Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 127: Chúc mừng



"Ngươi, ngươi ngươi ngươi..." Như là bị sự cuồng ngạo của con gái Thiên Đế chọc giận, hoặc có lẽ hắn đang thật sự cân nhắc xem đối phương có thật sự ra tay giết hắn hay không, đã giết phải giết đến cùng, Pháp Tướng kia trầm mặc một lát, nói: "Con gái Thiên Đế tự tiện can thiệp vào việc nhân gian, giết hại tiên liêu độ kiếp, ngược lại ta muốn xem Thiên Đế có thể bao che cho ngươi hay không!"

"Ha." Con gái Thiên Đế khinh thường cười lạnh một tiếng, "Rõ ràng là phạm tội, sao ngươi lại không biết xấu hổ mà gọi là độ kiếp? Đầu óc ngươi cũng không dùng được như hắn, cho nên mới dễ dàng quên chuyện như vậy?"

"... Quên? Rõ ràng là các ngươi vong ân phụ nghĩa! Đừng quên nếu không có cha hắn, Thiên Đế đã sớm chết, các ngươi làm gì có vinh dự!”

"Cười chết, nếu không có hắn, Thiên Đế hiện tại chính là ta, vinh dự của nhà bọn ta tất nhiên vẫn còn, muốn sủa bậy thì đi tìm ông già đi, lắm mồm với ta chẳng có ích gì!"

"Ngươi! Đại nghịch bất đạo!" Không ngờ Con gái Thiên Đế lại dám nói như vậy, đối phương ngây người một lát, sau đó tức giận rời đi, trước khi rời đi còn không quên uy hiếp: "Ta đây sẽ đến gặp Thiên Đế để vạch trần tội ác của ngươi!"

"Đi đi, thuận tiện lại nói với ông già là ngươi tập kích tiên liêu như thế nào, ám trợ tội nhân, can thiệp nhân gian, ta đều giúp ngươi bày ra hết, ngàn vạn đừng quên ha." Hắn gán cho mình hai tội danh, con gái Thiên Đế liền trả lại cho hắn ba cái.

"…" Dường như Pháp Tướng kia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng giây tiếp theo hắn lập tức ngậm miệng lại, biến mất trong đất trời.

Dị tượng trên trời lại thay đổi, con gái Thiên Đế nhìn thoáng qua, sau đó bĩu môi.

"Kẻ đến bắt tôi đã tới rồi, xin lỗi, vừa rồi bị rắc rối tìm đến cửa, không thể giúp cô giữ lại một chút của hắn."

"Ừm, hiểu được."

"Ồ, cô thật sự không có ký ức sao? Sao cô còn hiểu biết hơn tôi... Hiểu rồi, tôi sẽ giữ kín chuyện này, không được, cô cũng phải về sớm một chút."

"Gấp thì không gấp, những tên kia tạm thời không làm gì tôi được, biện pháp cô dạy có hiệu quả hơn, có thể kéo những lão già kia lại, nhưng cô có ở đây hay không thì đó là vấn đề về sự tự tin! Không nói nữa, phiền toái đến rồi." Con gái Thiên Đế đột nhiên cảm thấy lời nói ngày đó của Phó Du Thường rất có lý, nếu bị người khác khống chế thì không thể làm gì được.

Sau khi liên lạc bị ngắt kết nối, bên kia không có tiếng động nào nữa.

Mộc Chiêu đang dùng tài ăn nói cả đời của mình để thuyết phục Phó Du Thường đừng để tâm vào chuyện vụn vặt này nữa, kết quả bỗng nhiên học tỷ thở dài một tiếng, dọa nàng một hồi, giọng nói của cô đột nhiên dừng lại.

Hức hức hức!

"Chiêu Chiêu, Quỷ Vương... Sao mắt đỏ rồi?" Phó Du Thường lập tức dừng chân lại, nhìn kỹ hơn, là thật dự đỏ, không phải là ảo giác của mình.

