Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 517: Thú cưng bị nuôi nhốt



Editor: Đào Tử

___________________________

"Cô nói đúng, nhân loại tiếp tục dựa vào Tháp Đen đích thật sắp xong."

Ánh mắt Phó Miểu kinh ngạc nhìn Bùi Diệp.

Phảng phất nhìn thấy một sự tồn tại vô cùng hiếm có.

Người ở khu ổ chuột bởi vì giáo dục không đủ, không rõ Tháp Đen là cái gì, chỉ biết Tháp Đen có thể để bọn họ thoát khỏi hiện trạng nghèo khó khốn khổ.

Theo Phó Miểu, những người này chưa phải là thảm nhất.

Thảm nhất chính là nhân loại tầng trung hoàn cảnh sinh hoạt khá an ổn, có điều kiện tiếp nhận giáo dục.

Tháp Đen là sự tồn tại thường xuyên được đề cập trên sách giáo khoa, mặc kệ là hiệu trưởng hay là giáo viên trong trường, bọn họ dựa theo nội dung sách giáo khoa truyền bá hình tượng chính diện Tháp Đen cứu vớt nhân loại không gì không làm được với học sinh. Tháp Đen là khoa học kỹ thuật của chiều không gian thần bí bậc cao hơn, là ánh sáng của nhân loại.

Tài nguyên của các học sinh đều do Tháp Đen cung ứng, Tháp Đen là vị thần, là chúa cứu thế.

Vương triều quốc gia phong kiến quan phủ đều thối nát vô năng, bọn họ là sâu bọ bóc lột nhân loại tầng dưới chót, nhân loại dưới sự thống trị của bọn họ không có hy vọng. Mà Tháp Đen thì sao? Tháp Đen dùng hết khả năng thỏa mãn nguyện vọng và dã tâm của nhân loại, cho bọn họ hết thảy tài nguyên sinh tồn.

Về phần nhân loại tầng cao nhất...

Ha ha, bọn họ khống chế Tháp Đen cho tài nguyên, cũng thay thế Tháp Đen phân phối tài nguyên đến mọi người, có gì để chất vấn Tháp Đen.

Phó Miểu lần đầu dưới trường hợp này nghe thấy có người nói dựa vào Tháp Đen sẽ toang.

Bùi Diệp gật gù, dưới ánh mắt phức tạp của Phó Miểu ra kết luận, cô mang theo xem thường hời hợt nói: "Biện pháp ác liệt nhất để hủy đi một nền văn minh chính là nuôi nhốt bọn họ, phế bỏ năng lực sống độc lập, khả năng sinh tồn và năng lực sáng tạo."

Không cần tự động não, chỉ cần phát huy sức tưởng tượng mơ mộng hão huyền, không cần đi bất luận đường vòng nào, không cần bất luận thể lực trí tuệ nỗ lực, không cần trải qua thất bại ngăn trở, không cần thí nghiệm buồn tẻ lặp đi lặp lại, không cần từ trong thất bại rút ra bài học rồi cải tiến...

Không cần gì cả, đã có thể biến ý nghĩ hão huyền trong tưởng tượng thành hiện thực.

Đói bụng không cần trồng cây nông nghiệp, không cần chăn nuôi động vật, chỉ cần cầu ước nguyện, Tháp Đen sẽ cho nhân loại tài nguyên sinh tồn cần thiết.

Nghe có phải siêu hạnh phúc không o(* ̄▽ ̄*)o?

Không, cái này quả là thủ đoạn hủy diệt âm độc kinh khủng nhất.

Mặc dù Phó Miểu chưa hề nói Tháp Đen xấu, nhưng Tháp Đen theo Bùi Diệp đánh giá đã là dấu đỏ tươi cực kỳ nguy hiểm.

Nếu Tháp Đen quả thật như Phó Miểu nói làm những việc kia, Bùi Diệp có thể tưởng tượng ra tương lai của nhân loại thế giới này.

