Sau Khi Chia Tay, Tôi Được Ông Trời Phát Người Yêu Mới

Chương 1: Kế hoạch trả đũa người yêu cũ



Trên đường trở về từ đám cưới của bạn học cấp ba, vì trước đó toàn nâng ly chúc tụng, chẳng ăn uống được mấy nên dạ dày Diễm cứ cồn cào cả lên, cô bèn nhờ người tài xế rẽ vào tiệm bánh ngọt quen của mình, muốn mua chút gì ăn cho đỡ xót ruột. Vừa bước xuống xe, Diễm chợt nhìn thấy một đôi bạn trẻ, có lẽ vẫn đang là học sinh, chở nhau trên chiếc Cub 50, cũng dừng lại trước tiệm bánh. Bạn nam lịch thiệp cởi mũ bảo hiểm cho bạn nữ, hai người vừa nói vừa cười bước vào trong. Bầu không khí ấy rất ngọt ngào, rất ấm áp, còn rất quen thuộc.

Hình như đã từng có một buổi chiều nào đấy, cũng vào tầm cuối thu này, Diễm và Minh giống hệt đôi bạn kia, vui vẻ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ, tíu tít hỏi nhau xem hôm nay chọn bánh kem vị gì.

Minh, Trịnh Huy Minh là người yêu sáu năm của Diễm, cấp ba, đại học, ra trường đi làm, hai người vẫn luôn ở bên nhau, chỉ tiếc... mà cũng chẳng tiếc lắm, không thể cùng trải qua ngưỡng cửa bảy năm.

Lý do khách quan: Minh "sơ ý" làm cô em khoá dưới của hắn dính bầu.

Lý do chủ quan: Diễm có mắt như mù, không biết nhìn người.

Ngày ấy, cầm tờ giấy khám thai của sản phụ Tô Linh Nga nào đó trên tay, Diễm chỉ muốn khóc mà hốc mắt lại khô nứt, giọng run run hỏi Minh:

- Anh đùa em phải không? Anh nói hai người chỉ là bạn bè bình thường cơ mà, làm dự án chung nên cần liên hệ riêng chứ không phải...

Nói đến đây, bản thân Diễm cũng đã thấy mình ngu ngốc và nực cười lắm rồi. Cô đặt tờ giấy xuống bàn, nhắm mắt im lặng.

Minh gục đầu lên đùi Diễm, vừa khóc vừa liên tục xin lỗi.

Đến khi cô một lần nữa mở mắt ra, đau buồn, ghen tuông đã biến mất, chỉ còn lại thất vọng ê chề.

- Thôi, anh đi đi, người "lòng mang thiên hạ" như anh, căn nhà nhỏ bé này không chứa nổi.

Căn nhà nhỏ bé này, chính xác là nhà của Diễm. Mấy năm nay Minh sống chết cùng giấc mơ làm ông chủ, cô cũng chẳng tính toán gì với hắn, thậm chí còn hùn tiền cho người yêu kinh doanh bất động sản, lời đâu không thấy chỉ thấy bù lỗ. Giờ thì hay rồi, đúng là vung tiền cho trai nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Minh đã quen với việc có người cung phụng, không thể chịu nổi cảm giác bị ruồng bỏ. Hai mắt hắn đỏ ngầu, giận quá mất khôn, nói như hét vào mặt cô:

- Anh đã giải thích bao nhiêu lần rồi đó là một tai nạn! Con khốn đó gài anh, anh không hề cố tình làm thế! Sao em không nghĩ đến em đã từ chối anh như thế nào suốt sáu năm qua, anh là một thằng đàn ông bình thường, không thể không có nhu cầu đó!

Diễm sững người, cảm giác ghê tởm tràn lên cổ họng. Cô không thể tin nổi con thú hoang điên cuồng suy nghĩ bằng nửa thân dưới trước mặt chính là chàng trai xán lạn như ánh mặt trời mình từng si mê theo đuổi nữa.

- Có phải em không cho anh vì em chưa từng tin tưởng anh...

