Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 120: Nam chính của Lôi Nhã Đình



Editor: Đào Tử

____________________________

Ứng Bình không nói lắc đầu.

"Con vẫn cảm thấy sống rất tốt, chưa cần chết."

Ứng Lân đưa tay xoa đầu cậu, mái tóc mềm nhuyễn màu nâu dẻ đẹp đẽ, khá có khí chất nam thần Hàn Quốc.

"Vậy cố gắng sống cho tốt, ngoan ngoãn nghe lời ông nội, con làm anh phải hết mực bảo vệ em gái, cha sẽ luôn ở bên cạnh hai con."

Ứng Lân chợt nở nụ cười xua đi sự u ám lạnh lẽo trong đôi mắt quỷ và làn da trắng nhợt.

Ứng Bình ngây người.

Trong lòng sinh ra một cỗ xúc động khiến cậu nghiêng về phía trước chủ động ôm lấy Ứng Lân.

"Cha."

Lời vừa thốt ra, Ứng Bình mới phát hiện một tiếng "Cha" này không khó nói ra lắm.

Lần này đến lượt Ứng Lân ngây ngẩn cả người, nở nụ cười tươi toe toét dùng sức ôm lại.

Gặp con trai xong, Ứng Lân lại dùng nhập mộng phù Bùi Diệp cho đến giấc mơ của con gái Ứng An, cuối cùng mới đi giấc mộng của cha.

Trải qua ngần ấy năm, hắn mới thấm thía "Càng gần về cố hương lòng càng bồi hồi", hắn gấp gáp muốn gặp cha già nhưng cũng sợ nhìn thấy ông.

Cuối cùng Ứng Lân lấy hết dũng khí nhảy thẳng vào mộng cha mình.

Ngày hôm sau, một nhà ba người họ Ứng yên lặng ăn bữa sáng bảo mẫu nấu, vừa tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Cuối cùng Ứng An mở miệng trước.

"Ông ơi."

"Hả?"

"Hôm qua con mơ thấy ba ba."

Cha Ứng run tay một chập, Ứng Bình bên cạnh kinh ngạc nhìn em gái nghẹn ngào hỏi, "Em cũng mơ thấy?"

Ba ông cháu đưa mắt nhìn nhau, phát hiện tối hôm qua bọn họ đều mơ thấy Ứng Lân.

Ứng Bình nói, "Cha ở rừng cây nhỏ gần bệnh viện nói rất nhiều chuyện với con."

Cha Ứng cảm khái nói, "Ông thì rượt đánh cho cha con mấy phát, nó ở bệnh viện bấy nhiêu năm chớ hề thăm chúng ta, đúng là thiếu đòn."

Đường đường là quỷ vương nhà xác bị ông đuổi đánh nhảy trên tránh dưới, nắm lấy dây lưng quần áo bệnh nhân đánh mông mấy cái vang dội.

Ứng An lại nói, "Cha mang con đi Disneyland chơi rất vui."

Ông cháu hai người: "???"

Disneyland?

Ứng An mờ mịt gật đầu.

"Đúng ạ, là Disneyland, chơi nhiều trò lắm, con và cha còn đến Thiên đường tuyết trượt tuyết nữa."

Mộng cảnh do Ứng Lân khống chế, chơi trượt tuyết ở Disneyland thôi hề hấn gì, Ứng Lân còn hứa để cô bé du lịch vòng quanh thế giới trong mơ nữa kìa.

Ba ba thật tuyệt!

Hai ông cháu yên lặng ăn dấm.

Ăn sáng xong, nên đi học thì đi học, nên đi làm phải đi làm.

Cha Ứng xin bệnh viện nghỉ nửa ngày, không đi bệnh viện làm mà đón xe đi Học viện Ngũ Đạo chuyên ngành hộ lí.

Ông tới đây tìm Bùi Diệp.

Nếu học viện hộ lí Ngũ Đạo có thiên sư tên "Tiểu Hồng" thật, vậy giấc mộng của ông cũng là thật.

Con trai vẫn còn!

Cha Ứng đưa tay gạt khóe mắt đẫm lệ.

Buổi sáng cháu trai cháu gái ở cạnh, ông cố kìm nén cảm xúc trong lòng không dám lộ xúc động quá dữ dội, hiện tại cuối cùng cũng trào ra ngoài.

Học viện hộ lí Ngũ Đạo khá nhỏ, chuyên khoa hộ lí chỉ có mấy lớp, cha Ứng từ miệng Ứng Lân biết niên khóa của "Tiểu Hồng", phạm vi đã thu hẹp hơn năm phần, tìm người vô cùng thuận lợi. Nghe ngóng thật lâu cuối cùng xác định có một người tên "Tiểu Hồng" y vậy.

"Tiểu Hồng" cũng xem là người chơi hệ nổi tiếng trong học viện hộ lí.

Dung mạo xinh đẹp như minh tinh, nhưng hành vi lại không tốt, cánh tay xăm đóa hoa lớn quá lộ liễu.

Cha Ứng hỏi thăm, "Vị bạn học 'Tiểu Hồng' này bây giờ ở đâu?"

Người bạn học kia lắc đầu, "Cháu ở phòng ngủ cạnh cậu ta thôi, không rõ lắm. Cậu ấy lại ít lên lớp, bạn cùng phòng của cậu ấy chắc biết."

Đang nói chuyện, một chiếc xe Maybach màu đen dừng trước cổng trường.

Ghế lái phụ mở ra, sắc mặt Lôi Nhã Đình hơi tái nhợt hai chân mềm nhũn bước xuống xe.

