Sau Khi Chạy Ra Khỏi Viện Tâm Thần

Chương 1



" Viện trưởng ơi không xong rồi! Không thấy 002, cô ấy trốn rồi!"

Viện trưởng ăn mặc áo blouse trắng, tuổi cỡ 25 - 26, nhưng đầu đã hói nghiêm trọng đẩy đẩy mắt kính, mắt kính phản quang khiến hộ sĩ vừa chạy đến sững người, cung kính đứng đó nghe mệnh.

" Đây đã là lần thứ 123 của 002, cô mới đến thực tập, phải làm quen nhanh chút. 002 chơi chán rồi sẽ tự về thôi. "

Trên thực tế viện tâm thần này được xây dựng ở một hòn đảo nhân tạo trên khu 9 Arnold, bốn phía bao bọc bởi hải dương không có đường, 002 hoàn toàn không thể chạy thoát khỏi nơi này.

" Vậy, vậy sao? Làm thế có được không ạ?" Hộ sĩ ngẩn người, cảm thấy có chỗ nào đó là lạ nhưng không dám hỏi.

" 002 uống thuốc rồi chứ? " Viện trưởng lại cúi đầu trong đống văn kiện dường như chất cao đến trần nhà, giọng điệu lơ đãng.

" Thuốc... Đúng rồi 002 chưa uống thuốc đâu! Em vừa mới mang thuốc đến phòng thì không thấy cô ấy nữa nên chạy đến tìm ngài!" Nhìn số thuốc trong tay, hộ sĩ cảm thấy hoảng hốt.

002 - Tên thật Thu Phong Ảnh. Được đưa vào viện từ ngày 25/3/612. Đến nay đã gần 7 năm, bệnh tình không chút tiến triển, nhưng cũng chẳng nặng thêm. Mắc bệnh tâm thần phân liệt, hoang tưởng tự cao, luôn cho rằng bản thân là một vị nữ vương hiệu lệnh thiên hạ, nháo nhào đến mức số tóc rụng của Viện trưởng có một nửa là do cô ấy gây ra.

" Được rồi cô đi nghỉ ngơi chút đi. Lúc nào 002 trở về thì đưa thuốc." 7 năm này viện trưởng đã bị 002 hành hạ đến thảm thương, đối với cô gái tự xưng là "trẫm" viện trưởng quyết định mặc kệ không quản.

" Như vậy, như vậy cũng được sao?" Hộ sĩ hỗn độn trong gió, mờ mịt nghĩ viện tâm thần này kỳ lạ quá, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô.

...

Cùng lúc đó, bên bờ biển.

Một thiếu nữ tóc đen mắt đen, da trắng nhẵn nhụi, gương mặt mỹ miều dùng một tay chống cằm, vẻ mặt nhàm chán nhìn cần câu trong tay còn lại.

" Sao còn chưa có con cá nào? Dám không cắn câu theo lệnh trẫm! Trẫm về phải bảo Thẩm tổng quản cho người kéo các ngươi ra ngoài đánh chết!" Càng nghĩ càng tức giận, thiếu nữ bực bội vứt cần câu xuống nước, chờ nước hết gợn sóng thì cẩn thận chỉn chu lại bộ cung trang thêu phượng hoàng, sau đó mới "đoan trang ưu nhã" bước trở về viện tâm thần.

" Hửm? Sao lại có mùi gì kỳ quái? Có người hạ độc ám sát trẫm?!" Thiếu nữ lập tức quay đầu, cảnh giác nhìn xung quanh. Sau đó thấy được một "thi thể" đen nhánh nổi lềnh phềnh trên mặt biển.

Thiếu nữ không chút sợ hãi đi đến... Cũng có thể cô hoàn toàn không có thứ gọi là "dây thần kinh sợ hãi", đến bên thi thể, còn dùng cần câu vớt người.

Thi thể là một thiếu niên 12 - 14 tuổi gì đó, tóc đen mắt... Hốc mắt nhắm nghiền đang chảy máu.

" Bé mèo con nhà ai đi lạc này?"

Thiếu nữ hiếu kỳ mở mí mắt thiếu niên, nào ngờ lại nhìn thấy một mảnh đen nhánh không có con ngươi.

Thiếu nữ:...

Thiếu nữ khựng lại thật lâu, sau đó xé rách một miếng vải trên cơ thể thiếu niên, thay cậu ta che mắt.

Nửa tiếng sau...

Làm bảo an của viện tâm thần cũng nhàn, đêm qua bị bệnh nhân quấy rầy một đêm, hôm nay đồng nghiệp lại nghỉ nên phải tự tăng ca, khiến anh ta hôm nay phải vừa ngáp vừa trông trừng cửa chính.

" Ê tiểu Hắc! Đến đây cứu người!"

Bảo an vừa buồn ngủ lập tức bị tiếng la quen thuộc đánh thức, hắn lập tức phản xạ có điều kiện nhìn qua nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một mẫu nghi thiên hạ... Cũng có thể là một vị thiên tử đang vác... Đúng vậy, vác, là cái loại khiêng người trên vai ấy.

Bảo an:...

Bảo an tiểu Hắc vội vàng chạy tới, cũng không kịp chất vấn tại sao 002 có thể chạy ra ngoài, lập tức tiếp nhận người trên vai cô.

" 002... Bệ hạ, người này là...? " Viện tâm thần này đối đãi với bệnh nhân cực kỳ thân thiện, nhớ đến việc bị 002 gài bẫy khi không xưng hô cô là "bệ hạ", bảo an tiểu Hắc thức thời thay đổi lời nói.

" Hừm... Là con của Đại nội tổng quản, hiện tại là hồng nhân bên người trẫm!"

" Đại, đại nội tổng quản có con?" Đã ở trong này công tác nhiều năm, tiểu Hắc vẫn không hiểu nổi mạch não của 002.

Trong lòng cũng thầm thương thay Thẩm viện trưởng, không biết đắc tội 002 chỗ nào, đến giờ vẫn bị tiểu ác ma này gây khó dễ.

" Ý của trẫm, ngươi dám hỏi? Cứ như vậy đi, hắn giờ là Thẩm Thần Tinh, là con nuôi của Đại nội tổng quản tiểu Đức! " 002 càng nghĩ càng cảm thấy thân phận này rất ổn, lập tức vui sướng vỗ tay.

Sau đó không để ý đến sắc mặt của tiểu Hắc nữa, vui sướng bước vào viện tâm thần.

" À còn nữa, không được tháo vải bịt mắt xuống." Thiếu nữ quay đầu, đáy mắt cao cao tại thượng, đôi khi có ảo giác cô thật sự là một vương giả nắm sinh tử của kẻ khác trong tay.

Tiểu Hắc vô thức gật đầu.

Tiểu Hắc tên thật không phải tiểu Hắc, nhưng ai bảo 002 cảm thấy bản thân là hoàng đế, có quyền ban tên cho người ta, vì vậy 8 vị bảo an của viện tâm thần đều được thay tên.

Hắc, Hoàng, Tranh, Lam, Lục, Tử, Bạch, Xích.

Bảo an cũng rất muốn phản đối, nhưng viện tâm thần này là viện tâm thần tư nhân, mỗi bệnh nhân thân phận đều không đơn giản, bọn họ không kháng nghị được, phải chiều theo bệnh nhân thôi.

Dùng lời của viện trưởng Thẩm là: Phải khoan dung với kẻ có bệnh!