Bị câu hỏi vừa rồi của mình dọa sao? Có lẽ Mộc Chiêu giả vờ đáng thương cũng chẳng ích gì, nhưng nếu thật sự khóc, Phó Du Thường sẽ đầu hàng, "Vừa rồi chị chỉ đùa thôi, sao lại dễ khóc hơn khi còn nhỏ rồi?"

"Em, em cắn phải đầu lưỡi." Răng đập vào nhau tàn nhẫn đến mức Mộc Chiêu đau đến chảy nước mắt.

Phó Du Thường thật sự không biết chính mình nên cười hay là nên đau lòng, "Mở miệng ra cho chị nhìn xem."

Mộc Chiêu ngoan ngoãn mở miệng, Phó Du Thường lấy điện thoại ra bật đèn pin chiếu vào nhìn nhìn, vết cắn có chút nghiêm trọng, chỉ sợ hai ngày tới vấn đề ăn uống có thể sẽ bị ảnh hưởng.

"Không được ăn nướng BBQ, lẩu Malatang nữa." Phó Du Thường tuyên bố một chuyện rất đáng tiếc.

Hạnh phúc vụt tắt trong tích tắc!

Không sao, mất đi hai ngày "hạnh phúc" mà thôi, thu hoạch lớn hơn hẳn là học tỷ không quan tâm đến câu trả lời cho câu hỏi kia!

"Học tỷ, câu hỏi chị vừa hỏi là đang nói giỡn đúng không?" Mộc Chiêu sợ Phó Du Thường đổi ý, không màng đến đầu lưỡi bị thương của mình, vội vàng nói: "Gạt người khác là cún con!"

"Là nói giỡn." Lời nói đã nói ra khỏi miệng, Phó Du Thường cũng sẽ không rút lại, vì thế sau khi cô đưa ra câu trả lời khẳng định, thấy bước chân Chiêu Chiêu vui vẻ đến mức gần như bay lên.

Xem ra câu hỏi kia thật sự đã làm khó Chiêu Chiêu, mặt mày Phó Du Thường hơi cong.

Nếu Chiêu Chiêu đã không trả lời được câu hỏi này, vậy cô cũng chỉ có thể dựa vào biện pháp của mình để gỡ bỏ khúc mắc.

Cô cần tìm lại ký ức đã qua, và có lẽ... Còn có một lời giải thích muộn màng muốn nói cho Chiêu Chiêu nghe.



Không bao lâu sau, tin tức Quỷ Vương chết hẳn đã được truyền ra ngoài, nghe nói người bên Thiên Sư còn đến nơi hắn hồn phi phách tán khua chiêng gõ trống, vui mừng như đang ăn Tết.

Trên thực tế, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên đán, khi người qua đường tới lui thấy bọn họ thậm chí còn nhìn với ánh mắt khác thường.

Ân oán mấy ngàn năm giữa bọn họ và Sở Diệm cuối cùng cũng chấm dứt, không có sự uy hiếp của Quỷ Vương, các quỷ quái ở thành phố G loạn thành một mớ hỗn độn, làm chim đầu đàn chưa được bao lâu đã bị thu thập sạch sẽ, khói mù bao phủ trên bầu trời cuối cùng cũng có thể tan đi.

Có được kết quả như vậy, không thể không kể đến công lao của Phó Du Thường, cho nên không quá mấy ngày, khi bọn họ biết được cô bị thương nhẹ khi chiến đấu với Quỷ Vương, đã lập tức mang các loại linh dược đồ bổ đến thăm, trong đó có một loại nhân sâm có thể di chuyển, dọa Ô Hạm Tầm đang dùng dạng mèo chơi với em bé nhảy cao ba thước, trực tiếp treo trên đèn nhà.

"Quá đáng tiếc, một nhân tài như ngài..." Mỗi lần gặp mặt, những người đó đều không thể thiếu tìm cách mời Phó Du Thường gia nhập tổ chức, chỉ tiếc là lần nào Phó Du Thường cũng từ chối.

