Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 513: Khảo sát khách hàng



Editor: Đào Tử

___________________________

"Ai u!"

"A -- "

"... Má, thu tiền của tao, các người cmn lại để... A -- Cho tôi thở cái!"

"... Cứu mạng, cứu mạng a -- "

"... Sắp chết người rồi, cứu mạng đi -- "

Bảo Đầu bị trói trên song sắt giãy dụa thế nào cũng không ra.

Phải biết làm sao thắt nút trói địch nhân cũng là một kỹ năng, Bùi Diệp rất thành thục.

Bảo Đầu càng giãy dụa, nút buộc lại càng chặt hơn, dây thừng lớn siết da thịt hắn thành vết ngấn đỏ hằn sâu.

Bùi Diệp nghe hắn chửi mắng cầu khẩn cũng thờ ơ, roi trong tay điều khiển như cánh tay, đánh chỗ nào, lực tay góc độ thế nào đều được cô khống chế nghiêm ngặt. Đừng nhìn máu thịt phần lưng Bảo Đầu trông đáng sợ, nhưng đều là vết thương ngoài da, căn bản không thương tới nội tạng.

Đau, nhưng không chết người được.

"Tao thấy mày vẫn không nghe hiểu tiếng người đúng không?"

Hai tay Bùi Diệp kéo roi sắt, roi sắt dính đầy vết máu trong tay cô khiến người ta chưa đánh đã kêu.

"Trợn to mắt chó của mày nhìn xem những đồng loại này, bọn họ có thằng nào bị tiếng của mày làm động tình rồi? Nhìn đối diện mày đi, nhìn chếch đối diện đi --" Một tay xoay mặt Bảo Đầu hướng về phía ngoài, nắm sau gáy hắn nhấn đầu hắn ra, khiến cổ kẹt giữa hai thanh sắt, cười uy hiếp, "Tròng mắt trên hai hốc mắt không muốn dùng, vậy cũng chớ dùng."

Tính tình Bảo Đầu coi như cứng rắn, ý thức được Bùi Diệp thật lòng muốn giày vò đưa hắn vào chỗ chết, không còn dự định cầu xin tha thứ.

"... Họ Tiểu kia, tốt nhất mày đừng để ông còn sống ra khỏi nhà tù... Ngục giam này là địa bàn của tao!"

Hắn lo lót trên dưới biết bao nhiêu tiền, sức ngốn của trưởng ngục giam năm sau lớn hơn năm trước, bạo lực đánh chết phạm nhân cá biệt bất kham không thể bình thường hơn được.

Bùi Diệp cười đến bả vai run rẩy.

"Có dũng khí đó, anh bạn!" Tay Bùi Diệp khoác lên bả vai hắn, cuốn roi sắt nâng cằm hắn lên, "Nhưng tao vào ngục giam này, chẳng phải là vì hành chết mày ở đây? Uy hiếp phải nhìn đối tượng, có người sẽ sợ, nhưng cũng có người chọn bí quá hoá liều. Giết trả được thù, chết cũng sảng khoái. Nếu mày đã nói vậy, tao không mần chết mày, mặt mũi tao sượng nhường nào?"

Thật sự cho rằng người có tuổi về hưu không đánh nổi?

Lão đại của mày vẫn là lão đại.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bức Màn Hôn Nhân
2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
3. Dũng Sĩ Và Ma Pháp Sư
4. Tâm Niệm Em Đã Lâu
=====================================

So ra kém trạng thái đỉnh cao, nhưng treo đánh mấy con gà này vẫn rất đơn giản.

Bảo Đầu cúi thấp đầu.

Bùi Diệp dừng thao tác đánh hắn cho hoa mắt váng đầu, phía sau lưng hắn một mảnh bỏng rát, ngón tay động một cái cũng đau điếng.

Bộ ngực hắn phập phồng kịch liệt, hự một ngụm máu bọt.

"Đừng chỉ nói dọa, để ông mày nhìn xem!"

Cô hơi híp mắt tới gần bên tai Bảo Đầu nói, "Nóng vội thế làm gì? Màn dạo đầu không đầy đủ, làm sao phê được chứ? Cho mày một lời khuyên -- Dùng mạng của mày cố gắng lấy lòng tao đi, tao vui vẻ, có lẽ sẽ để mày được chết một cách thoải mái một chút. À -- Đừng trông cậy người ở ngục giam cứu mày. Tiền dùng tốt, nhưng cũng phải có mệnh tiêu mới được. Tao lại muốn xem xem -- Ai có gan tới cứu mày!"

Dứt lời, roi sắt quấn trong tay Bùi Diệp chỉ về phía góc trần phòng giam.

Nơi đó có một camera giám sát vô cùng khó thấy.

Đôi môi cô khẽ mở.

"Bành!"

Cùng lúc đó, mấy người ở phòng điều khiển đang mật thiết chú ý động tĩnh phòng giam này.

Nói đúng ra là giám sát động tĩnh của Bùi Diệp và Bảo Đầu.

Bọn họ có thể nghe những lời Bùi Diệp, dĩ nhiên cũng có thể thấy động tác rất có tính khiêu khích của cô.

Trưởng ngục giam chưa kịp đứng dậy, màn hình trực tiếp tối đen.

