Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 11: Thư tình



Bình thường hai chị em cãi nhau cũng không đến mức nào, đừng thấy suốt ngày Phó Du Thư lạnh mặt, nhưng cô ấy là một siscon hàng thật giá thật, cho dù em gái lớn lên càng ngày càng không đáng yêu.

Nhưng lần này Phó Du Thư thật sự nhìn thấy dấu hiệu nguy hiểm cho nên mới nổi giận lôi đình: "Phó Du Thường! Em có biết suy nghĩ bây giờ của em rất nguy hiểm hay không?!"

Phó Du Thường đứng bên bàn sắp xếp đồ đạc, mặc kệ chị gái đang tức giận.

"Nếu em thật sự dám chạm đến giới hạn của pháp luật, chị sẽ đánh gãy chân em! Sau đó, sau đó mỗi ngày viết một lá thư đốt cho Chiêu Chiêu! Để em ấy xem em đã làm những gì!"

Lời của Phó Du Thường nghẹn lại trong cổ họng, chị ấy học những lời này từ ai?

"Biết rồi, sẽ không." Để tránh Phó Du Thư can thiệp vào kế hoạch của mình, lần đầu tiên Phó Du Thường nói dối chị gái mình.

Phó Du Thư hơi hơi thở ra, nhưng khi nhìn vào góc nghiêng của em gái mình, cô ấy vẫn có chút lo lắng.

"Cốc cốc cốc..." Khấu Tử Thư xấu hổ đứng ở cửa gõ cửa, vốn dĩ cô nàng nên tránh hai chị em cãi nhau nhưng ai bảo con ma bên cạnh này cứ thúc giục cô nàng, còn lấy "thù lao" cô nàng không thể từ chối ép buộc chính mình.

"Trưởng, trưởng phòng Phó, xảy ra chuyện gì sao?" Khấu Tử Thư nói một cách vô cùng chột dạ.

"Không có gì."

Mộc Chiêu vòng qua Khấu Tử Thư đi vào phòng: "Chị Du Thư, chị phải nhường học tỷ, đừng bắt nạt chị ấy... A a a a a!"

Khấu Tử Thư vô thức lùi sang một bên khi Mộc Chiêu hét lên ở mức âm lượng siêu cao, đúng lúc này Phó Du Thư bước về phía trước một bước, nhìn giống như Khấu Tử Thư bị Phó Du Thư hù.

Phó Du Thư cảm thấy có lẽ mình cần phải giải thích với hậu bối đầy triển vọng này một chút.

"!!!" Mộc Chiêu nhìn N phong bì màu hồng đáng yêu trải trên bàn, hét lên như chuột chũi.

Tại sao thư tình nàng giấu lại bị phát hiện! Cứu mạng! Nàng còn chưa kịp tiêu hủy bằng chứng! Đây là hiện trường chết người gì thế này!

Dì Lưu đã chuẩn bị cơm xong, mời mọi người dùng bữa, Phó Du Thường bảo hai người cứ đi trước mà không cần đợi mình.

Phó Du Thư thấy em gái mình đang ngơ ngác cầm thư tình mà người vợ quá cố đã viết nhưng chưa từng đưa tận tay cho cô, lặng lẽ mang hậu bối ra khỏi thư phòng.

Phó Du Thường đặt thư lên bàn, những bức thư này xuất hiện ở đây là do vừa rồi cô sắp xếp di vật cho Chiêu Chiêu, cô sắp xếp từng cái một theo trình tự thời gian, sau đó lấy lá thư sớm nhất mở ra.

Mộc Chiêu bay đến phòng vẽ của mình tự bế, nàng sợ sau khi ở đây nhìn thấy vẻ mặt của học tỷ, nàng sẽ không bao giờ dám về nhà nữa.