Nhân loại không chủ động khai thác quản lý tài nguyên sinh tồn, ngược lại toàn ỷ lại Tháp Đen, một khi Tháp Đen triệt để phủi mông chạy mất, nhân loại quen được dâng tận miệng, ngồi mát ăn bát vàng làm sao bây giờ? Dân số khổng lồ như thế, chỉ tiêu mà không kiếm, còn có bao nhiêu tài nguyên có thể để bọn họ tiêu xài?

Chắc chắn sẽ kích nổ chiến tranh phạm vi càng lớn, càng máu tanh hơn, tranh đoạt tài nguyên còn sót lại.

Mà chờ nhóm tài nguyên đó hết sạch, nhân loại cách diệt vong không còn xa.

Bùi Diệp kinh ngạc hỏi Phó Miểu.

"Nhiều người như vậy... Bộ không ai có chút cảm giác nguy cơ sao?"

Đưa cho nhân loại khoa học kỹ thuật, đưa đồ ăn, thỏa mãn nguyện vọng của nhân loại, giống việc nhân loại nuôi thú cưng hay không?

Nhân loại nuôi thú cưng nhiều năm thả về tự nhiên có thể sinh tồn sao?

Cùng lẽ đó, nhân loại bị Tháp Đen dung túng rời khỏi Tháp Đen còn có tương lai sao?

Mặc kệ Tháp Đen đến tột cùng là cái quái gì, nó đối với nhân loại là thật lòng hay có ý khác, nhưng hành vi của nó thật độc địa.

Phó Miểu nhìn Bùi Diệp nói: "Cô không giống chưa từng đi học chút nào."

Bùi Diệp sờ mũi một cái, lúng túng nói: "Đi học rồi, tư duy định hình, cũng rất khó sinh ra suy nghĩ chất vấn Tháp Đen nhỉ."

_(:з)∠)_

Nhớ cô cũng đường đường là học bá, vì sao cho thiết lập mù chữ hoài thế?

Phó Miểu hiểu lầm, nghĩ Bùi Diệp từng đi học, nhưng tài liệu giảng dạy không có nội dung liên quan đến Tháp Đen, tự nhiên sẽ sinh ra chất vấn.

Hắn cúi đầu nói: "Dĩ nhiên có người."

"Ai?"

Phó Miểu nở nụ cười mỉa mai.

"Quân Tự do."

Bùi Diệp: "..."

Để cô nhớ cái...

Quân Tự do dựa theo thiết lập tiểu thuyết « Vợ yêu nữ đầu bếp ôm bầu bỏ chạy: Tướng quân mặt quỷ đừng đuổi theo » là nhân vật phản diện, cuối cùng bị nam chính Quỷ Diện tướng quân càn quét, tác thành cho thời khắc chói lọi đời người của nam chính, cũng giúp hắn đi đến đỉnh cao nhân sinh, trở thành một nam chính xứng với nữ chính.

Nhưng Phó Miểu còn nói Quân tự do là tổ chức chất vấn Tháp Đen, mà không phải tổ chức gây xung đột.

Vậy...

Ai đáng tin hơn?

Dựa theo tính nết ba phó bản trước, mỗi phó bản đều có hố to ngầm, Bùi Diệp cảm thấy Phó Miểu đáng tin hơn.

"Anh có thể nói cho tôi một chút chuyện về quân Tự do được chứ?"

Phó Miểu nói: "Cô thật là không sợ chết."

Người có liên quan đến quân Tự do bị bắt được sẽ phải chết, người người đều cho rằng quân Tự do là phần tử gây rối.

Tháp Đen cho nhân loại tài nguyên sinh tồn, đối với nhân loại có ân tái tạo.

Chất vấn Tháp Đen, quân Tự do không phải phản tặc thì là gì?

Căn cứ tài liệu giảng dạy viết, Tháp Đen sở dĩ từ 24 giờ cả năm không ngừng online biến thành mười năm online một lần, chính là trong nhân loại có một bộ phận sói mắt trắng đả thương lòng Tháp Đen, chọc giận Tháp Đen không oán không giận nỗ lực vì nhân loại, cho nên quân Tự do đáng chết!

Quân Tự do · sói mắt trắng trở thành chuột chạy qua đường người hô người đánh, bắt được là vào chỗ chết.

Bùi Diệp nói: "Sợ chết? Sợ chết tôi sẽ không vào ngục giam."