"Mẹ kiếp, con nhỏ phạm nhân này -- "

Sắc mặt người phụ trách căn ngục giam này đều khó coi, tối hôm qua bọn họ nghe có nữ tính thuần nhân loại đến ngục giam, vốn cho rằng là sẽ thành đồ chơi trong tay giám ngục và phạm nhân, ai biết cô gái thuần nhân loại trong tin tức lại phế bỏ tên giám ngục kia.

Ngục giam lập tức tìm tới cơ quan tuần tra phụ trách khu ổ chuột đó, tra tài liệu tình báo người này.

Tiểu Thanh không được cải tạo, cô là thuần nhân loại điển hình, nhưng không giống những người phụ nữ trong khu ổ chuột dùng thân thể kiếm sống.

Loại nữ tính tỉnh táo khắc chế ở khu ổ chuột hiếm thấy không phải không có, nhưng nhân vật hung ác giống trong camera biểu thị thì khác.

Trọng yếu nhất là Tiểu Thanh là lần đầu vào tù đấy?

Nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh, đồng thời đảo khách thành chủ, thay vì nói là bị buộc phản kích, chẳng bằng nói là bại lộ bản tính.

"Trưởng ngục giam, có cần sai người đi quản không?"

Tuy Bảo Đầu hơi rác rưởi, nhưng tên đó có tiền còn có biết điều, hàng năm hiếu kính cho bọn họ nhiều lễ vật.

Xem ý Bùi Diệp, rõ ràng là muốn ở ngục giam giết chết Bảo Đầu.

Trưởng ngục giam ngửa thân trên về sau, tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Quản cái gì? Phạm nhân ẩu đả, ngày nào không có người chết đâu?"

Phạm nhân trong ngục giam đều là cặn bã, đứa nào không đáng chết?

"... Nhưng người phụ nữ này quá khoa trương, động tác vừa rồi đó là gì? Loại xương cứng này hành đến mềm nhũn mới nghe lời."

Khúc chỉ vào camera, rõ ràng là trỏ vào mũi của bọn họ.

Trưởng ngục giam cười lạnh.

"Thăm dò lai lịch cô ta rõ ràng rồi nói, chưa biết rõ đã muốn đi chịu chết?" Người dưới tay là phẫn nộ vì Bùi Diệp khiêu khích hay là đau lòng hiếu kính mất, lòng hắn biết rõ ràng, trưởng ngục giam từ trên ghế đứng dậy, vòng qua tên thuộc hạ, "Hay là mày muốn thử một chút, tao cũng không phản đối."

Thuộc hạ: "..."

Đương nhiên hắn không dám.

Không có vướng bận bị giám thị, tâm trạng Bùi Diệp tốt lại một chút.

Bảo Đầu bị đánh đến cơ bắp cứng ngắc run rẩy, kêu đến khàn giọng, giám ngục tuần tra đúng giờ đến không thấy tăm hơi.

Những phạm nhân khác cũng bị chiêu này của Bùi Diệp làm hơi sợ hãi trong lòng.

"Đến đây, ăn một viên kẹo thấm giọng đã."

Bùi Diệp lấy ra chìa khóa riêng mở cửa phòng giam, thoải mái đi ra.

Không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo vàng nhét vào trong miệng Bảo Đầu gần như sắp hôn mê, thuận tiện cho hắn một chén nước.

Bờ môi khô ráo tái nhợt của đối phương vô thức mở ra, tham lam hấp thu chất lỏng lạnh buốt.

Bùi Diệp dịu dàng nói: "Lúc này mới bao lâu? Mày đã kêu tắt cả tiếng, tay chân cũng mềm oặt bất lực. Năng lực yếu như vậy, làm sao hầu hạ quý khách? Kêu gào, chẳng phải là kiến thức cơ bản trong nghề của mày? Nhìn bộ dạng của mày làm tao rất thất vọng, dễ bị lỗ tiền nha."

Ngay cả sức lực phun nước bọt Bùi Diệp Bảo Đầu cũng không còn.

Nước bọt kèm nước lạnh, một phần nuốt xuống yết hầu, một phần trượt xuống khóe miệng.

Đừng đề cập chật vật bao nhiêu.

Bùi Diệp tiện tay ném chén nước đi.

"Mày nghỉ ngơi một chút, tao đi khảo sát khách hàng."

Khách hàng...

Khảo sát?

Phạm nhân khu 3C cũng coi như kiến thức rộng rãi, người tàn nhẫn hơn Bùi Diệp nhiều như lông trâu, nhưng một hồi lạnh mặt một hồi cười tươi như cô, dùng nụ cười đẹp nhất nói lời tàn nhẫn nhất, lại không thấy nhiều, nhìn sao cũng khiếp người. Nhiều phạm nhân lựa chọn nằm trên giường vờ ngủ...

Ở ngục giam, phạm nhân lâu năm ma cũ bắt nạt ma mới là thao tác cơ bản, nhưng bộ dạng của Bùi Diệp, bọn họ muốn ma cũ bắt nạt ma mới cũng phải cân nhắc một chút.

Không ngờ Bùi Diệp căn bản không ra bài theo lẽ thường.

Chiếu cũ không chủ động khi dễ chiếu mới, chiếu mới chủ động tới cửa gây sự.

Bùi Diệp đi đến trước cửa song sắt phòng giam đối diện, nhấc chân đá hỏng khóa sắt, bạo lực mở cửa ra.