Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 334: Đã quên thứ gì



Editor: Đào Tử

_____________________________

Đám người quyết định lại xuống đường hầm tàu điện ngầm một lần.

Trước khi xuống dưới, cần nghỉ một phen, bổ sung một chút dị năng và thể lực trận chiến vừa rồi tiêu hao, thuận tiện trị liệu cho các dị thú quy phục bọn họ.

Cẩu cẩu đội cảnh khuyển ra tay quá nặng, mỗi một dị thú đều đầy máu, cái này phải phiền phức hệ trị liệu duy nhất Liễu Diệp Tiên.

"Tôi cũng có thể hỗ trợ."

Sói trắng nhìn một hồi, xung phong nhận việc giơ móng vuốt lên.

"Cậu ở đây đi, đừng làm loạn thêm."

Tuân Minh Viễn rất mệt tâm nhìn sói trắng.

Hắn vô cùng xác định sói trắng chính là Hồ Ly Sài Phương.

Nhưng sói trắng không có trí nhớ trước kia, chỉ có một chút ký ức rời rạc.

Cử chỉ nói chuyện hành động so với trước kia tưởng như hai người, ngay cả trí thông minh cũng cùng té ngã đáy cốc.

Nhìn sói trắng lộ ra biểu lộ ngốc bạch ngọt, cái đuôi lắc còn vui vẻ hơn bọn Thanh Long, hắn đột nhiên không muốn thừa nhận đây là Sài Phương.

Con ngươi xanh thẳm của sói trắng nhắm lại, nguy hiểm nhìn Tuân Minh Viễn.

"Mi nói cái gì? Hừ, bản vương quyết định còn chưa tới lượt mi xen vào."

Tuân Minh Viễn: "..."

Hướng Thụy Quân cũng cảm thấy cay mắt.

"Anh ấy tìm về ký ức, có lẽ sẽ khôi phục bình thường..."

Tuân Minh Viễn trầm giọng nói: "Hi vọng như thế."

Hồ Ly là bạn cùng lớn kiêm chiến hữu của hắn, bất luận cậu ấy lấy dáng vẻ người hay là sói, còn sống quan trọng hơn bất kì điều gì.

Đây cũng là an ủi duy nhất, cái khác không dám mong cầu thêm.

Lúc này, hắn nhìn thấy Hướng Thụy Quân lấy điện thoại ra quay vài đoạn video.

Tuân Minh Viễn: "???"

Làm gì thế?

Cặp mắt đen nhánh cương nghị chứa nghi ngờ thật lớn.

Hướng Thụy Quân nói: "Anh từng thấy chiến hữu tỉnh táo cơ trí, nhưng có bao giờ thấy anh ta kiểu này đâu?"

Đối mặt với Bùi Diệp liền vẫy đuôi, cầu thương thương, đối mặt những người khác thì cao lãnh chuunibyou phụ thân, mở miệng một tiếng bản vương.

Thời trẻ trâu ai mà không có lịch sử đen.

Lấy tốc độ khôi phục kí ức của sói trắng, nó nhớ tới mình là Sài Phương là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó cầm chứng cứ xấu hổ hắn chơi.

"Cậu ấy là anh em của anh, loại xuất sinh nhập tử không tiếc mạng sống!"

Cho nên ——

Muốn gấp đôi.

Tuân Minh Viễn móc ra hai cái điện thoại.

Gấp đôi quay, gấp đôi lịch sử đen, gấp đôi vui sướng.

Sói xám đồng hóa phục chế dị năng hệ trị liệu của Liễu Diệp Tiên thình lình rùng mình một cái, lông trắng mềm toàn thân sững lên.

Đầu sói vốn to lớn trong nháy mắt lớn hai vòng, trông càng tròn.

Liễu Diệp Tiên không biết đẳng cấp dị năng của sói trắng cao bao nhiêu.

Đối phương trị liệu thái độ thờ ơ, chỉ dùng phương thức thô bạo nhất rót dị năng trị liệu vào, hiệu suất lại còn cao hơn Liễu Diệp Tiên mười mấy lần.

Cô không khỏi hiếu kì đồ vật trong hộp vắc xin.

Kia rốt cuộc là cái gì, vì sao có thể để tốc độ tiến hóa bọn dị thú này nhanh đến vậy?

Tu chỉnh gần nửa giờ, đám người chuẩn bị lại xuống đường hầm tàu điện ngầm.

Thanh Long thầm nói: "Chúng ta hình như quên cái gì..."

"Chúng ta không có xem nhẹ cái gì mà."

Cô em Đao đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ trong đầu một vòng, không phát hiện chỗ nào thiếu.

Thanh Long nói: "Chắc là anh suy nghĩ nhiều."

Còn chưa phóng bước chân, nó thính tai nghe được một trận âm thanh oa oa, thanh âm là từ trong phế tích truyền tới.

Đám người mặt ngơ ngác.

"Nơi này còn có trẻ con?"

Thành thị Zombie luân hãm, mà còn có tiếng khóc trẻ con?

"Tiếng phát ra từ nơi đó."

Bùi Diệp nói xong, ba chó Thanh Long và sói trắng lập tức tranh nhau chen lấn chạy tới, dị thú cảnh khuyển khác đều không nhúng móng vuốt.

Mấy chó Thanh Long bới một trận, đem đá vụn phế tích lật ra khắp nơi, rốt cuộc ngậm ra một vật nhỏ trắng nõn sạch sẽ.

