Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 348: Đến thành phố B



Editor: Đào Tử

_____________________________

"Sắp đến căn cứ thành phố B."

Bên tai Bùi Diệp truyền đến tiếng nói quen thuộc của Thái Hạo.

Căn cứ thành phố B khác những căn cứ khác, diện tích lớn hơn, số lượng người sống sót nhiều hơn, thủ vệ cũng thêm sâm nghiêm.

Đừng nói là người sống sót phổ thông, cho dù là một ít dị năng giả có bối cảnh ra vào cũng phải tiếp nhận kiểm tra nghiêm ngặt.

Đoàn người Bùi Diệp lại hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt hiếm thấy.

Bọn họ vừa lộ diện, đã có người bật đèn xanh cho đoàn đội bọn cô, hết thảy quá trình đều ấn nút tua nhanh.

Dự tính nửa giờ mới kết thúc trước kia, hiện giờ tầm mười phút là làm xong.

"Hiệu suất căn cứ thành phố B đúng là cao."

Thiên đoàn "Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie" tiếp nạp thành viên mới, những thành viên này mới lần đầu tiến vào căn cứ quan phương nhân loại, theo lý thuyết phải hao phí kha khá thời gian làm thẻ căn cước mới. Không ngờ Bùi Diệp chân trước ra, bọn chúng chân sau cũng cầm thẻ căn cước ra.

"Xin chào, đồng chí Tiêu."

Trong lúc tập hợp, người phụ trách bàn bạc căn cứ thành phố B tiến đến.

Hắn đi thẳng đến Bùi Diệp, sau lưng còn đi theo mấy chiến sĩ cầm súng.

Một thân quân trang thẳng tắp, hai đầu lông mày mang theo điểm cương nghị quen thuộc.

"Xin hỏi, ngài là?"

Người tới nói: "Dựa theo chỉ lệnh cấp trên, nghênh đón đồng chí Tiêu và thành viên đoàn đội."

Hắn đưa ra chứng minh thư bản thân, Thái Hạo cũng ở một bên nghiệm chứng thân phận của hắn.

Ánh mắt người đến lại rơi vào trên thân Tuân Minh Viễn, mỉm cười gật đầu.

Bùi Diệp chú ý tới động tác nhỏ này của hắn.

"Tôi cảm thấy anh khá quen mắt, chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào?"

"Minh Viễn là em trai của tôi."

Anh em ruột, tướng mạo tương tự rất bình thường.

"Người căn cứ chờ đã lâu, mời đi theo chúng tôi."

Căn cứ thành phố B là căn cứ người sống sót có diện tích lớn nhất đám người từng thấy.

Trong căn cứ những nhà cao tầng nằm san sát nhau, trên đường phố thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người sống sót ra ngoài. Nếu coi nhẹ những bước đi vội vã, trang phục hơi lôi thôi nghèo túng và gương mặt phát vàng của những người sống sót này, ngược lại không kém thành phố lớn trước tận thế là bao.

Thanh Long cầm đầu các dị thú được dẫn đến chỗ ở căn cứ thành phố B an bài.

Bọn người Bùi Diệp ngồi xe chuyên dụng hộ vệ sâm nghiêm đi đến mục đích.

Phòng hội nghị lầu ba đại sảnh tuyên bố nhiệm vụ.

"Đây là vật phẩm nhiệm vụ chúng tôi tìm thấy... Chỉ có bao nhiêu đó... Rất xin lỗi, không thể mang về toàn bộ được..."

Bùi Diệp đưa ra vật đóng gói tốt, đẩy ra. Bên trong đống đồ vật không chỉ có hộp thi cốt phát hiện bên trong đường hầm tàu điện ngầm thành phố W, còn có thiết bị đầu cuối cá nhân của người ngoài hành tinh trong hộp, vắc xin "Đế Oa" —— Ngoại trừ khối xương chân trái thần bí kia.

"Còn có những vật khác?"

Bùi Diệp nói: "Đúng vậy, nội dung kỹ càng đều viết trên báo cáo."

Thuận lợi hoàn thành bàn giao, người phụ trách lại cùng đi với bọn người Bùi Diệp xuống lầu kết toán ban thưởng thiên đoàn "Ngày hôm nay ra ngoài là ngày Zombie" nên lấy được.

Ngoại trừ phần thưởng quan phương căn cứ thành phố B cho, đám người Bùi Diệp còn đem thu hoạch dọc đường tiến hành kết toán.

Lấy ra mấy trăm vạn tinh hạch Zombie, chỉ kiểm kê đã mất hai đến ba giờ.

"Đồng chí Tiêu, sau đó hẳn sẽ còn có người liên hệ các cô."

"Sự tình gì?"

"Chắc là nhiệm vụ tiếp sau."

Đây là điều lãnh đạo căn cứ thành phố B đã sớm tiết lộ, anh trai Tuân Minh Viễn chỉ phụ trách truyền đạt.

Trước khi đi, anh trai Tuân Minh Viễn nói với em trai mình một câu.

"Hôm nay nhớ về nhà một chuyến, mẹ biết em trở về, sớm làm xong cả bàn đồ ăn. Đúng rồi, người bạn kia của em có tới không?"

Tuân Minh Viễn lén nhìn thoáng qua Hướng Thụy Quân.

"Còn chưa kịp nói."

Người anh trai nào đó: "..."

Hiệu suất này thật làm hắn mất mặt.

Phòng ốc căn cứ thành phố B an bài cho bọn họ rất rộng rãi, thoáng đãng.

Bùi Diệp là đội trưởng còn được bố trí một phòng đơn có phòng tắm.

