Sau Khi Cùng Xuyên Bị Đối Thủ Sống Còn Bám Dính

Chương 1



Màn hình ảo không ngừng nhấp nháy, đạn pháo được đặc chế bên chân nổ thành từng chùm pháo hoa. Tiếng báo máu giảm kêu inh ỏi trong tai nghe.

Chử Trần trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc tới mức nhắm mắt cũng có thể gọi tên trong màn hình, chỉ muốn thốt lên câu: V**.

Đây cmn không phải là '"đồ chó" Lục Xuyên Trạch sao, cậu vừa từ phòng tắm bước ra, chăn bông còn chưa kịp ủ ấm, ngay lập tức choáng váng đầu óc, mở mắt ra đã biến thành Lục Xuyên Trạch.

Bên trong đấu trường truyền tới tiếng cười vang, Chử Trần nhìn chăm chú ồ hổ, sắp chết rồi. Thanh máu chỉ còn lại 20%, cơ thể ảo còn bị đạn pháo bắn mất một cánh tay.

Chử Trần nhếch khóe miệng, trước giờ chưa ai dám khiến cậu "đẹp mặt" như này bao giờ. Hơn nữa, rõ ràng là Lục Xuyên Trạch chọn đánh tay không và cận chiến, mấy người đó lại chơi tới bến, đến cả pháo ảo cũng dùng luôn.

Đấu trường thực tế ảo thực chất là trò chơi do Học viện Quân sự Đế Quốc phát triển nhằm mục đích giúp học viên giải stress, học viên gà nhất trong này cũng đều là những Alpha có tinh thần lực cấp A+, chỉ có điều đứng đầu là tinh thần lực cấp S, nhiều năm qua ở trường này cũng chỉ có mình Lục Xuyên Trạch là Alpha mang tinh thần lực 3S.

Chử Trần phóng ra một chút tinh thần lực thăm dò, hả? Tại sao vẫn là của mình, Chử Trần là Omega có tinh thần lực 2S duy nhất ở Đế Quốc, tinh thần lực của cậu là độc nhất vô nhị. Chử Trần còn cẩn thận ngửi thử mùi, cả pheromone cũng là của mình.

Tay không kiểm soát được mà đưa lên khuôn mặt tuấn tú véo một cái, những giọt nước mắt nhanh chóng tụ lại nơi vành mắt, ngay sau đó rơi xuống tí tách. Xác định không có ai chỉnh sửa khuôn mặt này, nhưng tại sao cái cảm giác đau đớn chết tiệt kia cũng theo qua cùng vậy.

''Ê, bên kia, không phải mày ngông cuồng lắm à, sao lại im lặng rồi, có phải do anh mấy anh trai này dọa sợ rồi hả.''

Trong tai nghe tiếng khiêu khích không dừng, lông mi Chử Trần còn vương giọt nước mắt, lại liếc nhìn màn hình, đây có lẽ là tài khoản của Lục Xuyên Trạch tạo. Đoán chừng cũng mới chơi lần đầu, chiến tích còn đang hiển thị con số 0.

Nói tới Lục Xuyên Trạch, đừng bảo là linh hồn chết dẫm kia nhập vào thân xác của cậu rồi, đây là chuyện gì vậy chứ. Có lẽ nào là kiểu hoán đổi linh hồn giống những gi được viết trong cuốn tiểu thuyết mà anh hai cậu đọc. Vậy chẳng há nào thân phận Omega cậu cố gắng che giấu sắp lộ rồi sao.

Chử Trần nghĩ tới hiện tại Lục Xuyên Trạch chắc chắn đang cười nhạo mình, lần này lại bị bắt được thóp, có khi nào muốn tranh giành vị trí hotboy với cậu luôn không.

''Này, mày tôn trọng bọn tao chút đi? Chỉ là tên gà mờ còn đòi giả điềm tĩnh làm gì.''

Vành mắt Chử Trần còn hơi hồng, xoa xoa đôi tai bị tiếng động trong tai nghe làm ngứa ngáy khó chịu, gợi lên một nụ cười khiêu khích.