Một cái tát chát chúa cắt ngang lời Minh. Sau đó hai người không gặp lại nhau cũng không giữ liên lạc, chẳng biết có được tính là chia tay trong hoà bình kiểu mới không?

Nhưng dù bề ngoài tỏ ra thản nhiên đến thế nào thì ngày hôm ấy vẫn như một lưỡi lam ghim sâu trong thâm tâm Diễm. Thời gian trôi qua khiến cô vô tình quên đi, nhưng mỗi lúc nhìn thấy một dấu vết ngẫu nhiên nào đó quanh thành phố này, làm chứng cho sự tồn tại không thể phủ nhận của Trịnh Huy Minh trong cuộc đời mình, lưỡi dao ấy lại không ngừng nhúc nhích, cứa vào lòng cô.

Một trong những dấu vết đó chính là tiệm bánh ngọt trang trí chủ đạo tông màu hồng trắng dễ thương này.

Diễm phân vân xem có nên bỏ ý định mua bánh, chuyển hướng sang quán bún chả bên cạnh không? Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định đi vào tiệm, chọn chiếc mousse dâu tây mà Minh ghét nhất, thanh toán rồi đi về, nhân tiện trả cả phần của đôi bạn kia, âm thầm chúc phúc cho bọn họ.

Lại nói, không phải tự nhiên mà Diễm đến tham gia buổi tiệc cưới hôm nay. Chủ tiệc cũng là một đôi bạn yêu nhau từ thời phổ thông, ngày ấy hai người họ được bạn học hâm mộ chỉ kém Minh và Diễm. Lúc nhận được thiệp cưới, cô đã định từ chối vì Minh là lớp trưởng, hắn sẽ không vắng mặt trong những ngày như thế này, mà cô thì chẳng muốn nhận thêm một ánh mắt thương xót, ái ngại nào từ người ngoài nữa.

Nhưng chị gái cô, Dương Ly Tuyết, không nghĩ như thế.

Trong một lần Tuyết đến kiểm tra xem Diễm có làm gì dại dột hậu chia tay không, thấy cô mặc đồ ngủ nhếch nhác, tóc tai rối bù thẫn thờ ngồi ngoài ban công nhìn trời nhìn đất, chị chỉ biết lắc đầu:

- Mình còn trẻ, nghĩ thoáng lên xem nào, chẳng có cái bài hát gì mà "Ngu Để Trưởng Thành" ấy?

Diễm đang bận đau khổ nhưng vẫn bớt chút thời gian đính chính:

- Là "Đau Để Trưởng Thành" chứ chị.

- Ờ, sao cũng được, nhưng xem nó sắp có con gọi bằng bố rồi kìa, còn mày thì vẫn tối ngày bi lụy, đã trưởng thành tí nào chưa? Vào tay chị, muốn khóc cũng phải cào mặt cả đôi anh rể mày ra đã rồi mới khóc.

Anh rể Phạm Vũ Kha của Diễm đang ở chỗ làm, tự dưng thấy sống lưng lạnh toát, tưởng là chuẩn bị trở trời, liền đứng dậy đóng cửa sổ rồi tiện thể bốc máy gọi cho người yêu, hẹn nàng tối nay đi ăn lẩu, thế nên chị Tuyết ở chỗ Diễm chưa nói được mấy câu đã chạy mất.

Diễm ngẫm nghĩ cả một buổi chiều, cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Sau đó, điều khiến Diễm hăng tiết nhất lúc bấy giờ, lập tức từ "Làm Thế Nào Để Ngừng Đau Khổ Vì Một Thằng Không Đáng?" trở thành "Làm Thế Nào Để Một Thằng Không Đáng Phải Đau Khổ?".

Đơn giản nhất là sống tốt hơn hắn, xuất hiện trước mặt hắn trong phiên bản cao cấp nhất của mình. Với những người đàn ông khác, cách này chưa chắc đã hiệu quả, nhưng Diễm rất hiểu Minh, kẻ tự mãn mà tham lam ấy sẽ không thể nào chấp nhận những thứ đáng lẽ ra phải là của mình lại thuộc về người khác.

