Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 18: Quỷ Tân Nương



Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí[1], ông bà ta nói quả thật không sai.

[1] Những điều may mắn không dễ dàng đến lần hai nhưng nếu đã dính đen đủi, những điều bất hạnh, tai ương sẽ lần lượt dội xuống.

Mộc Chiêu cay đắng nắm chặt chiếc túi trong tay, bên trong là Phù Nhập Mộng và Hương Dẫn Mộng do Liễu Thất Ngọc đưa cho, Hương Dẫn Mộng là quà tặng thêm, đốt cái này có thể dệt nên giấc mơ đẹp cho người đang ngủ.

Cái tên, cái tên họ Liễu kia a a a a a! Sao cô ấy có thể để một người bình thường đi điều tra Quỷ Vương chứ? Loại chuyện này dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết là không thể đi!

Sau khi Mộc Chiêu đồng ý để bức tranh còn lại ở nơi này của của Liễu Thất Ngọc để bán, Liễu Thất Ngọc cho Mộc Chiêu một tin chính xác, nếu Phó Du Thường lần theo manh mối mà cô ấy đưa ra, quả thực có thể tra được thế lực thuộc về Quỷ Vương Sở Diệm.

Nàng có thể biết tại sao học tỷ lần theo manh mối tìm ra thế lực có liên quan đến nam chính rồi, hóa ra là Liễu Thất Ngọc tiết lộ tin tức!

Cứ như vậy, rất nhiều chuyện vô pháp lý giải trước kia hiện tại lập tức biết rồi, Mộc Chiêu không rảnh lo Liễu Thất Ngọc có thể tìm ra danh tính của mình hay không, lập tức lao thẳng về nhà.

Gió thổi đau nhức mắt, nước mắt bất giác nhỏ xuống, Mộc Chiêu hít mũi một cái rồi tiếp tục lên đường, vội vàng trở về là vì muốn dệt cho học tỷ một giấc mơ, xem liệu có thể ngăn cản cô tiếp tục con đường không thể quay lại hay không.

"Xoạch!" Mộc Chiêu vừa đi đường vừa ngẩn người, nghĩ dù sao cũng không có gì có thể ngăn cản được nàng, kết giới trước đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có ngẩn người cũng không bị gì, kết quả có gì đó đột nhiên trực tiếp dán vào mặt mình kèm theo một cơn gió mạnh. . Ngôn Tình Hài

"..." Mộc Chiêu chửi rủa trong lòng, xé ra thứ dính trên mặt, hóa ra là một tờ tiền giấy hình tròn.

Nàng ngơ ngác tại chỗ trong một giây, sau đó đầu óc phản ứng nhanh chóng tìm một nơi để ẩn náu.

Sau đó, "tuyết lớn" xuất hiện trên bầu trời.

Đèn hai bên đường nhấp nháy rồi tắt, cuối cùng "tạch" tắt phụt.

Những tờ tiền trắng bay lả tả trong gió, mặt trăng và bóng tối nhanh chóng thay thế ánh sáng còn sót lại, đêm nay đến rất nhanh, Mộc Chiêu chưa kịp phản ứng thì đã đến lúc ma quái có thể tùy ý đi lại rồi.

Tiếng kèn và trống đồng dường như đến từ xa, giai điệu vui tươi lại phối với tiền giấy nhảy múa trên bầu trời, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Tiếng nhạc dần dần đến gần nơi ẩn náu của Mộc Chiêu, nàng trốn sau những thùng hàng chất đống cạnh cửa hàng, không có tiếng bước chân nhưng quả thực những thứ đó đang đến gần.

Mộc Chiêu lại thu mình vào, trốn trong hộp đựng đồ bừa bộn, dần dần, tiếng kèn chói tai giữa đêm hôm khuya khoắt dường như đang thổi bên tai nàng, có bịt tai lại cũng vô ích, âm thanh như đổ vào đầu nàng.

"Két..." Đột nhiên vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, tất cả âm thanh đều ngừng lại.

Âm thanh nhảy hip-hop trong đầu nàng cuối cùng cũng dừng lại! Mộc Chiêu thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, nhưng mới vừa thở ra nửa chừng, Mộc Chiêu đã biết có chuyện không ổn!

Nàng lập tức che miệng lại, lần này thật sự không dám cử động.

Thời gian trôi qua rất lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, Mộc Chiêu tự an ủi mình, có lẽ những thứ kia đã đi rồi, nếu như phát hiện ra mình thì đã kéo mình ra ngoài từ lâu rồi, không thể nào ở đây chơi trò "Một, hai, ba người gỗ" với mình được.

Nghĩ đến đây, Mộc Chiêu lặng lẽ vươn đầu ra, nhìn ra ngoài như một tên trộm, cứ như vậy, nàng gặp phải một cái đầu cũng có động tác giống hệt mình.

Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt nhưng được trang điểm đậm, trông như một người chết, miệng cười ngoác đến mang tai, lố lăng đến kinh khủng, khoảng cách giữa nó và khuôn mặt Mộc Chiêu chỉ khoảng 30cm.

"Ngươi cũng tới đây đón dâu sao?" Đối phương đột nhiên mở miệng, một chuỗi tiếng cười chói tai.

Mộc Chiêu chỉ muốn trợn mắt, ngất đi, từ chối đối mặt với thế giới này.

Con quỷ đội bông hoa đỏ trên đầu cùng nụ cười khoa trương kéo Mộc Chiêu ra ngoài, vừa rồi Mộc Chiêu vẫn đang chìm đắm trong cơn kinh hãi, đối phương không tốn chút sức lực đã kéo được nàng ra ngoài.