Không phải là thích chơi đạn pháo ảo sao, cho mấy người vừa lòng.

Chử Trần dứt khoát chỉnh nội dung đối kháng của đấu trường thực tế ảo lên mức cao nhất. Cấp cao nhất có thể triệu hồi cấp bậc của cơ giáp giả tưởng, tất nhiên không chỉ là việc mất tay đứt chân hay gì khác ở trong thế giới ảo, tổn hại nghiêm trọng thậm chí còn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần lực tại thế giới thực.

''Đến đây.''

Vẫn ổn, giọng nói vẫn là của Lục Xuyên Trạch. Chỉ có mình Chử Trần là cấp 0 trong đấu trường này, giọng nói được máy biến đổi giọng xử lý vang vọng khắp cả đấu trường.

Không đợi đối thủ phản ứng kịp ngay lập tức xông tới, bóng dáng của Chử Trần quá nhanh, người gần cậu nhất chưa kịp hiểu tình hình thì thanh máu đã lập tức mất màu.

Người trong đấu trường đều ngẩn cả người, làm sao có thể, sec, seckill.

Chử Trần chỉ cần dùng 20% máu, kéo theo cánh tay tàn phế để giết một người trong tích tắc. Nhưng mà, rõ là có quyền hạn về việc mở cấp cao nhất, tại sao cậu ta không bị trọng lực làm ảnh hưởng tới tốc độ cơ chứ. Hay là trọng lực của cấp bậc này vốn dĩ không thể ảnh hưởng lên cậu ta.

Nếu như Chử Trần có thể nghe được suy nghĩ của mấy người kia, nhất định sẽ nói, chỉ có người có tinh thần lực mới đủ A mới bị trọng lực ảnh hưởng.

''Có phải mày gian lận không, sao có thể nhanh như thế.''

Dùng mặt của Lục Xuyên Trạch khiến Chử Trần chỗ nào cũng khó chịu, bực bội đáp: ''Không thì mấy người cùng lên một lượt, rút ngắn thời gian giúp tôi.''

Cũng không biết ai mở ra 7 trận, mà 7 trận thì cũng thôi đi, đỉnh nhất là 7 người tụ là thành một nhóm xử cậu, Chử Trần tất nhiên là không chịu nhịn rồi.

Đấu trường ảo đã mở nhất định phải có người chiến thắng mới thoát ra được, bây giờ trong sân còn lại 6 người, cùng nhau lên không tốn nhiều thời gian.

''Nhóc con, mày ngông cuồng quá rồi đấy.''

Người vừa nói cố gắng hết sức lờ đi việc Chử Trần chỉ trong một giây đã khiến bọn hắn thiệt hại một đại tướng, trong lòng không chỉ sợ hãi, còn có chút hưng phấn, đây chính là kẻ mạnh sao.

Chử Trần không thèm phí lời cùng mấy người đó, nói là làm trực tiếp lao vào, tinh thần lực trong tay hóa thành một thanh kiếm cổ. Rõ ràng là vũ khí lạnh, nhưng lại khiến đám người trước mặt đến thời gian gọi cơ giáp ra cũng không có.

Đừng nói tới cái khác, chỉ riêng một tia tinh thần lực tạo ra được thực thể khiến mọi người há hốc mồm, người kia lại giống như đang đùa giỡn cả đám. Không triệu hồi cơ giáp cũng được, nhưng còn cầm thêm một thanh kiếm cổ làm bọn họ chán ghét. Đó đều là đồ vật mấy vạn năm tuổi đó, khoan, cơ thể có gì đó không đúng, tại sao bọn họ đều không cử động được.

''Mày đã làm gì?''

Chử Trần nháy mắt, vô tội nói: ''À, chắc là áp lực tinh thần á.''

6 người mỗi người một dao, mỗi người đều mất đi một cánh tay. Sau đó là sự hành hạ tới chết vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Từ đầu đến cuối chưa tới một phút, cửa phòng đấu trường thực tế ảo bị phá rồi.