"Diệp Tiên đâu? Da sủi cảo và nhân thịt làm xong chưa?"

Toàn bộ các dị thú đi ra ngoài ăn, còn lại vài nhân loại tự mình giải quyết bữa tối.

Trước khi tắm rửa Liễu Diệp Tiên còn nói muốn làm sủi cảo, tắm rửa xong ra đã không thấy bóng dáng.

"Ban đêm gọi thức ăn ngoài ăn đi... Chỉ thừa hai chúng ta."

"Hả?"

Hướng Thụy Quân cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vừa rồi có người tới đón chị ấy đi."

Xe sang trọng đưa đón, chiến trận không hề nhỏ.

Ngoại trừ Liễu Diệp Tiên, Tề Thiên Thạc và vợ chồng cha Liễu cũng được đón đi.

Hướng Thụy Quân cũng trong danh sách mời, nhưng cô cảm thấy xấu hổ nên không có đi, lưu lại làm bạn với cẩu độc thân Bùi Diệp.

"Ai vậy?"

Hướng Thụy Quân cầm điện thoại lướt internet Thái Hạo.

"Chắc là cậu chị ấy."

Cô nhớ rất rõ, người cậu này của Liễu Diệp Tiên không phải nhân vật tầm thường.

Mấy năm kiếp trước, theo hoàn cảnh sinh tồn tiến một bước chuyển biến xấu, căn cứ sinh tồn nhân loại thu hẹp lại, cơ quan quốc gia triệt để ngừng hoạt động, thay vào đó là thế lực tư nhân. Những căn cứ này không còn thuộc về quốc gia danh còn thực không, mà thuộc về các cá nhân, thành phố B cũng không ngoại lệ.

Cậu Liễu Diệp Tiên dưới sự trợ giúp của cháu gái, nhảy lên thành người đứng đầu, về sau còn có dấu hiệu chiếm đoạt mấy thế lực lớn khác.

Kiếp này ——

Khoảng cách cơ quan quốc gia sụp đổ còn một đoạn đường rất dài.

Cậu Liễu Diệp Tiên tìm cháu gái, dính dấp lợi ích không lớn bao, phần nhiều là ôn chuyện cũ.

"Cậu của cậu ấy?"

Bùi Diệp ngồi bên người cô, cũng lấy điện thoại ra.

Ngón tay ấn mở 【 Yêu và nuôi trẻ 】, nhìn màn hình xem cuộc sống thường ngày của A Tể.

"Ừm."

Bùi Diệp ngồi xếp bằng, bóc một cây kẹo que cho vào miệng.

"Hình như chưa nghe cậu ấy đề cập qua."

Hướng Thụy Quân nói: "Đại khái là do quan hệ hai nhà cứng nhắc."

Gia đình Liễu Diệp Tiên tương đối phức tạp, kiếp trước Hướng Thụy Quân từng nghe một hai.

Nghe nói là mẹ Liễu Diệp Tiên bị người nhà sắp xếp xem mắt, nhưng bà ấy lại thích giáo sư dạy kèm của mình —— Cũng chính là cha Liễu bây giờ —— Cuối cùng cả hai vì yêu bỏ trốn cùng nhau. Bởi vì đoạn mâu thuẫn này, bà và nhà mẹ đẻ gần như không có liên hệ.

Cậu Liễu Diệp Tiên có khúc mắc với anh rể.

Quan hệ hai nhà đóng băng.

Đương nhiên, ván cục cứng đờ này sau ngày tận thế giáng lâm đã bị đánh vỡ.

"... Giờ đã là tận thế, có người thân còn sống ở tận thế đã tốt lắm rồi, có mâu thuẫn lớn cũng nên hóa giải..."

Một nhà cậu Liễu Diệp Tiên chỉ còn một người sống sót là ông, vợ con cũng mất, Liễu Diệp Tiên là hậu bối duy nhất.

"Cậu muốn ăn cái gì?"

Hướng Thụy Quân cảm khái một tiếng, ấn mở App thức ăn ngoài.

Đúng vậy, căn cứ thành phố B là căn cứ người sống sót duy nhất tận thế còn có thể gọi thức ăn ngoài.

Cái gì cũng tốt, duy chỉ có giá cả quý.

"Tùy ý cậu, phần lớn đủ ăn là được, không so được với bàn tiệc người ta..."

Làm phú hào không thiếu tiền, toàn bộ chọn một lần danh sách thức ăn ngoài, ăn đến say sưa ngon lành, miệng đầy tương ớt.

Lại không biết Liễu Diệp Tiên được hâm mộ dưới sự "Quan tâm" của cậu mình mà như đang ngồi bàn chông.

Giấy hôn thú còn chưa lĩnh, cậu đã để mắt tới giấy khai sinh sau này của đứa bé.

Tình huống tương tự còn phát sinh trên bàn ăn nhà Tuân Minh Viễn.

Cẩu độc thân Tuân Minh Viễn một mặt ngơ ngác.

Ba tiểu đồng bọn đang nhận quan tâm oanh tạc từ trưởng bối, Bùi Diệp và Hướng Thụy Quân cụng ly rượu với nhau, ăn xiên nướng, hút thuốc uống rượu.

Sau khi ăn xong lại dùng tăm xỉa răng.

Ôm điện thoại lướt 【 Hệ thống ghi chép 】.

【 A Tể làm công trở về 】

【 A Tể đi phòng tắm tắm rửa 】

【 A Tể đi phòng giặt quần áo giặt quần áo 】

【 A Tể đi ban công phơi quần áo 】

【 A Tể đi phòng bếp làm cơm tối 】

...

Kéo đến cuối cùng.

【 A Tể cắn đầu bút, nó đang viết CV... 】