Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 64



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bệnh của Diệp Mạch là thật?" Nhị hoàng tử đứng bên bờ hồ, cầm thẻ ném vào bình rượu, vui vẻ tự tại: "Sao ngươi xác định được điều hắn cho ngươi nhìn thấy đều là chân tướng? Bản lĩnh khác của Diệp Mạch thì bổn hoàng tử không biết rõ, nhưng bản lĩnh giả vờ giả vịt của hắn lại không nhỏ."

Tần Cẩn cung kính đứng bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Nhưng Diệp Mạch sẽ không biết ta với ngài có quan hệ, hắn cũng sẽ không biết lần này ta đi thực tế là để thăm dò bệnh tình của hắn. Thoạt nhìn, sắc mặt Diệp Mạch không thích hợp, sau lại vừa nói một câu lại ho không ngừng."

Còn câu nói của Diệp Mạch bảo hắn tìm đến Nhị hoàng tử, một chữ hắn cũng không nói ra.

"Sắp bắt đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Diệp Mạch đúng là sẽ tái phát bệnh cũ." Nhị hoàng tử ném lại một câu sau cùng, xoay người cười như không cười nói: "Tần gia trục xuất ngươi ra khỏi gia môn, về sau ngươi tính thế nào?"

"Tần gia đã sớm rời khỏi triều đình, tương lai còn phải xem an bài của ngài. Ngài bảo ta làm như thế nào, ta liền làm như thế nấy."

Nhị hoàng tử kéo môi, Tần Cẩn vốn dĩ không nằm trong số những người mà hắn muốn thu phục. Nhưng để ý mấy tháng nay, ngược lại làm cho hắn có chút hứng thú. Giúp Tần Cẩn dựng lại một thân phận mới, đối với hắn mà nói không phải việc gì khó.

Nhưng hắn...... không hề muốn. Toàn bộ đều ở trong triều, còn gì vui? Có một số người, càng thích hợp sống trong bóng tối!

"Ngươi quay về Hàng Châu, đem chuyện Tần gia xử lý thỏa đáng. Chờ giải quyết xong chuyện Tần gia, ngươi lại quay về kinh."

Trong đầu Tần Cẩn trống rỗng, hắn không rõ vì sao Nhị hoàng tử an bài như vậy. Tần gia, chắc chắn là hắn không thể quay về được. Hiện giờ hắn trở về, chính là tự rước lấy nhục. Với tính tình cao ngạo của hắn, không có khả năng lại trở về để Tần gia tùy ý dẫm đạp tôn nghiêm của mình.

"Nhị hoàng tử...... Hiện tại cho dù ta trở về, cũng không vào được đại môn Tần gia......"

"Đại môn của Tần gia, bổn hoàng tử cũng không để ý ngươi có thể tiến vào hay không. Tần Cẩn, người có thể làm việc cho bổn hoàng tử, nhất định phải có năng lực của chính mình. Trước kia, ngươi có năng lực, nhưng năng lực của ngươi cũng không phải tới từ chính bản thân ngươi. Bổn hoàng tử coi trọng chính là phu quân của các muội muội ngươi."

Bất luận là Diệp Mạch hay là Tạ Cảnh, thậm chí Tiền Diệp, đều có năng lực hơn Tần Cẩn.

Bị phơi bày sự thật ra trước mặt, sắc mặt Tần Cẩn lúc xanh lúc trắng. Trên mặt vờ như lãnh đạm, nhưng hai đấm siết chặt tiết lộ suy nghĩ thật sự trong nội tâm của hắn.

Nhị hoàng tử không cho là đúng ngồi xuống, nhàn nhã ngồi bên hồ hóng gió: "Quay về Tần gia, tìm cha ngươi...... phụ thân trước kia của ngươi hiện tại ở đâu. Sau khi trở về, Đường Lạc sẽ âm thầm trợ giúp ngươi."