Những người xem trực tiếp đều phát điên lên, đây là Alpha mạnh mẽ tàn khốc tới mức nào, ngươi làm ta mất một cánh tay, ta khiến các ngươi đều mất cánh tay. Chử Trần giống như một cơn gió, lưu lại truyền thuyết như vị thần nhanh chóng biến mất.

Từ đấu trường đi ra, Chử Trần nhìn con số hiển thị trên màn hình là 7, không tệ. Dùng thanh máu còn 20%, một mình giết sạch 7 người.

Bình luận 1: Trong vòng một phút, tôi muốn biết tất cả phương thức liên lạc của cậu ta.

Bình luận 2: Mấy người chính là Omega nhìn mỗi mặt, loại người này đỉnh thì đỉnh đấy nhưng chắc gì ưa nhìn.

Bình luận 3: Hứ, tinh thần lực của mấy Alpha này không thể tạo ra thực thể hóa thì ghen tị chứ gì, có gì mà không dám thừa nhận chứ.

Bình luận 4: Đừng nói là Lục thần nha.

Bình luận 5: Sao thế được, Lục thần làm sao có thể làm mấy chuyện như chặt đứt cánh tay rồi lại hành hạ người ta chết được, là Lục thần đó.

____Cũng đúng, thiên tài như Lục Xuyên Trạch cần gì phải so đo cùng đám rác rưởi đó. Hay đám này miệng thối tới mắng Omega, Lục thần nhất định sẽ không cho bọn họ cơ hội mở miệng, lập tức xử sạch luôn.

____Với cái tính cách thù hằn như này chỉ có vị kia thôi.

Bình luận 6: Có khi nào là khụ khụ.

Bình luận 7: Lầu trên, cẩn thận, chú ý an toàn tính mạng, đó là ác ma đấy.

Chử Trần lướt đi lượt lại mấy lần bình luận của mọi người, cũng không hiểu ác ma được nhắc tới là ai. Cười xỉu, Chử Trần hoàn toàn không nghĩ tới bản thân, ác ma không phải là vừa ác độc và kỳ dị sao, cậu bình dị dễ gần, thanh niên năm tốt, không hề liên quan đến cậu.

Chử Trần thoải mái vươn vai, tiện tay mở ngăn tủ của Lục Xuyên Trạch ngó cái.

M*, thế mà cậu ta còn cất giấu mấy tấm ảnh đẹp từ xưa, chẳng lẽ tới sắc đẹp cũng muốn so sao. Trong ảnh có hai người, một là Chử Trần đang xị mặt còn lại là Lục Xuyên Trạch mặt lạnh, sau lưng là một cây hoa đào. Hai người trong đó có người trông non nớt hơn, đó là Chử Trần mới 16 tuổi cùng Lục Xuyên Trạch 15 tuổi rưỡi.

Chử Trần chỉ liếc nhìn rồi cất lại về, tấm ảnh này cậu cũng có, đúng là Lục Xuyên Trạch cao hơn cậu một cái đầu, hết vui.

Thiết bị liên lạc phát lên tiếng ting ting không dừng, tất cả đều đến từ một người, Tranh Tranh. Đây là biệt danh của Chử Trần, biệt danh chỉ Lục Xuyên Trạch biết.

Lúc nhỏ Chử Trần chưa nói được lưu loát, nhất là đang trong thời kỳ thay răng. Lục Xuyên Trạch cùng Lục tướng quân lần đầu tiên vào cung đã gặp được Chử Trần vô cùng đáng yêu.

Chử Trần rón rén từ trong phòng cầm vài viên kẹo sữa trốn ở góc tường ăn vụng, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, Chử Trần ngẩng đầu lên nhìn thấy một anh trai xinh đẹp.

''Anh, ăn kẹo không?''

Sau đó không đợi Lục Xuyên Trạch trả lời liền dúi vào tay người ta một cái, tiếp đó ngây ngô nói: ''Anh ăn kẹo của Trần Trần rồi, không được mách với ba nhỏ của em.''

''Em tên Tranh Tranh.''