Một kế hoạch quỷ quyệt nhen nhóm lên trong đầu cô, kết quả chính là lúc này, Diễm ăn diện chỉ kém cô dâu ngồi đây, bên cạnh chàng tài xế trẻ đẹp trai đi xe sang mà cô thuê trọn gói theo lời giới thiệu của một người bạn học trường Sân khấu Điện ảnh.

Quả nhiên Trịnh Huy Minh đã mắc câu.

- Dương Hoàng Diễm, em có bạn mới nhanh thật đấy. – Minh nói chuyện với Diễm nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi chàng trai trẻ mặt đẹp như minh tinh đang khoác eo cô.

Diễm nhẹ nhàng đáp:

- Không nhanh bằng anh.

Minh thở dài:

- Em có cần phải làm mọi chuyện khó coi đến mức này không?

Diễm giận quá bật cười:

- Tôi còn có thể làm mọi chuyện khó coi hơn nữa đấy. – Cô bước đến bên hắn, nghiêng đầu thì thầm: - Dương Hoàng Diễm tôi là nhà đầu tư lớn trong dự án ma của anh cơ mà, chỉ cần tôi muốn, chúng ta sẽ được gặp nhau ở toà án. Nhưng khi ấy anh không còn đứng trên vị trí luật sư bào chữa đâu, anh Minh ạ.

Lúc này ngồi trên xe, Diễm xoa xoa cổ tay bị nắm chặt đến hằn đỏ của mình, hồi tưởng lại ánh mắt ghen tuông lẫn tức tối của Minh, một chút hối hận vì đã làm lớn chuyện đột nhiên biến mất. Thật ra vụ đầu tư dự án kia Diễm cũng chẳng có bằng chứng gì, chỉ là thuận miệng trào phúng, ai dè hắn lại phản ứng dữ dội như vậy, trong này nhất định có điều khuất tất.

Vốn định khiến hắn chật vật đến cùng, nhưng khoảnh khắc nhận ra chỉ sau một thời gian không gặp, Minh lại trông già đi mấy tuổi, quần áo đầu tóc cũng chẳng là lượt như xưa, Diễm đột nhiên thấy chuyện này thật vô vị, không muốn mất thêm thời gian với hắn nữa.

Ông trời công bằng lắm, có lẽ kẻ bạc tình sớm muộn cũng gặp quả báo mà thôi. Mọi thứ hãy cứ để số phận sắp đặt, từ nay, hai người không còn nợ nần gì nhau, ai đi đường nấy, mong cả đời không bao giờ gặp lại.

***

Chẳng mấy chốc đã đến sân khu chung cư Diễm ở, chàng trai liền tấp xe vào một góc kín đáo.

- Cảm ơn chị nhé. – Cậu sinh viên trẻ vươn người qua cửa sổ xe, lắc lắc túi bánh mà Diễm mua làm hai phần, cho cậu một phần, vui vẻ nói: - Lần sau có việc lại a lô em, thằng bồ cũ của chị trông chướng mắt vãi, chọc chó em lấy phí hạt dẻ thôi.

Diễm dở khóc dở cười vì sự nhiệt tình này, ra dấu OK, vẫy tay tạm biệt cậu ta rồi tập tễnh bước lên sảnh với đôi giày cao gót mười hai phân cực thách thức người mang.

Nơi cô ở là một căn hộ trong tòa chung cư vừa đi vào hoạt động, chưa nhiều người chuyển đến nên dù là giờ tan tầm thì bình thường đại sảnh cũng không hề đông đúc. Cô vừa bước đến nơi thì cửa thang máy bật mở, một trong hai người bảo vệ bước ra, nhìn thấy Diễm liền cười hỏi:

- Diễm à, đi đâu về mà diện thế cháu?

Cô lễ phép đáp:

- Cháu chào chú, cháu vừa đi ăn cưới bạn học về ạ.

