Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 331: Nói chuyện chính sự



Editor: Đào Tử

_____________________________

Sói vương?

Tuân Minh Viễn hốc mắt ửng đỏ.

Tiếng nói hắn mang đôi phần nghẹn ngào khó giấu.

"Tôi tên Tuân Minh Viễn, Hồ Ly, cậu thật không nhớ rõ tôi ư?"

Hắn chờ mong từ miệng sói trắng nghe được "Ha ha ha, tôi đương nhiên nhớ kỹ đội trưởng mà, vừa rồi gạt cậu thôi", nhưng lại biết đây không có khả năng.

Chính như lúc trước Bùi Diệp nói, đồng đội Sài Phương của hắn là người.

Một người sống sờ sờ, sao có thể thoát ly thân phận con người, thành một con sói trắng hình thể to lớn?

Con sói trắng này thật sự là Hồ Ly Sài Phương?

Hay là sự trùng hợp, Hồ Ly Sài Phương còn sống thật tốt, sói trắng chỉ là trùng hợp dung mạo, giọng nói tương tự Sài Phương?

Sói trắng chăm chú nhìn Tuân Minh Viễn, đánh giá hắn trên dưới nhiều lần, con ngươi trong vắt xanh thẳm hiện mấy sợi nghi hoặc suy tư.

Nó không quen biết cái gì "Tuân Minh Viễn", nhưng chẳng biết tại sao, cái tên này lại rất quen thuộc.

"Bản vương không biết cậu, nhưng bản vương lại cảm thấy tên của cậu rất quen tai, phảng phất đã từng nghe ở đâu." Sói trắng thành thật, nó run đôi tai đầy đặn mọc lông tơ trắng thật dày, đầu to viết nghi ngờ thật lớn, "Cậu nói là vì cái gì?"

Nghe những lời xa lạ từ tiếng nói quen thuộc, loại không hài hòa và xa cách chết người kia khiến Tuân Minh Viễn không biết làm sao.

Hắn tình nguyện nghe sói trắng nói "Không biết", cũng không hi vọng nó nói "Tên rất quen tai".

Bởi vì đây để hắn chần chờ, để hắn không cách nào xác định quan hệ sói trắng và Hồ Ly Sài Phương.

Bùi Diệp nhìn thanh niên cao to một mét chín cúi đầu khổ sở, lại nhìn Hướng Thụy Quân muốn lại gần nhưng không lý do và lập trường, than nhẹ.

Khó nói hai người này ai khổ sở hơn.

Bất luận là đời trước hay kiếp này, Hồ Ly Sài Phương đều là chiến hữu và bạn cùng lớn thân thiết nhất của Tuân Minh Viễn, mất đi Hồ Ly Sài Phương giống như mất đi tay chân. Mà Hướng Thụy Quân thì sao? Ràng buộc giữa cô và Hồ Ly Sài Phương đều ở kiếp trước, kiếp này chỉ có rải rác mấy lời trò chuyện, nhiều lắm là tính người xa lạ tương đối quen thuộc. Hướng Thụy Quân thậm chí ngay cả khổ sở rõ ràng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, ở đây ngơ ngác nhất chính là sói trắng.

Nó cẩn thận nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Bùi Diệp, hai chân trước chồng lên nhau, tựa như đứa trẻ lớn làm sai.

Chớp chớp cặp mắt màu xanh thẳm, hai lỗ tai dựng thẳng hơi cụp xuống.

"Tôi nói sai sao?"

Bùi Diệp nói: "Cậu không có nói sai."

Sói trắng lại hỏi: "Vậy là tôi khi dễ cậu ta sao? Tại vừa nãy đánh cậu ta ư?"

Theo trạng thái ổn định, trong đầu của nó xuất hiện ngày càng nhiều hình tượng, trong đó có tràng cảnh Hướng Thụy Quân và Tuân Minh Viễn liên thủ đánh lén nó.

"Mới vừa rồi là cậu ta động thủ trước."

Không chờ Bùi Diệp nói, sói trắng rất ngay thẳng thọc hai đao Tuân Minh Viễn.

"... Tại vì cậu ta quá yếu... Mà tôi cũng đâu có đánh trúng cậu ta, hiện tại cậu còn sống, không có chết..."

Nói bóng gió, nếu một móng vuốt nó đập bền chắc, bọn Tuân Minh Viễn sẽ đi chầu Diêm La Vương ngay, không có cơ hội ở đây nói xấu nó. Sói trắng vừa có được lý trí rất khó hiểu, vì sao nhỏ yếu như Tuân Minh Viễn không ngẫm lại bản thân, còn muốn cáo trạng nó?

Nhân loại quá xảo trá, cố ý muốn bôi đen nó.

Bùi Diệp liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt Tuân Minh Viễn gần như rạn nứt, không nhịn được cười.

Trong lúc nói chuyện, nhóm cẩu cẩu đội cảnh khuyển cắn túi kinh nghiệm cẩu lương nhao nhao kéo chiến lợi phẩm xúm lại, vẫy đuôi với Bùi Diệp.

Một bộ "Nhanh khích lệ em đi", con ngươi bốc ánh sáng bling bling.

Ba chó Thanh Long càng ỷ vào địa vị giang hồ gầm nhẹ với cảnh khuyển xông tới khác, đè nội tâm xao động của nhóm cẩu cẩu.

Liên thủ giải quyết hoạn trong, lại đến con đũy giặc ngoài!