''Vâng, Trần Trần.''

''Ồ, Tranh Tranh.''

Đột nhiên bước ra từ hồi ức cũ, Chử Trần khó chịu mà đổi biệt danh thành bố Chử, lúc này mới thấy dễ chịu hơn chút.

[Bố Chử: Chử Trần.]

[Bố Chử: Cậu đến kỳ dịch cảm rồi, tôi không tìm được thuốc ức chế.]

Đồng tử Chử Trần thu nhỏ, trò đùa gì đây, dạo gần đây pheromone của cậu không ổn định, nhưng kỳ dịch cảm đã 2 tháng rồi chưa tới, sao cứ chọn đúng lúc này để tới.

[Lục cẩu: Đợi đó.]

Lục Xuyên Trạch nằm trên chiếc giường lớn, trong phòng toàn là mùi kẹo sữa ngọt ngào, đệm phía dưới đều có chút thấm ướt. Nơi nào đó khó có thể nói còn đang chảy nước.

Ai mà ngờ được một giây trước hắn còn đang ở trong phòng mình, giây sau mở mắt đã biến thành Chử Trần đang mặc áo choàng tắm.

Áo choàng tắm rộng thùng thình khoác lên người, làn da vốn trắng nõn có chút đỏ. Lục Xuyên Trạch chỉ nhìn vào gương một cái, hít thở không thông.

Tóc mềm ướt dính vào da đầu, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập lạnh lùng, môi mỏng hơi hé, lộ ra vài phần lanh lợi. Xương quai xanh tinh xảo hõm sâu, phía dưới là hai hõm Venus lún vào, còn phía dưới nữa Lục Xuyên Trạch không dám nhìn tiếp.

Mặt đỏ như quả cà chua, vươn tay kéo lại vạt áo, dù sao cũng che được lồng ngực trắng bóc. Hừ, Chử Trần không cẩn thận chút nào, ở trong phòng lại không mặc đồ ngủ.

Lục Xuyên Trạch vừa muốn liên lạc với Chử Trần xem xem có phải cậu ta cũng chỗ mình rồi không, kết quả cảm giác tê dại bỗng truyền thẳng lên đỉnh đầu. Tay không khống chế được mà đưa về sau gáy sờ, nơi đó có gì đó hơi nhô lên, hình như là... tuyến thể.

Đồng tử Lục Xuyên Trạch co lại, không thể ngờ tới việc Chử Trần lại phân hóa thành Omega, chẳng trách ngày đó sau khi phân hóa nhốt mình ngoài cửa. Mặt đen tới nỗi có thể mài ra mực.

Phần da dưới tay bỏng tới mức khiến người khác giật mình, tay Lục Xuyên Trạch như bị điện giật, hơi thở dồn dập, mặt càng ngày càng đỏ. Chân mềm nhũm như muốn ngã nhào xuống đất.

Lục Xuyên Trạch dần phát hiện ra có gì đó không ổn, mùi sữa trong phòng sao lại càng nồng hơn, ngọt đến phát ngấy, lẽ nào kì dịch cảm đến rồi.

Rất nhanh cảm giác khô nóng trong cơ thể nổi lên khiến Lục Xuyên Trạch suýt phát ra tiếng rên rỉ, Lục Xuyên Trạch máu lên não chậm nghĩ, tại sao Chử Trần phát tình lại là mùi pheromone của hắn vậy.

Ai chẳng biết Lục Xuyên Trạch lạnh lùng cấm dục, trước giờ chưa từng để lộ một chút pheromone nào với người ngoài. Chỉ có mình hắn biết, hắn không phóng ra pheromone là vì nó quá ngọt, không phù hợp với hình tượng lạnh lùng trước giờ.

Đã đến bước này rồi, vậy mà trong đầu Lục Xuyên Trạch vẫn nghĩ nếu để Chử Trần biết còn không cười chết hắn luôn.

