Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 580: Không nên tin bất luận kẻ nào



Editor: Đào Tử

___________________________

Ánh mắt Cố Thánh ôn hòa nhìn Bùi Diệp.

"Đương nhiên là bởi vì có con đường tình báo bí mật."

Cái gọi là "Bí mật" nói đúng ra là người biết rất ít, không thể tùy ý tiết lộ ra ngoài.

Cố Thánh vừa dứt lời, Bùi Diệp theo đó lại vạch trần.

"Thật ra -- Tôi hoài nghi tín vật Tháp Đen của Cố gia cũng biến mất."

Bùi Diệp vừa nói vừa mật thiết chú ý biểu lộ của Cố Thánh.

Vốn cho rằng Cố Thánh sẽ lộ ra nghi hoặc hoặc là bối rối, ai ngờ người ta cực kỳ ổn định, ngay cả độ cong khóe môi cũng chưa hề biến hóa.

Bùi Diệp tiếp tục suy đoán nói: "Đoạn đối thoại giữa anh và gia chủ Túc gia chợt nghe rất bình thường. Anh nắm tiết tấu nói chuyện trong tay, gia chủ Túc gia bị anh nắm cán chuôi, không thể không đi theo bước chân của anh. Nhưng tôi suy nghĩ kỹ lại cảm thấy anh đang tay không bắt sói, đúng hay không?"

Vì sao Cố gia không chọn cùng năm nhà khác liên hợp xử lý Túc gia?

Tuy rằng chỉ có thể chia cắt một phần sáu, nhưng lựa chọn này tương đối ổn thỏa, có cái bảo đảm.

Trái lại lựa chọn của Cố Thánh thế nào?

Y lựa chọn hợp tác cùng Túc gia không có đường lui, dù là thực lực Cố gia và Túc gia đứng đầu bảy đại gia tộc, nhưng hai nhà hợp tác đánh lén một gia tộc trạng thái toàn thịnh khác, rủi ro vượt xa lựa chọn thứ nhất. Thắng lợi thì tốt, cầm được tám phần lợi ích, nếu thất bại thì sao?

Thế lực phát triển đến cấp độ bảy đại gia tộc, có tăng thêm một phần sáu hay là bốn phần năm, bản chất không khác quá nhiều.

Bản thân Cố Thánh cũng cường điệu Thánh Nhật sắp đến, hết thảy phải ổn định.

Nếu vậy, vì sao y lại muốn mạo hiểm làm phi vụ này cùng Túc gia?

Cách giải thích duy nhất chính là trong này còn có ẩn tình.

Cố Thánh phút chốc nhoẻn miệng cười, đôi mắt xám lăn tăn ý cười.

Y nói: "Đích thật là như thế."

Bùi Diệp nhìn Cố Thánh cười rất thuần lương, thực ra mực một bụng, trong lòng hiện một kế trong kế khác.

"Sau khi anh hợp tác cùng Túc gia chiếm đoạt Dương gia, có phải lại muốn quay đầu xử lý Túc gia? Rồi độc chiếm tín vật Tháp Đen của Dương gia?"

Cố Thánh nói: "Kế hoạch tính toán như vậy, nhưng kế hoạch không thể theo kịp biến hóa khôn lường, thao tác cụ thể ra sao vẫn phải xem tình huống thực tế."

Bùi Diệp: "..."

Con hàng này không thèm ngụy biện luôn, trực tiếp thừa nhận???

Gia chủ Túc gia không chỉ bị lừa lên thuyền giặc, còn bị đồng minh mới toan tính rõ ràng, ngay cả lúc nào đâm đao cũng đã tính kỹ.

"Cố gia một hòn đá ném hai chim, tính toán hai nhà khác rõ ràng như vậy... Đây chính là tình đồng minh giữa bảy đại gia tộc các người?"

Đã nói là như thể tay chân, hỗ trợ lẫn nhau đâu?

Một loạt thao tác thực có chút vô sỉ!

"Trên đời không có đồng minh vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Là người chưởng quản Cố gia, giữ gìn lợi ích gia tộc chính là nhiệm vụ."

Cố Thánh nói hơi bạc tình.

Tính toán của y cũng là vì thân phận và công việc của mình, không liên quan những việc khác.

Người giấy nhỏ Bùi Diệp chống nạnh, bạo dạn hỏi một chút vấn đề.

"Tôi đã biết bí mật của anh, anh cứ thả tôi về như vậy, không sợ tôi bán anh ư?"

Cố Thánh cúi người, ánh mắt nhìn chăm chú người giấy nhỏ tướng mạo hơi ngốc nghếch trước mặt.

Y không trả lời ngay, chỉ duỗi ra một ngón tay ấn trán người giấy nhỏ Bùi Diệp ngửa về sau một chút.

Cố Thánh đè thấp tiếng nói, không trả lời mà hỏi lại một câu.

"Nếu như tôi mang nhóc theo người mãi, nhóc sẽ cảm thấy vui vẻ chứ?"

Bùi Diệp nhấc tay hất ngón tay Cố Thánh qua một bên.

"Sẽ không, anh cũng không làm được."

Đáy mắt Cố Thánh bộc lộ chút thất vọng.

Y thực tình cảm thấy người giấy nhỏ siêu đáng yêu, muốn nuôi một con.

Nhưng y tôn trọng ý nguyện được tự do của người giấy nhỏ, không cách nào cưỡng chế mang nó theo trên người.

Nếu y làm như thế, sẽ bị chán ghét.