Tối hôm qua trận yêu tinh đánh nhau kia kịch liệt quá, bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Lúc này, người đàn ông mặc âu phục trong xe nói với cô, "Thật không suy nghĩ thêm một chút?"

Lôi Nhã Đình cười lạnh cự tuyệt.

Người đàn ông kia vô cùng đẹp trai, nhiều tiền lại có khí chất, dường như chỉ cái nhấc chân cũng khiến chị em đổ gục trong nháy mắt.

Nhưng Lôi Nhã Đình không có hảo cảm với hắn.

Hôm qua cô giật được đào tiên từ tay Nguyệt Lão, nào ngờ hiệu dược của đào tiên quá bá đạo, khiến cô toàn thân vô lực, trong người nóng như lửa đốt, cô biết trạng thái mình không ổn thế là trốn trong góc khuất khách sạn chờ tốt lên một tí, lại ngẫu nhiên gặp được người đàn ông thần bí bị trà xanh hạ thuốc muốn bò lên giường, hai người cứ thế phát sinh quan hệ. Dẫu sao nhà trai cũng vô tội, Lôi Nhã Đình tức giận cũng không thể giận chó đánh mèo được.

Không lường tới tên đàn ông này lại coi cô như phụ nữ hám tiền thấp kém, thẳng tay đưa chi phiếu năm trăm ngàn cho cô.

Mẹ!

Cô hiếm lạ gì năm trăm ngàn này?

Năm trăm ngàn có thể mua thứ hôm qua cô mất đi?

Đàn ông rác rưởi tự giữ chút tiền bẩn xài đi, Lôi Nhã Đình ném chi phiếu vào mặt hắn ta.

"Hừ, ít tiền này giữ lấy mời luật sư đi, đồ rác rưởi!"

Cuối cùng không nháo không quen biết, Lôi Nhã Đình và người đàn ông phát hiện mình và đối phương là bạn quen qua mạng nói chuyện rất hợp ý nhau.

Thế là bầu không khí trở nên lúng túng.

Người đàn ông lái Maybach đưa Lôi Nhã Đình về.

Trước khi đi, hắn còn đùa cợt một câu.

"Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, muốn thử hẹn hò không?"

"Hẹn hò cái đầu anh!"

Lôi Nhã Đình nhấc chân đạp cửa xe hắn, gương mặt xinh đẹp tuyệt xảo cực kì tức giận.

Người đàn ông vui vẻ cười, một người đàn ông hiếm khi cười một khi cười lên lực sát thương tuyệt đối tăng gấp bội.

Lôi Nhã Đình không ngoại lệ.

Nụ cười như dòng điện xẹt qua người cô.

"Há, bây giờ anh còn định tán gái? Bản thân lái xe cẩn thận đi, tôi thấy hôm nay anh sẽ gặp tai nạn xe đấy, cẩn thận đừng để chết sớm."

Người đàn ông không đem lời để trong lòng, lái xe rời đi.

Lôi Nhã Đình hừ một tiếng.

"Không nghe lời bà bị đâm chết ráng chịu!"

Người đàn ông có họa sát thân, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị thương là khó tránh khỏi.

Nhìn chiếc Maybach kia biến mất khỏi tầm mắt, Lôi Nhã Đình cảm thấy eo lại bắt đầu đau bủn rủn tay chân.

Cô xoa xoa eo nhỏ đang định về phòng ngủ đã nghe bạn học cùng khoa phòng bên cạnh nói một câu.

"Nhã Đình là bạn cùng phòng với Tiểu Hồng, cậu ấy hẳn có số điện thoại."

Tiểu Hồng?

Lôi Nhã Đình khẽ giật mình, lâu lắm rồi cô chưa nghe cái tên này.

Cầm bàn tay vàng trong tay sống tiêu dao sung sướng.

Khoảng cách giữa cô và bạn học phòng ngủ 4021 càng ngày càng lớn, đã sớm không để bọn người "Tiểu Hồng" vào mắt.

Đột nhiên nghe cái tên "Tiểu Hồng" này, lạ lẫm tựa như kiếp trước.

"Xin hỏi cháu là bạn cùng phòng với Tiểu Hồng phải không?"

Lôi Nhã Đình cảm thấy khá bất mãn, cô càng lúc càng hoàn mỹ đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, đã lâu không ai vì người khác xem nhẹ mị lực của mình. Cha Ứng trông trẻ hơn tuổi nhiều, mặc quần áo bình thường nhưng mang khí chất thành thục ổn trọng của nhân sĩ thành công.

Lôi Nhã Đình nghiêm túc hơn hai phần.

"Phải, chú tìm Tiểu Hồng có việc?"

Cha Ứng gật đầu, "Vậy cháu có số điện thoại của cô ấy không? Chú có việc gấp."

Lôi Nhã Đình đúng là từng lưu số "Tiểu Hồng".

Cô chẳng cảm thấy đưa số điện thoại "Tiểu Hồng" cho một người xa lạ mà chưa được sự cho phép là có gì sai cả.

Cha Ứng lấy được số điện thoại, liên tục nói cảm ơn.

"Không có chi, không cần cám ơn."

Đêm qua Lôi Nhã Đình bị vắt kiệt sức, hiện tại vừa mệt vừa đuối chỉ muốn về phòng ngủ đi ngủ.

Cha Ứng bấm điện thoại, chưa vang vài tiếng đã bắt máy.

Đầu bên kia truyền đến giọng nữ trẻ tuổi, giọng điệu ám trầm như mới ngủ dậy, nghe không thân thiện lắm.