.”

Bên ngoài rực một vòng ánh trăng, chiếu vào một trăm lẻ tám ngọn núi ngủ say trong bóng tối, rọi lên đỉnh Thiên Tiệm chí cao, liếc mắt một cái trông rõ mồn một.

“Đã bao lâu kể từ tổng tuyển chọn ngoại phong lần trước?”

Phong chủ Chung Nam Phong hơi sững sờ, trả lời: “Bảy năm.”

Bùi Cảnh nhếch miệng cười, không rõ hàm ý: “Bảy năm à… Vậy cũng coi như lâu rồi. Sớm hơn ba năm cũng có việc gì đâu.”

Phong chủ Chung Nam Phong ngẩng phắt đầu.