Không thể không nói cả nhà này có chút đáng sợ, nghe nói thực lực của hai vị chủ nhân có thể địch nổi Quỷ Vương, một trong hai con mèo là đại yêu quái tiếng tăm lừng lẫy, con còn lại có hơi thở thâm sâu khó lường, thoạt nhìn chỉ có đứa bé kia bình thường, nhưng một đứa bé được nuôi dưỡng bởi một gia đình như vậy, sau khi lớn lên làm sao có thể bình thường được!

Chỉ là hai vị chủ nhân này chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn trong thế giới người thường, không muốn vướng vào rắc rối.

Nếu các nàng có thể về phe của mình, đó chẳng khác nào có thêm hai cây Gậy như ý, sau này không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng người ta không muốn, bọn họ cũng không thể ép buộc, sau khi xác định thật sự không có cơ hội, bọn họ để lại quà, toàn bộ làm như chuyến này tới là để gửi lời chúc mừng năm mới trước.

Chiếc xe bị báo hỏng trên đường của Phó Du Thường cũng đã có người chuyên đến đền bù tổn thất cho cô, thậm chí cô không cần phải mở miệng, chi phí bồi thường đã đến tay cô.

Nghe nói nhờ sự giúp đỡ của cô, sự việc lần này không những được giải quyết trước Tết mà thương vong cũng khống chế đến nhỏ nhất, hầu hết mọi người đều có thể về nhà an toàn đón Tết, cho nên lãnh đạo vô cùng vui mừng, vung tay lên đã phê duyệt khoản thanh toán.

Họa lớn trong lòng triệt để không có nặng lực nhấc lên sóng gió, Mộc Chiêu vui mừng, sáng sớm hôm sau lập tức muốn mở tiệc ăn mừng, lôi kéo Ô Hạm Tầm ra ngoài mua sắm, mang về rất nhiều thứ về giao cho dì Lưu.

"Meo ô!" Hòn Than vừa meo vừa kéo giày Phó Du Thường, nhắc nhở đối phương đừng quên "tiền công" của mình.

"Sẽ không quên." Thù lao cho việc để Hòn Than giúp bản thân chia sẻ móng heo, Phó Du Thường gọi điện thoại, để một chủ tiệm của chợ thủy sản đưa tới giúp mình một số loại cá Hòn Than yêu thích nhất.

Sau một buổi sáng bận rộn thu xếp, chờ đến khi ăn cơm, Mộc Chiêu mới nhớ tới đầu lưỡi của mình vẫn rất đau, ăn gì cũng không ngon, cho dù vô tình chạm vào vết thương cũng sẽ khiến người ta hít hà mấy cái.

Trên cánh tay của Phó Du Thường có một vết thương mới, dì Lưu đặc biệt chuẩn bị cho cô một số món ăn tương đối thanh đạm, tay nghề dì Lưu rất tốt, món ăn thanh đạm cũng có hương vị riêng của nó, không giống như Mộc Chiêu, bây giờ căn bản vô pháp hưởng thụ mỹ thực!

Cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ô Hạm Tầm và Hòn Than tranh giành đồ ăn trên bàn, cuối cùng ăn sạch không để lại gì.

"Haizz…"

Kể từ khi bắt đầu ăn, đây đã là lần thứ mười Mộc Chiêu thở dài.

Trong miệng Ô Hạm Tầm còn đang cắn đùi gà, thấy Mộc Chiêu vốn rất có hứng thú không ăn được mấy miếng, lại còn thở dài, nên có chút nghi hoặc, hỏi: "Sao vậy? Không phải đã xử lý Quỷ Vương xong rồi sao? Ngài còn không vui?"

Mộc Chiêu nhìn thoáng qua Ô Hạm Tầm ăn gì cũng ngon, kể ra sự bất đắc dĩ của mình.