Đó là bức thư tình đầu tiên Mộc Chiêu viết, tài viết văn của nàng rất non, sau khi viết đi sửa lại vô số lần, nàng mới cẩn thận trang trí lên, dù vậy, qua những dòng chữ trong bức thư nàng viết, người ta vẫn có thể thấy rằng Mộc Chiêu là một cô gái ngây thơ đáng yêu như thế nào, cẩn thận ngưỡng mộ học tỷ không thể với tới, dựa vào sự sảng lên nhất thời mới có dũng khí viết bức thư này.

Nhưng dũng khí đó không kéo dài được đến khi đưa bức thư này cho cô, nếu không, có lẽ bây giờ các nàng đã không như thế này.

"... Phó học tỷ, chị có tin rằng số mệnh sẽ khiến người ta yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên không? Nếu chị không tin, vậy bây giờ chị có muốn thử tin không?"

Đôi mắt Phó Du Thường dần dần đỏ lên, vài câu nói đã đưa cô trở lại buổi chiều đầy nắng đó, cô đang đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một chiếc vali lẻ loi không có người xung quanh, bên cạnh có một rãnh nước, cỏ dại có dấu vết bị đạp, trong lòng cô lập tức có dự cảm không tốt.

Bước tới phía trước, quả nhiên thấy một sinh viên bị ngã đúng như dự đoán.

Thiếu nữ ủ rũ cúi đầu ngồi trong rãnh nước, khi nghe thấy tiếng mình đến thì ngẩng đầu lên, nhìn mình với khuôn mặt ngây thơ vô tội, lúc đó cô nghĩ, một người sẽ rơi xuống một khe nước rõ ràng như vậy, quả nhiên là một cô bé ngốc nghếch.

Sau khi Chiêu Chiêu biết giá bộ quần áo bị bẩn của mình vì kéo nàng lên, bộ dáng muốn nhảy trở lại rãnh nước mọc nấm lại càng đáng yêu hơn.

Nhưng có một số chuyện Chiêu Chiêu nói không đúng, ngày hôm đó không phải lần đầu các nàng gặp nhau, số phận giữa các nàng đã được định sẵn từ rất lâu rồi.

Cuối thư là lời thỉnh cầu táo bạo của cô gái trẻ.

"Đợi em trả tiền quần áo xong, học tỷ, chị có đồng ý làm bạn gái của em không?"

Một chiếc thẻ đánh dấu tự làm rơi ra khỏi phong bì, trên đó có viết một bài thơ nhỏ bằng hoa mai, từ bài "Dã hữu man thảo" phần Trịnh Phong trong Kinh Thi.

"Ngoài đồng cỏ mọc lan man,

Lung linh óng ánh dưới làn sương thưa.

Đẹp thay bỗng có một người,

Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.

Tình cờ ta gặp được nàng,

Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu."

Tuy là thơ nhưng nó lại giống như một lời tỏ tình lộ liễu hơn.

Phó Du Thường đưa lá thư ra xa một chút, bởi vì khi nước mắt lăn dài trên khóe mắt, cô không muốn làm ướt đồ vật cuối cùng Chiêu Chiêu để lại cho mình.

Tại sao bây giờ mới phát hiện? Nếu cô biết Chiêu Chiêu đã thích cô từ lâu...

Mộc Chiêu đứng ngồi không yên trong phòng vẽ, học tỷ đọc chưa? Chắc chắn là đã đọc rồi... Học muội mình tốt bụng giúp đỡ lại có tâm tư như vậy với bản thân mình, học tỷ có nghĩ vậy không?

"Mộc, Mộc tiểu thư, cô ở đâu?" Ngoài cửa truyền đến tiếng Khấu Tử Thư nhỏ giọng gọi, cô nàng tìm kiếm khắp biệt thự nhưng không thấy Mộc Chiêu đâu, nhưng khi đến cửa phòng này, cô nàng đột nhiên cảm thấy nhiệt độ giảm xuống một mức nên cô nàng hỏi dò một câu.

Mộc Chiêu uể oải thò đầu ra ngoài cửa: "Ở đây."