Bọn chúng như Tam hộ pháp ngồi sau lưng Bùi Diệp, bễ nghễ nhìn sói trắng.

Sói trắng nhận được thư uy hiếp của ba chó, làm động tác bĩu môi nhân tính hóa, con ngươi xanh thẳm cao ngạo khinh thường.

Ba con chó...

Hừ...

Nó là sói đấy!

Đám người cảm thụ được bên trong phế tích chảy xuôi giao phong im ắng, nhao nhao nhắm ánh mắt ngay Bùi Diệp.

Chính do người phụ nữ này, giống như Mary Sue đi đường cũng gây tội, tất cả động vật nhỏ đều thần hồn điên đảo vì cô, tranh giành tình nhân.

Bùi Diệp: "..."

Trước kia sao cô không biết mình có mị lực lớn như vậy nhỉ?

Lúc còn trẻ nếu có duyên khác phái dạng này, cô còn làm cẩu độc thân hơn ba trăm năm?

Cô từ đầu đến cuối nghĩ mãi không rõ vấn đề này.

"Chúng ta..."

Bùi Diệp vừa lên tiếng, hai phe dị thú dời ánh mắt nhắm ngay cô. Truyện Tổng Tài

"Nói chuyện chính sự trước đi?"

Cô ra đề nghị.

Giằng co như vậy không hay lắm.

Thanh Long cũng cố gắng ngửa đầu, bày ra dáng vẻ cao ngạo, ý đồ dùng lỗ mũi nhìn sói.

"Đúng vậy, hiện tại bọn nó là tù nhân của chúng ta, đúng là nên theo quá trình một chút, thẩm vấn rõ ràng."

Ngoại trừ sói trắng không có trọng thương, toàn bộ dị thú đường hầm tàu điện ngầm khác đều đổ máu, một con thương thế nặng nhất bị cẩu cẩu đội cảnh khuyển dùng móng vuốt xé bụng, máu tươi chảy ra ngoài, còn bị đánh mặt mũi bầm dập, toàn thân trên dưới không một khối da lông hoàn hảo. Thương thế này vốn nên chầu Diêm Vương gia, nhưng thể chất một nhóm dị thú này rõ ràng mạnh hơn dị thú bình thường nên còn sống.

Sói trắng biểu hiện ra trí tuệ cao nhất, nên trước tiên thẩm vấn nó.

Ý Bùi Diệp cũng kém là bao.

Sói trắng căn bản không để ý Thanh Long, nhưng nó rất nghe Bùi Diệp.

Chỉ là --

"Bản vương không phải tù nhân." Sói trắng khinh miệt liếc qua Thanh Long, khẽ nói, "Càng không có khả năng là tù nhân của mi."

Mời đặc biệt đánh dấu là 【 Tù nhân của Đại khả ái bệ hạ 】, cảm ơn.

Thanh Long giận nhe răng, sói trắng không sợ chút nào trừng lại.

Bùi Diệp dùng trường côn gõ trong lòng bàn tay, sói trắng và Thanh Long chán ghét dịch ánh mắt.

"Nói chuyện chính sự, cũng không tính thẩm vấn."

Bùi Diệp biết nhóm dị thú này đều bị khối xương chân trái ảnh hưởng, bản tính không xấu đến đâu.

Lại thêm Tuân Minh Viễn và Hướng Thụy Quân chắc chắn quan hệ sói trắng và Hồ Ly Sài Phương, thái độ Bùi Diệp mềm hoá đi nhiều.

Sói trắng buông thõng đầu sói lớn, nhìn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời.

"Các người tại sao lại xuất hiện ở đường hầm tàu điện ngầm?"

Dị thú khác lao nhao,

Hiện trường một chuỗi liên tiếp "Gâu gâu gâu", "Chít chít chít", "Meo meo meo", "Cạc cạc cạc", "Quác quác quác"....

Bùi Diệp: "..."

Cô đưa tay đỡ trán, khoa tay để Thanh Long làm phiên dịch.

Thanh Long thuật lại từng lời bọn nó một lần.

Mọi thú trả lời cũng giống con dơi A Sửu, bọn chúng đều bị một cỗ lực lượng thần bí hấp dẫn đến đường hầm tàu điện ngầm.

Không chỉ có như thế, bọn chúng đến từng đợt khác nhau.

Một số nhóm đầu tiên là nguyên lão, cùng một đám với con dơi A Sửu, một số thì bọn chúng đến sau, thời gian bất đồng.

Bên trong đường hầm tàu điện ngầm cạnh tranh vô cùng kịch liệt, đến càng sớm càng có lợi, bị ảnh hưởng thời gian càng dài, sau tiến hóa thực lực càng mạnh.

Nhưng nhóm phía sau đến còn có thể thuận lợi sống sót, đồng thời nghịch tập nhóm nguyên lão đầu tiên, chứng tỏ thiên phú cao.

Thiên phú san bằng một chút ưu thế thời gian.

Bùi Diệp nhìn quanh một vòng bọn sói dị thú bị thương ở đây.

Bọn chúng không giống sói trắng biết nói tiếng người, nhưng trí tuệ biểu hiện ra không thấp.

Lúc này đều giống như trẻ nhỏ phạm sai lầm bị giáo dục, từng đôi mắt chất chứa nước mắt và hối hận, còn có thận trọng lấy lòng.

Bùi Diệp mềm lòng vài phần.

________________________

Thăm hỏi tác giả kì 3: Mặc Thư Bạch (Lí do đặt tên)