Phó Miểu cúi đầu nhìn thoáng qua hình xăm màu đen lớn trên cánh tay Bùi Diệp, sâu xa nói: "Đúng nhỉ."

Lịch sử tồn tại của quân Tự do rất dài, gần như niên đại xuất hiện tương đương với Tháp Đen.

Đó là câu chuyện vô cùng dài dòng, Bùi Diệp lại nghe say sưa ngon lành.

Cuối cùng --

Bùi Diệp hỏi một vấn đề.

"Anh là người quân Tự do?"

Từ lời nói xem ra, Phó Miểu rất tán thành lập trường của quân Tự do, ngược lại rất bất mãn nhân loại trung tầng và cao tầng sống mơ màng.

Phó Miểu lãnh đạm hỏi lại: "Vậy cô thì sao?"

Bùi Diệp lắc đầu: "Đương nhiên tôi không phải."

Phó Miểu nhân tiện nói: "Tôi cũng không phải, tôi chỉ tán thành lý tưởng của quân Tự do -- Nhân loại là sinh vật bậc cao có trí khôn, có quyền được lựa chọn. Chúng tôi có quyền lựa chọn tiếp nhận quà tặng của Tháp Đen, nhưng tương tự cũng có quyền lựa chọn tự cấp tự túc. Nhân loại không phải thú cưng."

Nhưng mà --

Cho dù là con người ở khu ổ chuột nghèo khó nhất, phần lớn bọn họ cũng chán ghét lý tưởng này của quân Tự do.

Quân Tự do sẽ chọc giận Tháp Đen, một khi Tháp Đen tức giận, chút tài nguyên ít ỏi bọn họ được chia cũng sẽ bị tước đoạt.

Không có những thứ này, bọn họ làm sao sinh tồn?

Dạng nô tính này không phải một sớm một chiều nuôi thành.

Mà là trải qua mấy trăm năm dài dằng dặc.

Bùi Diệp nói: "Đúng là nhân loại không phải thú cưng."

Bọn họ là dũng giả có khả năng thăm dò vũ trụ mênh mông, có tiềm lực vô tận.

Tháp Đen đến tột cùng là cái quái gì?

Bùi Diệp nhìn lên bầu trời rơi vào trầm tư.

Phó Miểu giễu cợt nói: "Đúng vậy, nhân loại không phải thú cưng, nhưng khó đỡ có người hy vọng trở thành thú cưng... Loại người này, nhiều lắm..."

Chỉ nhìn một ít đồ vật đạt được từ Tháp Đen, lại không thấy tiềm lực bản thân, còn mạnh bạo tước đoạt quyền sáng tạo của mọi người.

Đoạn nói chuyện này, hai người đều ăn ý tránh tai mắt có khả năng tồn tại.

Trở lại khu nhà tù 3C, phòng giam náo nhiệt chen chúc trước kia bớt không ít cư dân vốn có.

Bùi Diệp một mình giải quyết quẫn cảnh thiếu phòng của ngục giam.

Bảo Đầu còn bị trói, không ai dám tháo hắn xuống, Bùi Diệp liền ném hắn đến phòng đối diện giam giữ.

Thành thật ở trong đại lao, Bùi Diệp - chưa hề là lương dân - mở ra hành trình đầu tiên trong đời ở tù.

Mỗi buổi sớm sáu giờ tiếng chuông nhà tù reo tỉnh lại, đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, dọn dẹp rồi đến nhà ăn ăn sáng.

Bữa sáng kết thúc, tất cả phạm nhân sẽ có hai giờ phúc lợi thư giãn.

Đương nhiên, sau khi Bùi Diệp đến, thời gian hóng gió của phạm nhân liền thành lớp học Bùi Diệp giáo dục phạm nhân cải tà quy chính.

Phạm tội không đúng, mọi người phải biểu hiện thật tốt, cố gắng làm người, tranh thủ giảm hình phạt sớm được thả ra, quay về xã hội trở thành lương dân.

Không nghe?

Không nghe thì đánh.

Không thấm thì hai trận, hai trận không đủ trực tiếp thương phần cứng.