Hình ảnh trên cửa có treo một cái đầu thật là đáng sợ, nhưng có vẻ Mộc tiểu thư lại không có loại tự giác này chút nào, Khấu Tử Thư chỉ có thể kiên trì nói: "Lúc nãy cô nói chỉ cần tôi ngăn họ cãi nhau, cô sẽ cho tôi biết manh mối về vụ án đó."

"Ở khu phía đông của thành phố B có một nhóm côn đồ thành lập một tổ chức. Tên là gì... Bang Thanh Long? Hình như là tên này. Bắt ông chủ của bọn hắn để thẩm vấn, cô sẽ có thu hoạch ngoài dự kiến." Mộc Chiêu uể oải nói xong liền rụt đầu lại.

Tuy rằng không biết gì về hoàn cảnh của chính mình nhưng nhờ sự trợ giúp của tình tiết trong tiểu thuyết, Mộc Chiêu biết rõ chuyện của nữ chính như lòng bàn tay, thành công để nàng giả vờ!

"Xin chờ đã!" Khấu Tử Thư cuối cùng cũng ý thức được tầm quan trọng của con ma này.

Mộc Chiêu lại thò đầu ra ngoài.

"Làm sao cô biết chuyện này?"

"Nếu tôi nói chỉ cần bấm ngón tay là có thể đoán ra, sợ rằng cô sẽ không tin..."

"Nếu cô biết coi bói, vậy sao cô không coi được cái chết của mình?" Khấu Tử Thư thật sự không có ác ý gì, chỉ là có chút nghi hoặc.

Mộc Chiêu bị đâm vào tim, thẹn quá hóa giận: "Cô không biết y giả không tự chữa, bói người không bói mình sao?"

"Xin lỗi, là tôi không hiểu biết nhiều." Khấu Tử Thư lập tức xin lỗi.

Mộc Chiêu thấy người ta nhận sai nhanh như vậy, hừ một tiếng tỏ vẻ không so đo.

"Tôi còn biết rất nhiều chuyện, cô đừng nhìn tôi như thế, có một số vụ án có tuổi còn lớn hơn tôi! Sao tôi có thể là hung thủ được!" Mộc Chiêu đưa tay chọc chọc cái đầu đang suy nghĩ lung tung của Khấu Tử Thư, lúc này nàng có thể tùy ý chạm vào mọi người, chỉ có ngoại trừ học tỷ.

Ngón tay lạnh ngắt chọt trên trán, Khấu Tử Thư cảm thấy như toàn thân run lên vì lạnh.

"Vậy... Cô có thể..."

"Không thể."

Trán Khấu Tử Thư lại bị chọc.

"Không có cái gì gọi là bữa trưa miễn phí. Muốn có thông tin thì đương nhiên phải đổi bằng thứ gì đó ~" Lao động miễn phí, get!

"Trưởng phòng Phó cũng không được sao?"

Hắc! Nữ chính thật thông minh!

"Chị Du Thư đến thì cô có thể được giảm giá, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải thuyết phục đươc chị ấy về sự tồn tại của tôi." Theo sự hiểu biết của Mộc Chiêu, dưới tình huống không thể tận mắt thấy mà muốn Phó Du Thư tin rằng trên thế giới này có ma? Chuyện đó còn khó hơn lên trời! Chỉ cần Khấu Tử Thư nhắc đến, có thể cô nàng sẽ được chào đón bằng một lớp giáo dục tư tưởng.

Quả nhiên Khấu Tử Thư trầm mặc.

"À, vừa lúc tôi có việc cần cô giúp, thế nào, cô có muốn hợp tác không?"

"... Bao gồm cả vụ án 20 năm trước?" Khấu Tử Thư nắm chặt tay nhìn về phía Mộc Chiêu.

"Đương nhiên." Mộc Chiêu gật đầu, là bản án của cha Khấu Tử Thư 20 năm trước, cũng là chuyện đối phương vẫn luôn điều tra.

Khấu Tử Thư biết mình không thể từ chối nên hỏi Mộc Chiêu: "Tôi có thể giúp gì cho cô?"