Trong phút chốc Tần Cẩn hiểu được, vì sao ngay sau khi hắn vào kinh đã được Nhị hoàng tử để mắt...... Nguyên lai hết thảy những việc này đều là do Đường Lạc!

Ngay từ đầu, Đường Lạc đã có mục đích tiếp cận hắn.

*——

"Nhị hoàng tử phái người đến thăm dò bệnh tình của ta." Dưới tàng cây trong Tùng Cảnh viện, hai trương ghế dựac được đặt song song, một cho Diệp Mạch, một cho thái tử.

Trên chiếc bàn nhỏ ở giữa hai chiếc ghế đặt một chậu hoa cúc đậm đà, hương trà nhàn nhạt phảng phất trong bộ ấm trà sứ Thanh Hoa bên cạnh. Cách đó không xa, Tần Hảo và Lâm Xu Nga cùng tỷ muội Cố gia đang ngồi cắm hoa.

"Ngươi rốt cuộc đã khỏe chưa?" Thái tử do dự hỏi, sắc mặt Diệp Mạch hồng nhuận, thật sự là nhìn không ra dáng vẻ bệnh tật quấn thân.

Lâm Xu Nga cao giọng nói: "Hoàng huynh, ta cảm thấy hắn nhất định chưa khỏe. Nếu thật khỏe, sao vẫn nằm? Còn nữa, có vài người ấy, cho dù là thân thể thật tốt, trong lòng cũng sinh bệnh nặng. Nào là tay nè chân nè, từ sau khi cưới nương tử, sẽ không thấy hắn sống tốt!"

Nghe vậy, Tần Hảo bật cười, đem một đóa tiểu hồng cúc cắm vào bình hoa của công chúa: "Như vậy đẹp mắt."



TIỂU HỒNG CÚC

"Tiểu hồng cúc nhạt màu, vừa vặn trung hoà một chút những màu sắc khác. Hôm nay sao Công Chúa lại chọn toàn là hoa màu trắng vậy?" Cố Trăn đ nhìn một lúc liền đồng ý với lời nói của Tần Hảo, nhân tiện còn đặt một đóa cúc dại nhỏ lên trên.

"Dừng dừng dừng, các ngươi đây là đang phá hư bình hoa của ta. Không ai được động vào nữa!" Lâm Xu Nga gắt gao bảo vệ bình hoa của mình, không cho phép đặt những bông hoa dại khác vào bình hoa của mình nữa.

Tần Hảo nhìn kiểu cắm hoa của nàng, vào nhà lấy một chiếc bình màu xanh đậm có điểm vài bông hoa mai trắng trên thân: "Dùng bình hoa này thử lại xem sao, có lẽ sẽ hợp với màu hiện tại hơn."

Lâm Xu Nga nghe theo làm thử, không thể không nói, màu sắc thực sự hài hòa hơn, cũng bắt mắt hơn.

Bên kia, Diệp Mạch phảng phất giống như không nghe thấy, thản nhiên nói: "Nếu ta đã khỏe rồi, sao còn không xuất môn? Hai chân tàn phế mười mấy năm, nếu có thể đứng lên, ta còn không thể để cho mọi người trong kinh thành chứng kiến? Bọn họ đã trào phúng ta mười mấy năm đấy."

Nghe Diệp Mạch vẫn còn tâm tình đùa giỡn, thần sắc thái tử càng thêm ngưng trọng: "Lâm Ngạn phái người đến thăm dò ngươi, chính là không tin ngươi bệnh lâu quấn thân. Người trong tay hắn gần đây thường xuyên có hành động, ta không thể không đề phòng. Ngươi và ta có giao tình nhiều như vậy năm, ngươi hãy nói thật cho ta biết, ngươi rốt cuộc khôi phục chưa."

Diệp Mạch thong thả uống trà, "Ngươi xem này trà, sau khi đun sôi vài lần, hương trà ban đầu đã không còn nữa. Lúc đầu còn được cất giấu trong túi trà, nếu đã biết mùi thơm và hương vị, ngươi sẽ mất hứng thú với nó, không phải sao? Nhưng nếu là loại trà rất có giá trị, mọi thứ được bày ra, sẽ thu hút rất nhiều sự tranh giành của mọi người."

