Sau Khi Công Lược Nam Chính Thất Bại, Nam Chính Bị Xóa Sổ

Chương 4





Thời điểm tôi mở mắt ra lại một lần nữa, bên tai vang lên âm thanh kích động: "Nhan Nhi, sinh nhật vui vẻ!"

Tôi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở biệt thự nhà mình.

Biệt thự được trang trí đặc biệt xinh đẹp, trước mặt là một cái bánh kem siu to khổng lồ, mặt trên của bánh có chữ socola tự viết: Tống Nhan Nhi tuổi 28 sinh nhật vui vẻ!

Tôi đột nhiên phục hồi lại tình thần.

Tô đây lại xuyên trở về lần trước trước Lục Sầm chọn Tô Vãn Vãn?

Ở quỹ đạo ban đầu của sinh mệnh, Lục Sầm tổng cộng chọn Tô Vãn Vãn 61 lần.

Một lần cuối cùng, cũng chính là lần thứ 61, là lần viêm ruột thừa ở bệnh viện.

Quay lại lần thứ nhất, cũng chính là lần thứ 60, là ở tang lễ mẹ tôi.

Mà lần thứ 59 này, chính là bây giờ, là yến tiệc sinh nhật tôi.

Cho nên, cái hệ thống này khởi động lại, chính là đem thời gian lùi lại trước khi Lục Sầm chọn lựa của lần khởi động trước*.

(*) Đoạn này có hơi khó hiểu. Nghĩa là lần đầu tiên Lục Sầm chết là ở lựa chọn lần 61, là khi ở bệnh viện, thì sẽ khởi động lại về lần 60. Vì khởi động lại ở lần 60 nên lần khởi động lại tiếp theo sẽ lùi về lần thứ 59 và cứ thế lùi lại về lần chọn lựa trước sau mỗi lần khởi động lại. Có thể hiểu theo nghĩa toán học là 61-n, trong đó n là số lần xuyên về.

Trong lòng tôi đang nỗ lực làm rõ cái hệ thống chó má này, bên tai liền nghe thấy một âm thanh ôn nhu: "Nhan Nhi, A Sầm đâu?"

Tôi ngẩng đầu, liền thấy một khuôn mặt từ ái.

Tôi ngơ ngẩn, giây tiếp theo hốc mắt đỏ lên: "Mẹ!"

Đúng vậy.

Tôi thế nào lại quên được.

Nếu thời gian lùi về đến ngày sinh nhật tôi.

Thì mẹ của tôi còn chưa chết!

"Hệ thống." Tôi run rẩy hỏi hệ thống, "Thật sự là thời gian lùi lại sao? Tất cả đều được làm lại từ đầu sao?"

Hệ thống ôn nhu nói: "Đương nhiên là thật rồi, chỉ cần cô thay đổi cốt truyện, mẹ cô sẽ không phải chết."

Tôi kích động ôm chặt mẹ.

Thật tốt quá!

Tôi cuối cùng cũng biết ý nghĩa của cái khởi động lại này.

Chính là muốn để mẹ ở lại bên cạnh tôi.

Mẹ bị tôi bất thình lình nhiệt tình quá đâm ra hoảng sợ, nhịn không được mà mở miệng: "Nhan Nhi, con làm sao vậy?"

Tôi lau sạch nước mắt, tươi cười nói với mẹ: "Không có việc gì đâu mẹ ạ, hôm nay là sinh nhật con nên con rất vui!"

"Đứa nhỏ này thật là." Mẹ bất đắc dĩ mà cưng chiều tôi, "Đúng rồi, A Sầm đâu? Làm sao còn chưa tới?"

Nghe thấy tên Lục Sầm, nụ cười của tôi dần biến mất.

Tôi vừa định mở miệng nói, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.

Dì Chu hoang mang đi vào: "Phu nhân, tiểu thư, bên ngoài có một nữ sinh nói...nói muốn gặp tiểu thư, còn nói...nói cầu xin tiểu thư đem Lục Sầm trả lại cho cô ấy."

"Cái gì?"

Mẹ tôi nhíu mày, lập tức muốn ra ngoài, nhưng lại bị tôi ngăn cản.

Nụ cười của tôi lúc này hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nét mặt lạnh băng.

Đúng vậy.

Tôi chút nữa quên mất.

Ở ngày sinh nhật tôi, Tô Vãn Vãn đột nhiên xuất hiện, nói một đống thứ không nên nói, khiến mẹ tôi tức giận đến mức phát bệnh tim.

Nghĩ vậy, tôi bảo với mẹ: "Mẹ, để con xử lý, mẹ ở chỗ này tiếp đãi mọi người hộ con."

Nói xong tôi liền đi ra ngoài, khi gần tới cửa, tôi dặn dì chu ở bên cạnh: "Dì chuẩn bị thuốc trợ tim khẩn cấp đem cho mẹ con."

Đời trước, mẹ tôi quên chuẩn bị thuốc trợ tim khẩn cấp nên mới bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất.

Tôi đi đến cửa biệt thự, quả nhiên thấy Tô vãn Vãn đang đứng ở đó.

Cô ta đang lôi kéo tay của một dì giúp việc khác trong nhà tôi, khóc lóc mở miệng: "Cầu xin dì, cầu xin dì cho tôi gặp mặt Tống tiểu thư đi, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy.

Hôm nay là sinh nhật tôi, mẹ tổ chức cho tôi một yến tiệc sinh nhật vô cùng long trọng, mời rất nhiều bạn bè thân thích, còn có các đối tác làm ăn của mẹ tôi.

Nhưng không nghĩ tới Tô Vãn Vãn sẽ xuất hiện, hét to nói muốn gặp tôi.

Đời trước, Tô Vãn Vãn đã dùng cách này để thu hút sự chú ý của mọi người, khi nhìn thấy tôi thì quỳ xuống, nói cái gì mà cầu xin tôi nhường Lục Sầm lại cho cô ta.

Nói cái gì mà tôi có gia đình hạnh phúc, nhưng cô ta chỉ có mỗi Lục Sầm, nói cô ta và Lục Sầm đã sớm là một đôi, tôi là người xuất hiện sau.

Hiện trường nhiều người như vậy, hơn nữa cách nói của Tô Vãn Vãn dễ làm người khác hiểu lầm, không ít người bắt đầu nói khẽ nói nhỏ, nói xem tôi có phải là tiu đây hay không.

(*) Editor: Kẻ làm tiu đây lại làm cho chính thất bị nói là tiu đây=)) Thật là hề hước.

Mẹ tôi là người trọng nhất sĩ diện, thấy tôi bị người ta chê cười như vậy, tức giận đến mức bệnh tim tái phát.

Sau chuyện này, tôi triệt để hận Tô Vãn Vãn.

Quay lại một lần nữa, tôi sẽ không để cô ta làm tổn thương mẹ tôi.

Vì thế tôi bước nhanh ra ngoài.

Lúc này bởi vì Tô Vãn Vãn ở ngoài lớn tiếng gây ồn ào, nên đã có không ít người vây quanh ở cửa xem kịch.

Tô Vãn Vãn ngẩng đầu thấy tôi tới, ánh mắt trực tiếp sáng lên, không đợi được mà quỳ xuống: "Tống tiểu thư, tôi cầu xin cô, đem Lục Sâm..."

Cô ta không nghĩ rằng mình thê thê thảm thảm còn chưa xong đã bị tôi trực tiếp cầm cái bánh kem ở trên bàn cạnh vườn hoa không nói một lời liền đập vào mặt cô ta.