Chú bảo vệ này tên Hùng, tuổi ngoài năm mươi, thường trực ca ngày, còn một người bảo vệ khác trẻ hơn tên Bão, phụ trách ca đêm.

Diễm gật đầu chào chú Hùng, đang định bước vào thang máy thì đột nhiên nghe chú giật giọng gọi mình:

- Cháu ơi, chú quên chưa bảo, vừa nãy tầng năm bị mất điện, anh Bão đi liên hệ bên điện lực rồi nhưng người ta chưa đến kịp, chú báo trước để cháu đỡ bất ngờ.

- Vâng, cháu cảm ơn chú. - Diễm đáp rồi uể oải bấm thang lên tầng, thầm nghĩ đúng là xui xẻo, tại sao lại mất mỗi tầng nhà mình cơ chứ?

Ra khỏi thang máy, trước mặt cô là dãy hành lang dài của tầng năm chìm trong tĩnh mịch. Đi đến bên cánh cửa đánh số 508, đang định lục túi xách tìm chìa khóa, Diễm lại cảm thấy có điều gì đó rất bất thường.

Diễm và Minh từng cùng nuôi một bé chó Nhật trắng nhỏ, đặt tên là Mực. Chó trắng tên Mực tuy hơi kì lạ nhưng không ảnh hưởng đến việc hai người đều rất yêu thương nó. Sau khi Minh rời đi, Mực ở lại với cô. Mỗi lần Diễm đi làm về, chỉ mới nghe tiếng cô lục túi xách từ đầu hành lang là nó đã vui mừng chạy ra đón, đứng ở bên trong vừa sủa vừa cào cửa. Nhưng hôm nay, Diễm đã về đến đây nhưng không hề nghe thấy tiếng nó.

Một dự cảm không rõ bao trùm lấy tâm trí cô. Diễm vội vàng mở cửa, cả gian phòng khách lạnh tanh chẳng có âm thanh nào vang lên đáp lại. Cô lo lắng chạy về phía phòng ngủ, vừa đẩy cửa vừa gọi:

- Ê chó...

Lời chưa nói hết đã kẹt ở cổ họng, Diễm đứng chết trân, hai mắt mở to nhìn lên không trung.

Giữa phòng ngủ, lơ lửng một vầng sáng tròn to bằng miệng giếng, tỏa ra ánh xanh lam nhạt huyền ảo. Vầng sáng không đứng yên mà dập dềnh như sóng nước.

Diễm dụi mắt, cố gắng nhìn cho rõ nhưng ngược lại càng dụi càng mờ. Một cơn nôn nao cùng đau đầu ập đến, tạo cảm giác như có cái tivi nhiễu sóng đang không ngừng phát ra âm thanh xèn xẹt khó chịu trong đầu cô.

Rồi đột nhiên, vầng sáng kì lạ cất lên một tiếng ngâm dài chói tai, miệng giếng lam nhạt đẹp mắt bất ngờ nứt toạc ra. Ngay sau đó, một vật thể lạ to lớn đen kịt thoát khỏi vầng sáng, rơi cái rầm lên đúng chiếc giường trước mặt Diễm. Sức nặng thêm gia tốc khiến bốn chân giường gãy vụn, lạch giường sập xuống. Trong lúc hỗn loạn, cô nghe thấy có âm thanh kim loại va chạm vào nhau loảng xoảng.

Giao xong đơn hàng không đồng, vầng sáng tuyệt tình co rút lại rồi tiêu biến.

Mất đi sự chiếu sáng, đồ vật trong phòng chỉ còn là những đường nét mờ ảo phác họa trên bức nền xám tối – bao gồm cả cái "đống" đang nằm im lìm kia.

Giữa màn khói bụi chậm rãi tản đi, con vật nhỏ lông trắng muốt từ trong gầm tủ lảo đảo chạy ra, sà vào lòng cô. Diễm vô thức ôm lấy nó, người vẫn chưa hết sững sờ, lẩm bẩm nói:

- Cái quỷ gì đây hả trời?