Sau Khi Chết Ta Xuyên Thành Vua Khỉ

Chương 1



Khi Thạch Sơn chết, và sống trong địa phủ, bấy giờ nơi ấy rất hỗn loạn. Một ngày nọ, sứ giả ma đưa Thạch Sơn vào, một thủ lĩnh của con người, đưa vào thế giới khỉ. Những con khỉ trong khu vực thậm chí còn quên luôn cả sợ hãi.

Con khỉ cười và nói: "Cậu là người tới nơi bọn ta? Haizz vô dụng quá, để ta giúp cậu hoà nhập!"

Ông khỉ cười và rất thích thú, ông ta xem qua cuốn sách sinh tử và tìm thấy cái chết bí ẩn từ chỗ của những người đi xuyên không.

Con khỉ cười to: “Chết cũng tội nghiệp thật, hahahahahaha."

Thạch Sơn càng đỏ mặt, thấp giọng nói: "Làm sao vậy, ta cũng rất bất lực."

Con khỉ tru lên một tiếng dài, chần chờ một chút, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, "Ngươi không thể đi! Ngươi không nhịn được nhưng cháu của ta thì có thể, thấy ngươi gan nhỏ như vậy, ta sẽ kêu cháu của ta tới cho ngươi ít dũng khí."

Thạch Sơn còn chưa kịp phản ứng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẩng sau đó thấy trước mặt tối sầm. Đúng là kẻ phản bội, chuyện là như thế này mấy năm trước có một người tên là Mộc Phong, nhà nát cửa nát vô tích sự, nhưng trong cuộc đời luôn có những cánh cửa phải mở ra có người gặp phải gặp. Mộc Phong một ngày kia nghiến răng nghiến lợi ra ngoài chạy việc vặt kết quả là anh đụng phải một người đàn ông vạm vỡ.

Mộc Phong lo lắng lắp bắp, thậm chí không thể nói một lời xin lỗi, lấp liếm cho qua, cảnh tượng đó thật khó nói. Thạch Sơn vừa chia tay người yêu của mình, hôm đó cũng rất nóng nảy hai mắt dựng thẳng đi mấy bước liền đụng phải Thạch Phong đang khóc đến mức hụt hơi. khi người đàn ông to lớn vung tay lên, anh ta đã tắt thở ngay tại chỗ sợ chết khiếp đi. Thạch Sơn cũng bị cảnh tượng kia làm cho sợ mức tắc thở.

Bỗng dưng hắn lại thấy, tất cả những người qua đường đều dừng lại và nhìn người đàn ông vạm vỡ đang yên lặng. Hắn sợ nhất không khí im lặng đột ngột, ngẩn người nhìn những người xung quanh khóc lóc thảm thiết. Đừng nhìn hắn, có thể làm sao đây hắn cũng tuyệt vọng, may mắn thay kể từ vài năm trở lại đây ngày càng có phát minh nổi tiếng và Thạch Sơn trở thành như hồn ma ở Địa Phủ được chọn để xuyên không.

Sau 200 năm trôi qua thật lòng nhận ra mình vẫn là một con ma sự khác biệt giữa điều này và không có niềm vui là gì giống nhau thì tốt, đương nhiên có khác biệt bởi vì ở cửu phủ hơn 200 năm trước một con khỉ đã làm ầm ĩ lên.

Khi Thạch Sơn tỉnh dậy, hắn ta không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn được bao quanh bởi những con khỉ. Bọn họ đang khua tay múa chân, hắn sững sờ nhìn rồi nhìn xung quanh.Trong tình huống này, bản thân chỉ có thể ước tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào.

May mắn thay, một ông già cầm gậy đi ra, giúp tình trạng đang căng thẳng của ta giảm bớt, ông khỉ già cười nói với Thạch Sơn: “Oa, chân không có lông, nhìn đẹp ghê bây.”

"Dạ?"

Thạch Sơn đột nhiên nhảy dựng lên, giật mình nói: "Khỉ có thể nói tiếng người?"

Con khỉ già im lặng một lúc lâu, sau đó nghi ngờ hỏi: "Cậu bé, chân cậu hơi giống của tôi, tại sao lại mang thêm cái bao vô thế kia?"

Giọng nói kỳ lạ của con khỉ già mạnh mẽ đến mức Thạch Sơn lại quên mất sợ hãi, hắn nhớ lại con khỉ mà hắn đã nhìn thấy trong Địa Phủ.

Con khỉ lấy hết can đảm và hỏi: "Có con khỉ tên Lam Lam nào ở chỗ cậu không?"

Trước khi Thạch Sơn trả lời, bầy khỉ đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy màn nước bên ngoài hang động ào ạt rơi xuống. Ông già nhìn hắn ta chằm chằm một cách kỳ lạ, và nói từng chữ: "Cậu bé, con người đã làm tổn thương tộc Khỉ!"

Bên ngoài sơn động tựa hồ có một tia sét đánh xuống, Thạch Sơn trợn to hai mắt, thân thể rắn chắc, chậm rãi lắc đầu. Lão khỉ từ trong túi lấy ra một cái gương đồng, ầm một tiếng đặt ở trước mặt Thạch Sơn. Trong gương đồng, đó là một con khỉ kiêu ngạo, Thạch Sơn hai mắt càng trợn to, trong gương đồng con khỉ nhướng mày nhướng mắt, rất đáng sợ. Thạch Sơn nãy giờ một hơi cũng không nói gì, lại ngất đi.

"Nào, cậu bé, cậu có nghe tôi nói không, có cháu trai của tôi ở đây."

Trong một thế giới màu trắng rộng lớn, hắn mở mắt ra và nghe thấy giọng nói của Vua Khỉ vang vọng. Hắn lấy lại bình tĩnh, và nhìn thấy Vua Khỉ đứng cách mình không xa, cảm thấy rối rắm cực kì.

Tôn Ngộ Không cười nói: "Ngươi làm sao mà nhát gan như vậy, đương nhiên là phiên bản khác của ta sẽ nhập vào ngươi."

Thạch Sơn không thể theo kịp dòng suy nghĩ của Vua Khỉ trong một lúc. Vua Khỉ nói hắn quá nhút nhát, vì vậy sẽ giúp hắn trong cuộc sống này, ma lực của người lãnh đạo là vô biên, để hắn trải nghiệm cách thống trị.