Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 319: Con dơi thủ lĩnh



Editor: Đào Tử

_____________________________

Đám người đồng tâm hiệp lực xử lý đám dơi công kích bọn họ.

Thi thể dơi hoặc bị đốt thành tro bụi, hoặc ngay cả tro tàn cũng không chừa lại.

Vừa đối mặt đã đại hoạch toàn thắng!

Liễu Diệp Tiên thấy thế, chuẩn bị triệt hồi lồng ánh sáng tiếp tục tiến lên, lại bị Bùi Diệp đưa tay ngăn lại.

"Còn chưa kết thúc."

Liễu Diệp Tiên bỗng nhiên nhấc trái tim nhỏ lên.

"Vẫn còn?"

Bùi Diệp mặt không thay đổi nhìn về chỗ tăm tối phía trước, khóe môi câu lên hàm chứa nụ cười máu lạnh.

"Giết đám nhỏ, dẫn tới lớn. Cũng có khả năng dơi lớn mang theo dơi nhỏ tuần sát lãnh địa, phát hiện mấy vị khách chúng ta không mời mà đến."

Vừa rồi đám con dơi kia chẳng qua là đệ bên trong tiểu đệ mà thôi.

Đám người nghe vậy tinh thần càng kéo căng hơn.

Lúc này, một tiếng "Chít chít" hoàn toàn khác biệt từ bóng tối truyền đến.

Thanh âm không lớn lại tràn ngập lửa giận sâu đậm, bén nhọn chói tai.

Mấy dị năng đẳng cấp hơi thấp thậm chí xuất hiện cảm giác choáng đầu buồn nôn rất nhỏ.

"Chính chủ tới."

Bùi Diệp nói xong, một con dơi không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, hay không thể xưng là "Con dơi" xuất hiện.

"Chúa ơi..!!!"

Đây là con dơi sao?

Đường hầm tàu điện ngầm còn lưu tàn tích lửa cô em Đao và cẩu cẩu dị năng hệ hỏa khác phun ra, mái vòm bị thiêu một mảnh cháy đen, kim loại quanh mình bởi vì nhiệt độ cao mà đỏ lên. Dưới hơi nóng không khí có phần ngột ngạt, con dơi thủ lĩnh chính vào tình hình như vậy ra sân.

Nhóm dơi đầu tiên ngoại trừ cái đầu lớn một chút, bề ngoài coi như bình thường.

Những con dơi kia có mõm cực giống cáo, tai lồi hướng phía ngoài, phần cổ ngắn nhỏ, ngực bụng rộng, bắp thịt cả người căng phồng lên, toàn thân trên dưới bao trùm lông tơ màu đen dày, hai mắt đục ngầu đỏ tươi dọa người, móng vuốt thon dài bén nhọn nối màng cánh.

Chỉnh thể mà nói, đây là con dơi.

Con dơi thủ lĩnh thống lĩnh đám dơi này, tướng mạo của nó vô cùng quái.

Mặt dài nhọn, hai lỗ tai ở hai bên má, làn da đỏ tươi mang vài phần trong suốt, mắt thường có thể thấy rõ mạch máu xanh đỏ nhỏ bé dưới lớp da, hình dáng tướng mạo xen giữa mặt người và mặt hồ ly, rất giống là đầu biến thành đầu người, biến đến một nửa kẹt lại.

Đúng vậy, con dơi này mang một cái đầu không ra đầu người, đầu dơi không ra đầu dơi!

Những bộ vị khác càng thêm doạ người.

Phần cổ hiện ra màu đỏ sậm, vừa tráng kiện vừa thấp, khoảng chừng rộng bằng đường kính cái đầu.

Ngực bụng còn mang đặc thù của dơi, nhưng cũng có thể thấy xương sườn sắp xếp giống hệt người, lông tóc bao trùm trên mặt một bên dày một bên thưa thớt, trước ngực còn kéo hai cục thịt thô to, cũng tương tự bao phủ lông thật dày. Phần bụng rộng lớn hướng xuống đột nhiên biến hẹp, chi sau vặn vẹo dị dạng. Móng của nó giống dơi bình thường bén nhọn, nhưng rất rõ là tay người, chân trước thiếu cân đối, liền với màng cánh tạo thành đôi cánh. Con dơi này lại có dấu vết người hết sức rõ ràng!

Nó sinh một đôi mắt tròn đỏ ngầu, con ngươi nhìn chằm chằm đoàn người Bùi Diệp.

Trong cổ nhấp nhô, phát ra gầm nhẹ có tính uy hiếp với đám người.

Dù là Hướng Thụy Quân ở tận thế năm năm kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng gặp quái vật kì lạ như vậy.

"Cậu có thể giao lưu cùng nó không?"

Lồng ánh sáng cũng vô pháp cách trở ác ý con dơi này đối với bọn họ.

Bùi Diệp một mặt không hiểu.

"Sao mình giao tiếp với được?"

Rất rõ ràng mà, ông nội trước mặt lựa chọn chiến không phải lựa chọn "Giao lưu".

Trọng yếu nhất là Bùi Diệp là manh khống và lông mềm khống tiêu chuẩn, cô nhìn không quen vật xấu thảm như vậy.

Hướng Thụy Quân hỏi ngược lại: "Dị năng cậu chẳng phải để dị thú nhìn thấy đều cảm thấy cậu rất manh sao?"

Bùi Diệp: "..."