Mộc Chiêu bị hai con quỷ một trái một phải kéo ra ngoài, lúc này nàng mới nhìn ra thứ vừa rồi đánh chiêng trống bên ngoài là cái gì.

Đó là đội ngũ đón dâu mang hơi hướng lịch sử, chiếc kiệu màu trắng được tám con quỷ nhấc lên, còn một nhóm quỷ khác mang theo nhạc cụ đứng trước kiệu, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Mộc Chiêu, khóe miệng nhếch lên cười toe toét.

Mộc Chiêu không khỏi rùng mình, nắm chặt đồ vật trong tay.

"Tân nương, đây là đại cô nương dự lễ!" Dường như con quỷ này là bà mối, đi tới kiệu hoa nói vào trong một tiếng, khóe miệng bà ta cũng ngoác lên tận mang tai, hai cái má hồng đỏ bừng nhìn có chút quái dị, buồn cười.

Rèm kiệu được kéo sang một bên, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp bên trong.

Mộc Chiêu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu tân nương ngồi trong kiệu là một con quỷ xấu xí và đáng sợ hơn bên ngoài thì có lẽ nàng sẽ trực tiếp lấy Gundam ra đánh vào mặt của đối phương.

"Tiểu quỷ, ngươi có bao giờ gặp qua một con quỷ tên là Mộc Chiêu chưa?"

ĐM, sao lại đến tìm tôi?! Bởi vì quá kích động, Mộc Chiêu bắt đầu chửi thề trong lòng.

"Không, không có, tôi sẽ để mắt giúp ngài, nếu là tìm được cô ta, tôi sẽ lập tức báo cho ngài!" Mộc Chiêu diễn ra hình ảnh chân chó một cách sống động.

Nàng thấy trên người đối phương có màu đỏ tươi, đó là một con Quỷ Đỏ, bởi vì nàng chưa bao giờ bắt được một con quỷ cấp độ này nên Mộc Chiêu cũng không biết liệu tranh của mình có thể đánh bại đối thủ hay không, tốt nhất là không nên nổi lên xung đột.

"Ngươi rất biết điều, vậy thì tốt, có đi theo quỷ nào chưa?"

"... Có! Tôi là cấp dưới của Liễu tỷ!" Mộc Chiêu thầm nói xin lỗi Liễu Thất Ngọc, thật xin lỗi, cô lấy nhiều tiền của tôi như vậy, vậy thì cho tôi mượn tên của cô chút đi!

"Ồ, cô ta, khó trách mùi hương hỏa trên người ngươi lại nặng như vậy." Quỷ Tân Nương lười biếng hạ rèm kiệu xuống, Mộc Chiêu cảm thấy bầu không khí nguy hiểm xung quanh đều biến mất.

Có vẻ như tên tuổi của Liễu tỷ khá hữu dụng? Xem ra tiêu tiền không lỗ!

"Nếu ngươi tìm được con tiện nhân Mộc Chiêu kia, nhớ phải nói cho ta biết, buổi tối đợi ở ngã tư này, thuộc hạ của ta sẽ tới đón ngươi, tuyệt đối sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt."

"Con khốn đó dám câu dẫn người yêu của ta, ta phải bắt con ả phải trả giá!"

"Vâng vâng vâng, nếu tôi phát hiện cô ta nhất định sẽ nói cho ngài ngay lập tức!"

Mộc Chiêu ngoài miệng nói "Vâng vâng vâng" nhưng trong lòng lại chửi rủa, ngươi có nhận nhầm quỷ không? Ai câu dẫn người yêu của ngươi?! Không biết thì đừng có nói chuyện lung tung nha! Ta là người đã có vợ, đừng có hủy hoại thanh danh của ta!

"Ta nhất định phải nhìn xem, rốt cuộc là con khốn nào có thể câu dẫn được Vương của ta!"

Vương? Khóe mắt Mộc Chiêu giật giật, chẳng lẽ lại là nam chính đen đủi kia?

"Ta đã rất ngoan ngoãn phục tùng Vương, ngàn năm nay chưa bao giờ trái lời, ta cố gắng làm bất cứ điều gì hắn thích nhưng dù vậy, ta chẳng so sánh được một con khốn ngỗ nghịch!" Quỷ Tân Nương vừa khóc vừa nói, có lẽ tinh thần không bình thường, tiếng kêu của ma quỷ như có thể xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, Mộc Chiêu bịt tai lại nhưng vô dụng, âm thanh đó như muốn làm đầu nàng nổ tung.

Trong lúc tức giận, Mộc Chiêu miệng nhanh hơn não, nói: "Có lẽ người ta không thích nghe lời mà là thích nến và roi da đó!"

Những lời tục tĩu khiến tiếng khóc của quỷ lập tức dừng lại.

"Nến và roi da... Là cái gì?" Quỷ lỗi thời còn chưa thực sự hòa nhập với xã hội hiện đại lại mở rèm kiệu, nhìn chằm chằm Mộc Chiêu.

Mộc Chiêu: "..." Nên giải thích thế nào đây?

Nếu nàng không nói rõ, hiển nhiên Quỷ Tân Nương này sẽ không buông tha nàng, nhưng một bé quỷ ngây thơ như nàng làm sao có thể biết được mấy thứ này! Vì thế Mộc Chiêu đề nghị một thứ hay ho gọi là điện thoại di động cho Quỷ Tân Nương.

Quỷ Tân Nương nhận được đồ chơi mới lạ, ngỏ ý với Mộc Chiêu, hỏi nàng có muốn đá Liễu Thất Ngọc về làm việc dưới quyền của mình không.

Mộc Chiêu liều mạng lắc đầu, nàng cảm thấy nếu nàng đi theo, việc nam chính muốn làm thịt nàng sẽ càng lên mãnh liệt.