Thái tử hí mắt, Diệp Mạch vẫn chưa nói hắn rốt cuộc đã khỏe hay chưa. Nhưng lời hắn vừa nói lại ý vị thâm trường, ý tứ mờ mịt cho thấy hắn đang che giấu năng lực của mình.

"Nếu là loại trà rất có giá trị, dưới sự tranh đoạt của rất nhiều người, nó khẳng định sẽ lựa chọn người thưởng thức nó nhất và có thể giúp nó nhiều nhất."

"Đáng tiếc, đa số các loại trà đều không có cơ hội tự mình lựa chọn." Diệp Mạch như có chút đăm chiêu nói, bưng một chén trà nhỏ lên, hướng tới thái tử nâng lên: "Thái Tử điện hạ rất thông minh, nhưng có một số việc thích hợp đặt ở trong lòng hơn. Nói ra, sẽ không gì thần bí, lại càng không có lợi cho cục diện hiện tại."

Diệp Mạch không phải một người ngồi chờ chết, nhưng trong chuyện này, hắn đúng là không có lựa chọn. Ân cứu mạng của Hoàng Thượng đối với hắn, hắn phải tìm cơ hội trả lại. Tình trạng nợ nần này khiến hắn khá không thích!

Thái tử mím môi, nặng nề uống cạn một chén trà, rồi tự mình rót thêm một chén nữa!

"Phụ hoàng và Mẫu hậu đang quyết định người được chọn làm Thái Tử phi."

Cách đó không xa, Cố Trăn đang cầm hoa hơi sững sờ, bình hoa trên tay rơi thẳng xuống đất.

Diệp Mạch hí mắt, trong lòng hiểu rõ: "Kì Dương Bá phủ?"

"Phải. Hiện giờ Kì Dương Bá phủ là thích hợp nhất, Phụ hoàng và Mẫu hậu càng thiên về Cố Trăn. Tính tình Cố Trăn rất thích hợp trở thành Thái Tử phi."

Diệp Mạch có chút cáu kỉnh đặt chén trà xuống, nghiêm nghị nhìn thái tử: "Hoàng Thượng muốn làm gì? Trong triều nhiều quan lại tiểu thư như vậy, vì sao cố tình lựa chọn Kì Dương Bá phủ? Kì Dương Bá phủ đã sắp cùng với hoàng gia trở thành quan hệ thông gia, ngươi lại cưới Cố Trăn...... Hoàng Thượng muốn Kì Dương Bá phủ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió?"

Nghe được sự không hảo ý trong giọng điệu của Diệp Mạch, thái tử bất đắc dĩ cười khổ: "Theo ta được biết, Phụ hoàng cũng không có ý này. Mẫu hậu là thật sự yêu thích Cố Trăn, cho nên mới lựa chọn nàng."

"Vậy còn ngươi?" Diệp Mạch lạnh giọng hỏi lại.

Hắn từng nói, không chỉ có Tần Hảo, Kì Dương Bá phủ cũng là nghịch lân của hắn. Hắn hy vọng rằng không một ai của Kì Dương Bá phủ sẽ trở thành vật hi sinh của triều đình!

Nếu không phải thiệt tình thực lòng, Cố Trăn và Cố Duyệt có thể gả cho gia đình an ổn hơn!

Ngoại thích, là rất khó không bị quân vương ngờ vực. Thái tử hôm nay không nghi ngờ, ai có thể cam đoan thái tử sau này sẽ không nghi ngờ?

Thái tử sửng sốt, nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời Diệp Mạch như thế nào.

Bởi vì hắn quả thực không quen Cố Trăn, thậm chí cũng chưa nói chuyện nhiều. Hắn không thể vì bản thân mà nói là thật sự thích Cố Trăn, cho nên mới muốn cưới nàng......