"Đúng vậy, nhóc sẽ không vui, cho nên tôi nhất định phải để nhóc an toàn trở lại bên người chủ nhân."

Cố Thánh tiếc nuối dùng lòng bàn tay sờ sờ tay người giấy nhỏ Bùi Diệp.

Tay ngắn thật đáng yêu (*▽*)

Bùi Diệp: "???"

Sao cô cảm giác mình và Cố Thánh nước đổ đầu vịt vậy nè?

Thanh niên nhã nhặn phút chốc lộ ra nụ cười dường như khá quen mắt, tiếng nói dịu dàng như nước chảy, y nói với Bùi Diệp: "Chuyện nhóc biết không tính là chuyện quan trọng gì... Còn nữa, tôi tin tưởng nhóc sẽ không bán đứng tôi, giống như tôi không nỡ hạn chế tự do của nhóc."

Nếu gặng hỏi vì sao, đại khái là bởi vì tín nhiệm đi.

Tín nhiệm hoàn toàn không cần lý do.

Cố Thánh mở cửa sổ xe ra, ra hiệu tài xế tìm một nơi yên tĩnh dừng xe, thuận tiện cho người giấy nhỏ Bùi Diệp xuống xe.

Đứng ở ngọn đèn đường đằng xa, Bùi Diệp đưa mắt nhìn xe Cố Thánh rời đi, lại khoanh hai tay ngắn trước ngực, trầm ngâm suy tư.

Hồi lâu, cô suy tư xong.

Không phải suy tư Cố Thánh có duyên gặp mặt ngắn ngủi, mà là A Tể nhà cô.

"... Càng nghĩ, mình cảm thấy vẫn phải hạn chế đường của A Tể, ăn nhiều không tốt cho thân thể."

Ăn nhiều đường, lòng dễ đen biến chất.

Bùi Diệp xem xong một tuồng kịch, đổi thân thể lại hài lòng về nhà.

Trong nhà Hoa Khinh Khinh trống rỗng không có ai, cô nàng đi ra ngoài khám thai vẫn chưa trở lại.

Bùi Diệp lấy điện thoại ra, mở 【 Yêu và nuôi trẻ 】, dán ở tủ lạnh một tấm giấy ghi chú.

【 Hỗ trợ A Tể kiểm soát chặt chẽ lượng đường mỗi ngày tiêu thụ 】

Tái bút là "A Cha".

Khu nhà giàu, bệnh viện phụ sản.

Hoa Khinh Khinh không có kinh nghiệm, mới đầu còn có chút khẩn trương, nhưng có Cố Thiều làm bạn, cảm xúc nhanh chóng được trấn an.

Bác sĩ trẻ tuổi phụ trách chiếu cố Hoa Khinh Khinh tận chức tận trách, mỗi mục kiểm tra đều tự mình căn dặn phụ tá phải cẩn thận.

"Bác sĩ anh giới thiệu cho đúng là tốt ghê."

Hoa Khinh Khinh đã thấy quá nhiều bác sĩ một khi khó chịu liền khiến bệnh nhân chầu trời trên diễn đàn, trước khi cô khám thai còn cẩn thận chuẩn bị lời nói kỹ lưỡng, sợ mình vụng về khiến người ta mất kiên nhẫn. Không ngờ bác sĩ trẻ tuổi Cố Thiều giới thiệu tốt như vậy, khiến cô thụ sủng nhược kinh.

Cố Thiều đang ở bên cạnh xem tin tức, nghe tiếng Hoa Khinh Khinh mới ngẩng đầu.

Trong phòng kiểm tra chỉ còn hai người bọn họ.

Anh ta có chút không vui nói: "Trên đời này không có người tốt người xấu, không có người nào là thuần lương hoặc là hoàn toàn ác."

Bác sĩ trẻ tuổi cũng như thế.

Cố Thiều dùng ân tình năm đó giúp đỡ bác sĩ trẻ tuổi đổi lấy đãi ngộ VIP bật đèn xanh này.

Quan trọng nhất là --

Có phải đãi ngộ VIP đơn thuần chăng còn chờ quan sát.

Bởi vì Cố Thiều cảm thấy không thích hợp.

Không phải anh ta bị giám thị hoặc là bị nhìn thấu thân phận, mà là nét mặt lời nói của bác sĩ trẻ tuổi khiến anh ta cảm thấy hơi khác thường.

Dù sao Cố Thiều cũng là tinh anh bảy đại gia tộc giáo dục ra, bác sĩ trẻ tuổi có tâm tư khác, cho dù diễn xuất tốt cũng sẽ lộ đuôi.

Anh ta có thể khẳng định bác sĩ trẻ tuổi không biết từ bao giờ đã bán anh ta.

Có lẽ còn bán Hoa Khinh Khinh.

Cái suy đoán này làm Cố Thiều có chút bực bội.

Anh ta không thích liên lụy người vô tội vào mớ rắc rối.

Hoa Khinh Khinh ồ lên một tiếng.

"Chị Tiểu Thanh cũng đã nói lời tương tự..."

Cố Thiều không cảm thấy kỳ quái, Bùi Diệp đúng là giống loại người sẽ nói như vậy.

Anh ta trầm ngâm hồi lâu, mới nói với Hoa Khinh Khinh: "Nhớ kỹ, nhất định không được cả tin bất luận kẻ nào."

"Bất luận kẻ nào?"

Cố Thiều sửa lời nói: "Không -- Ngoại trừ chị Tiểu Thanh của em, cho dù là anh -- cũng đừng tin."