Hơn nửa tháng qua, số lượng phạm nhân nhà giam giảm mạnh 43%.

Những người còn lại không ngoan ngoãn sắm vai cháu trai thì là tránh Bùi Diệp như tránh tà, bọn họ luyến tiếc tài nguyên ngục giam cung ứng QWQ

Bùi Diệp thuận lợi thành chị đại ngục giam.

Đương nhiên, người đầu đảng ghét chính là kẻ thù của các phạm nhân.

Có thể tưởng tượng những ngày tháng qua của Bảo Đầu, phạm nhân đều đem tất cả bực dọc thủ đoạn trút lên người hắn.

Bảo Đầu khóc không ra nước mắt cầu xin giám ngục, xin trưởng ngục giam, nhưng những người này lại nghĩa chính từ nghiêm nói thời gian ngồi tù của hắn chưa hết, không thể đi ra ngoài.

Cái rắm!

Lời nói này cho quỷ, quỷ còn không tin!

Gần đây Bảo Đầu đến ngồi cũng không ngồi được, hơi hắt xì hơi, không để lọt nước tiểu thì là để lọt phân, thể xác tinh thần mệt mỏi.

"Đây đều là cặn bã, cô lãng phí thời gian với bọn họ làm gì?"

Phó Miểu hoàn toàn nghĩ mãi không rõ vì sao bạn cùng phòng cố chấp so đo với phạm nhân như thế.

Bùi Diệp hút thuốc xịn đàn em hiếu kính.

Nhẹ phả khói thuốc nói: "Làm người tốt chuyện tốt sẽ có phúc báo, tôi đang góp nhặt công đức, anh không hiểu."

Khúc sau cô mới phát hiện dạy (ẩu) dỗ (đả) phạm nhân sẽ có công đức ban thưởng, Bùi Diệp là người có con, nuôi con không dễ dàng.

Ở trong ngục giam cũng không thể bạc đãi bé cưng nhà mình.

Phó Miểu cười nhạo.

Hắn chưa từng tin cái này.

Từ khi biết mặt đen tối hỗn loạn nhất của thế giới này, hắn liền không có những suy nghĩ ngây thơ ấy.

Bùi Diệp đưa điếu thuốc cho Phó Miểu, hỏi: "Anh còn bao nhiêu thời gian?"

Phó Miểu thuần thục đặt bên miệng mượn cái bật lửa của Bùi Diệp.

"Không đến một tháng."

"Xê xích, tôi cũng sắp."

Đại khái là Bùi Diệp quá ngoan, ngục giam thường thường giảm hình phạt cho cô, chín tháng tù giảm đến ba tháng.

Nhìn điệu bộ này, tháng sau sẽ có thể hết hạn tù phóng thích.

Bùi Diệp chưa từng hỏi vì sao Phó Miểu vào ngục giam, bởi vì cô rõ có hỏi Phó Miểu cũng sẽ không thành thật trả lời.

Người thanh niên này --

Nói thật nói dối trộn lẫn, không thành thật.

Phó Miểu lãnh đạm đâm chọt nói: "Cô thật sự nên rời đi mau, ở lại nữa, ngục giam bị cô phá hủy mất."

Một người không trải qua bất kỳ cải tạo nào, làm sao có thể có được lực phá hoại khủng bố như vậy?

Đây là vấn đề Phó Miểu nghĩ mãi không thông suốt.

Dưới biểu hiện tốt đẹp của Bùi Diệp, thời gian cô mãn hạn tù được thả ra còn sớm hơn dự kiến vài ngày.

Giám ngục và phạm nhân đều hận không thể đếm ngày cô xéo đi.

Mà trước hai ngày Bùi Diệp sắp phóng thích, cô nhàm chán chế tạo người giấy nhỏ tuần tra khắp nơi, xem thử có phạm nhân nào trái với sổ tay lương dân cô phát hành không, lại tình cờ nghe giám ngục nói tin tức chuyển Phó Miểu đến ngục giam khác, Bùi Diệp thu được phản hồi không nhịn được vặn mày.

Chẳng phải Phó Miểu cũng sắp hết hạn tù thả ra?