Cô quên mất mình còn có một cái dị năng cặn bã hố cha là nó.

Nhưng mà ——

"Cậu có dám sờ lương tâm nói một chút, thứ quỷ trước mặt chúng ta là cái gì?"

Dị năng của cô là để tất cả dị thú thấy cô đều cảm thấy cô thật manh, nhưng đồ vật xấu xí này là dị thú sao?

Hướng Thụy Quân: "..."

Nói thật, cô đúng là không biết cái đồ chơi này có tính dị thú không.

Hướng Thụy Quân ở tận thế năm năm, ngược lại từng gặp tình huống tương tự, nhưng không phải xuất hiện trên thân dị thú, mà là xuất hiện tại thân giống loài Zombie hóa. Zombie là sinh vật sẽ thôn phệ lẫn nhau, cắn nuốt nhau, mạnh nhất sống sót, quy tắc sinh tồn khá giống nuôi cổ.

Mạnh thôn phệ yếu.

Thôn phệ thành công có thể nhận được năng lượng kẻ yếu, nhưng cũng có thôn phệ bất thành.

Thay vì nói thôn phệ tiêu hóa kẻ yếu, chẳng bằng nói kết hợp cùng kẻ yếu, có được ít hình dáng tướng mạo đặc thù của kẻ yếu.

Đây là lí do vài Zombie có ba bốn chân, hai ba cái đầu, bảy tám cánh tay, thậm chí còn có Zombie mang đầu hoặc tứ chi mèo chó. Đây đều là kết quả Zombie thôn phệ không hoàn mỹ, dị thú à —— Ngược lại chưa nghe nói những thứ này.

Từ một góc độ nào đó suy ngược, con dơi mang chút hình thái nhân loại trước mặt, không thuộc về dị thú mà là dơi Zombie hóa?

Tốt thôi ——

Dị năng Bùi Diệp hoàn toàn không có tác dụng.

Thời gian hai câu nói, lửa giận của con dơi đã bốc lên đỉnh điểm.

Nó hé miệng hẹp dài, lộ ra một khuôn miệng răng nhọn kín mít.

Theo đó từng tiếng gầm nhẹ bén nhọn càng phát ra gấp rút, bọn Tề Thiên Thạc đột nhiên cảm giác được cảm giác choáng váng và nôn mửa mãnh liệt.

Bùi Diệp lấy tay làm bút, một hơi vẽ xuống mấy tấm thanh thần phù điểm mi tâm bọn họ.

Một cỗ mát lạnh tựa nước suối khe núi chảy từ mi tâm đến toàn thân, cấp tốc đè khó chịu xuống.

Con dơi thấy thế nổi giận, cánh thịt bay nhảy hai lần, thân thể cao lớn bay nhào vọt tới lồng ánh sáng, vừa đối mặt đã làm lồng ánh sáng xuất hiện vết rách.

Liễu Diệp Tiên thấy tình thế không ổn liền bổ thêm hai cái, thuận tiện bổ sung dị năng cho mình.

Trong mắt con dơi hình như lóe lên tia mỉa mai, Hướng Thụy Quân nghĩ thầm không tốt, một giây sau liền thấy con dơi hé miệng, dùng thân hình khổng lồ bao trùm phía trên lồng ánh sáng, phóng tuyến lửa đỏ tươi gần như không khoảng cách hướng về phía đám người, Yển Nguyệt nháy mắt ngưng ra tường băng dày mấy mét ngăn cản.

Vốn cho rằng mặt tường băng này hẳn đủ rồi, còn chưa chờ Yển Nguyệt thở phào, tường băng bị vật đỏ cam sền sệt tựa dung nham hòa tan.

"Chớ khinh thường."

Cuối cùng vẫn là Bùi Diệp lấy phù chú bày ra kết giới phòng ngự ngăn cái thứ này lại.

Yển Nguyệt trầm giọng nói: "Nó rất mạnh, so với em, so với Thanh Long và em Đao còn mạnh hơn."

Không cách nào phán đoán đẳng cấp thực lực con dơi, nhưng xem từ một phát giống dung nham vừa rồi tập kích, uy lực đều mạnh hơn chúng nó.

Bùi Diệp nghe xong nhướng mày.

Cô nhớ rất kỹ, Thái Hạo từng nói thành phố W không khác thường.

Đường hầm tàu điện ngầm lại có năm mươi sáu mươi con dơi cùng loại dị thú cấp hai, còn có một con dơi thủ lĩnh thực lực nằm cơ trên ba chó Thanh Long.

Bất kể nhìn thế nào, thành phố W không nên "Không khác thường".

"Để mình, các cậu bảo vệ tốt chính mình."

Để người khác đối phó con dơi này, thật sự quá miễn cưỡng.

Cô nói xong, chợt nhìn thấy con dơi chẳng biết lúc nào kéo dài khoảng cách lộ ra giọng mỉa mai sâu.

Con dơi giật giật miệng, đôi cánh bắn ra một vật bén nhọn ánh tím mờ, hai cánh lay động.

Không thấy nó có động tác gì lớn, đường hầm tàu điện ngầm lại tự dưng nhấc lên cuồng phong.

"Định!"

Bùi Diệp hai tay bấm quyết, lấy phù chú định gió cơ sở nhất trấn áp cuồng phong.

Sóng gió cuồng thổi tứ phía, thổi đến tóc cô bay loạn.

Chỉ một giây sau, cuồng phong trào dâng trong đường hầm bình tĩnh lại.