Lục Xuyên Trạch chịu được sự khô nóng trong cơ thể mà tìm kiếm tất cả nghóc ngách, tìm khắp nơi cũng không tìm được thuốc ức chế ở đâu. Hắn đau đầu mà day trán, cuối cùng thỏa hiệp nằm xuống dưới giường.

Nheo mắt lại, sóng nhiệt tăng nhanh tới mức cả người muốn tan chảy, từng giạt mồ hôi rơi xuống đệm chăn sau đó biến mất không dấu vết. Đôi mắt khép hờ run rẩy mở thiết bị phát tín hiệu, tìm hồi lâu cũng thấy cái tên Lục Cẩu của mình ở đầu danh sách.

Lục Xuyên Trạch dở khóc dở cười, đây chắc chắn là biệt hiệu do Chử Trần đổi thành.

Sau khi gửi tin nhắn Lục Xuyên Trạch hoàn toàn bỏ xuống kháng cự, cũng không thèm để ý cái gì là nhục nhã hay không nhục nhã, vùi mặt vào trong chăn của Chử Trần.

Chóp mũi truyền tới hương thơm, mang theo mùi cam của mùa đông. Lục Xuyên Trạch ngửi hai cái một cách hưởng thụ, hóa ra đúng thật là Tranh Tranh (âm Hán Việt của quả cam là Tranh).

Lần đầu tiên Lục Xuyên Trạch biết được mùi của Chử Trần, mê quá rồi, không nhịn được mà ấn vào gần mũi hít sâu hơn.

Chử Trần mở cửa phòng, bị mùi kẹo sữa ngọt xông thẳng vào tới mức chân lùi về hai bước, phản ứng kịp ngay lập tức đóng cửa phòng lại. Này không thể để người khác ngửi thấy, đừng nói tới còn thật sự ngửi thơm quá đấy.

Lục Xuyên Trạch, haha, điểm yếu của cậu tôi biết rồi đấy, sau này ai còn to mồm nói Lục Xuyên Trạch A hơn cậu, thì cứ đem bí mật kẹo sữa của Lục Xuyên Trạch nói ra. Nghĩ đến đây, thật sự khích thích nha.

Cửa phòng ngủ mở ra, ánh mắt Chử Trần dừng lại, gầm lên: ''Lục Xuyên Trạch, cmn cậu đang làm gì, đấy là chăn của tôi, cậu ngửi ngửi cái gì như chó vậy hả.''

Lục Xuyên Trạch ngẩng đầu chậm nửa nhịp, chậm chạp tỉnh táo lại, ánh mắt mơ hồ mà nhìn hướng Chử Trần.

''Cậu tới rồi.''

Mặt Chử Trần đỏ chót, tiến lên liền dùng gối che kín mặt của Lục Xuyên Trạch, bất ngờ Lục Xuyên Trạch lại ngửi thấy mùi pheromone đậm hơn nữa.

''Lục Xuyên Trạch, cậu không phải là người, dùng cơ thể của tôi ngửi mùi pheromone của tôi, biến thái. Còn nữa, bỏ cái móng chó của cậu để trên tuyến thể của tôi xuống mau.''

Chú thích:

[1] Seckill: thuật ngữ game, ám chỉ người chơi giết/bị giết trong thời gian rất ngắn.

[2] Kỳ dịch cảm: thời kỳ nhạy cảm/mẫn cảm của Alpha, trong thời gian này Alpha sẽ lo lắng không yên, thường phóng ra phermone, thể hiện sự thù địch với các Alpha khác hoặc dùng phermone để áp chế, đối với Omega thì có nhiều khao khát được an ủi hơn, nếu nghiêm trọng có thể mất đi ý thức, cần phải cách ly.

[3] Tuyến thể: trong ABO, tuyến thể là nơi tạo ra pheromone khi tới kỳ phát tình của Omega, thu hút các Alpha.

[4] Thanh niên 5 tốt bao gồm: học tập tốt, tư tưởng tốt, công tác tốt, kỷ luật tốt, tác phong tốt.

[5] Hõm Venus/lúm đồng tiền: chỉ hai điểm lún sâu và đối xứng ngay phần thắt lưng.