Sói trắng hít hà, lập tức nhận ra thân phận chân thực của vật nhỏ.

"Đứa nhỏ này là ai thế?"

Đứa trẻ mọc ra một đầu tóc ngắn đen bóng mềm mại, hai mắt đỏ như hồng ngọc, tứ chi trắng nõn.

Khuôn mặt bầu bĩnh, non mọng ngỡ có thể bóp ra nước.

Tứ chi tròn trịa, giống như một đoạn củ sen trắng mỹ vị.

Đứa trẻ sạch sẽ đáng yêu như vậy xuất hiện tại thành thị Zombie luân hãm, nhìn quỷ dị làm sao.

Càng kì quái hơn chính là đứa trẻ chừng ba bốn tuổi này nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi trên người Bùi Diệp liền ê a muốn vươn tay.

Bùi Diệp đi lên trước ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt đứa trẻ.

"Thật là đáng yêu."

Hai mắt ngấn nước của đứa trẻ lập tức tràn ra nước mắt kích động.

Tâm tình nhảy nhót muốn bay vọt lên không trung.

Tâm trạng đứa trẻ kích động, ngay sau đó tại trước mắt bao người, vị trí hai bên đầu, lỗ tai đi lên toát ra một đôi màng cánh mỏng giống cánh dơi.

Đôi cánh này cực kì nhỏ, lớn chừng bàn tay múp míp đứa trẻ, tinh xảo lại đáng yêu.

Đám người: "..."

Liễu Diệp Tiên ngượng ngùng nói: "Đây... Chẳng phải là A Sửu ư?"

Đứa trẻ ánh mắt sáng lên, gật đầu như giã tỏi.

Nó không quen thân thể hiện tại lắm, tầm mắt lại thấp, nhưng đại khả ái thích, hết thảy đều không thành vấn đề.

Đám người xác định thân phận của nó, Liễu Diệp Tiên lập tức lấy một bộ quần áo thể thao trẻ con từ không gian linh tuyền dạy nó mặc lên.

Mấy người Liễu Diệp Tiên hiếu kỳ vây xem con dơi A Sửu.

Hiện tại A Sửu tuyệt đối không xấu, trình độ đáng yêu hoàn toàn có thể nghiền ép tất cả đứa bé cùng tuổi.

"Tận thế lâu, ngưu quỷ xà thần nào đều xuất hiện."

Liễu Diệp Tiên phát hiện trái tim mình bị rèn luyện rất cường đại, kinh ngạc một giây đã tiếp nhận hiện thực.

Lực chú ý mọi người có mặt tại đây đều bị A Sửu hấp dẫn, không có phát hiện biểu lộ âm trầm khó chịu của sói trắng.

"Tôi cũng có thể."

Sói trắng phút chốc mở miệng.

"Có thể cái gì?"

Sói trắng nói: "Tôi cũng có thể biến thành dạng này!"

Nó mạnh mẽ lại biết nói tiếng người, điểm nào không mạnh hơn con dơi A Sửu thiên phú kém nhất đường hầm tàu điện ngầm?

Còn chưa chờ đám người tiêu hóa tin tức này, quanh thân sói trắng tràn ra ánh sáng trắng nồng đậm, luồng ánh sáng hình thành bao bọc lấy thân hình cao lớn của nó.

Luồng ánh ngày càng nhỏ, ngày càng nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một bóng trắng hình như cao hơn một mét chín.

Tuân Minh Viễn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.

"Chờ một chút!"

Hắn nói chậm rồi.

Ánh trắng tán đi, trước mặt đám người xuất hiện một thanh niên đôi mắt xanh thẳm, với một đầu tóc ngắn màu trắng mềm mại.

Da thịt mềm mịn như trẻ sơ sinh, đường nét cơ bắp rõ ràng, không tính khoa trương nhưng cũng không thể coi nhẹ.

Chân tay thon dài, hình thể cân xứng.

Trang điểm tướng mạo có thể đánh đổ một đống minh tinh không thể rời filter làm sáng da, mài nhẵn da và chỉnh sửa P.

Trọng yếu nhất chính là ——

A???

Liễu Diệp Tiên hai tay che mắt, Hướng Thụy Quân quay mặt đi, duy chỉ có Bùi Diệp thổi huýt sáo.

"Không tệ."

Tâm tình sói trắng tung tăng giống y hệt khi A Sửu được Bùi Diệp khen đáng yêu.

Tận mắt nhìn thấy chiến hữu kiêm bạn thân từ nhỏ giữa ban ngày không mặc quần áo... Tuân Minh Viễn không còn cách nào duy trì vờ bình tĩnh.

"Sài Phương! Cầm quần áo mặc vào!"

Nhìn sói trắng vẻ mặt không kiên nhẫn muốn đem quần áo xé toang nhưng lại không dám xé toang, Tuân Minh Viễn đột nhiên không hi vọng nó khôi phục ký ức.

Hắn sợ Sài Phương xấu hổ giận dữ tự sát.

Dị thú khác cũng cố gắng muốn hóa thành hình người, để đại khả ái khích lệ một chút.

Kết quả đều kẹt một nửa.

Như thiếu niên mọc ra đầu cẩu lông xù và cái đuôi, một con gà trên cổ đội đầu người loli...

Bọn chúng không hẹn mà cùng nhìn về phía Mary Sue tội ác tày trời Bùi Diệp.

Bùi Diệp: "..."

______________________

Đào: Muốn bạo chương không? Bạo chương sẽ có cái giá đó