Sau đó Mộc Chiêu đưa ra một yêu cầu khiến cô nàng hoang mang, tìm mọi cách để ngăn cản vợ nàng truy tìm hung thủ, đồng thời không để vợ biết về sự tồn tại hồn ma của mình.

"Cô không định nói cho Phó tiểu thư biết về sự tồn tại của mình sao?" Khấu Tử Thư vừa hỏi xong, cô nàng trơ mắt nhìn cái đầu từ giữa cửa rơi xuống đất, cô nàng im lặng lùi lại một bước.

"Cô không hiểu đâu, khi một người chết đi, người đó sẽ muốn xóa bỏ mọi dấu vết về sự tồn tại của chính mình."

Kế hoạch ban đầu của Mộc Chiêu đã hoàn toàn bị phá vỡ do học tỷ phát hiện thư tình, hiện tại nàng chỉ muốn trở thành một con đà điểu.

"Vậy chuyện này tôi nên nói thế nào? Tôi không nghĩ là Phó tiểu thư sẽ nghe tôi..." Khấu Tử Thư có chút khó xử.

"Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, mặc kệ cô dùng phương pháp gì, chỉ cần cô thành công, tôi, tôi sẽ cho cô hai tin tức!" Mộc Chiêu lăn đầu từ bên này của cửa tới bên còn lại, đồng thời dùng phép thuật mà Khấu Tử Thư không thể từ chối —— Tôi ra giá gấp đôi!

"Tôi, sẽ cố gắng thử một lần!" Khấu Tử Thư bị đánh bại bởi sự cám dỗ mà cô nàng không thể từ chối.

Trong lòng đầy suy nghĩ, sắc mặt Khấu Tử Thư nghiêm trọng trở lại phòng khách.

Mộc Chiêu lại lui về phòng vẽ, linh hồn tuy ở đây nhưng trái tim lại trôi nổi ở bên cạnh.

"Meo!" Hòn Than mở cửa phòng làm việc, dùng kỹ năng của mình đi vào phòng vẽ, sau đó lắc mông đóng cửa lại.

"Hòn Than..." Mộc Chiêu uể oải kêu lên một tiếng.

Chú mèo nhỏ đi dạo quanh phòng một vòng, như đang tuần tra lãnh thổ của mình, sau đó đột nhiên lôi ra một tờ giấy đầy bụi bặm từ dưới tủ, đây không phải là bức chân dung Hòn Than mà nàng vẽ một nửa rồi biến mất một cách khó hiểu sao?! Nàng tự hỏi tại sao nó lại biến mất! Hóa ra là bị tiểu hư hỏng này giấu!

Bất chấp mèo con bất mãn kêu meo meo, Mộc Chiêu giơ bức tranh lên, một ngày nọ, nàng thấy bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của mèo con trong sân đang nhào vào châu chấu liền nảy ra ý tưởng vẽ cảnh này, nhưng khi đó nàng chỉ mới vẽ được một nửa, sau đó tranh biến mất nên không hoàn thành được.

Vì bức tranh không được bảo quản tốt nên đã phủ một lớp bụi.

"Hòn Than, con quả thật là một bé hư mà!" Mộc Chiêu thở dài.

Bức tranh này xem như bị hư rồi, Mộc Chiêu chạm nhẹ vào mắt chú mèo con trong tranh, nhưng mà...

Mộc Chiêu nheo mắt lại, chẳng lẽ là ảo giác của chính mình? Tại sao nàng lại cảm thấy đôi mắt của chú mèo con trong tranh đột nhiên sáng lên? Và có vẻ như nó đã trộm một chút sức mạnh từ chính đầu ngón tay của mình.

Mộc Chiêu như vừa phát hiện ra một lục địa mới, thí nghiệm đi thí nghiệm lại, quả nhiên, sau khi truyền sức mạnh thần bí trong cơ thể mình vào bức tranh, bức tranh trở nên sống động đến khó hiểu! Từng sợi lông mèo linh động như đang di chuyển, như sắp nhảy ra khỏi bức tranh.