"Cắn phải đầu lưỡi là rất khó chịu! Nhưng mà ngài... Dùng thuật pháp tự chữa trị một chút không phải được rồi sao?" Ô Hạm Tầm gãi gãi đầu, vô cùng hoang mang.

Đây là vết thương do vô tình cắn, cũng không có nguyền rủa tà khí gì đó, chữa khỏi hẳn là vô cùng dễ dàng.

Mộc Chiêu vỗ đầu một cái, sao nàng lại quên mất chuyện này?!

Dung hợp ký ức hai kiếp có rất nhiều rào cản, cho nên Mộc Chiêu thường xuyên không ý thức được trong đầu mình có rất nhiều kiến ​​thức y học, phải được người khác nhắc đến mới có thể nhớ được.

Nhưng sau khi Mộc Chiêu cuối cùng cũng chữa khỏi cho đầu lưỡi, sau đó lại chữa khỏi hơn phân nửa vết thương trên tay Phó Du Thường, thì đĩa trên bàn đã sớm trống không.

Mộc Chiêu còn chưa ăn no liền ăn một muỗng cháo mà học tỷ đưa đến bên miệng.

Phó Du Thường mỉm cười, đút nửa bát cháo còn lại cho Mộc Chiêu, nhưng chút cháo này chỉ sợ chưa đủ cho nên cô hỏi có muốn nấu thêm gì đó để ăn không.

"Ong..." Điện thoại của Mộc Chiêu bỗng nhiên vang lên, có người gửi tin nhắn tới.

Nàng mở điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó lập tức tắt rồi úp điện thoại lại như bị điện giật.

"Chiêu Chiêu?" Phó Du Thường liếc mắt nhìn điện thoại, tin nhắn gì có thể khiến Mộc Chiêu phản ứng lớn như vậy?

"Khụ khụ, ờm, Tiền Hựu Ngư tìm em đi mua sắm với cậu ấy, nói là mời em ăn, không có gì khác..." Mộc Chiêu không giải thích còn ổn, nhưng nàng vừa giải thích, lại có cảm giác như lạy ông tôi ở bụi này.

Phó Du Thường coi như chính mình tin, sau đó dặn dò một câu: "Trên đường đi chậm lại, chú ý an toàn."

"Dạ dạ dạ!" Để tỏ ra mình không quá vội vàng, Mộc Chiêu còn cố tình ngồi ở nhà một lúc, sau đó xách túi ra ngoài, vừa ra khỏi bản chân như sinh gió.

Tin nhắn Tiền Hựu Ngư gửi cho nàng chỉ có mấy chữ —— "Hàng đã đến, tới nhanh!"

Sau đó là địa chỉ của một tiệm bánh ngọt.

Lúc Mộc Chiêu chạy tới thì Tiền Hựu Ngư đã tới, ngồi trong phòng còn đeo kính râm khẩu trang, khiến người ta không biết nên bắt đầu phỉ nhổ từ đâu.

"Trực tiếp gửi cho mình không phải được rồi sao?" Mộc Chiêu ngồi đối diện với Tiền Hựu Ngư.

"Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện." Tiền Hựu Ngư đẩy một chiếc USB và một cái gói nhỏ cho Mộc Chiêu, "Nó khác hẳn với những món khai vị trước đó, đây thật sự là đồ tốt."

Mộc Chiêu yên lặng cất đi, "Cảm ơn, sau khi chuyện này thành công, cậu sẽ không thiếu chỗ tốt."

"Hợp tác vui vẻ." Tiền Hựu Ngư đưa tay ra.

"Hợp tác vui vẻ... Cái quỷ!" Mộc Chiêu hất tay cô nàng ra, tức giận hạ giọng: "Không phải nhờ cậu đưa tài liệu học tập sao? Cậu làm như đang làm chuyện phạm pháp nghiêm trọng vậy đó! Cậu nhìn kìa, cô phục vụ sợ đến mức sắp gọi cảnh sát rồi kìa!"