Sau Khi Gặp Phải Tra Nam, Tôi Trở Thành Mèo Con Của Ông Chủ

Chương 5



8

Tôi như bị thao túng bị anh ấy ép ngồi vào chỗ.

Vừa ngồi xuống, tôi lập tức cảm nhận được hàng chục ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình đầy phấn khích.

"Chúng tôi đều là bạn từ nhỏ, em cứ thoải mái đi." Anh ấy vỗ vỗ bả vai tôi, duỗi đôi chân dài ra rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi vội tỏ thái độ: “Xin phép nói trước, tôi không uống được nhiều, một chén là gục.”

Anh ấy nhìn tôi thật sâu rồi nở nụ cười: “Sao vậy, em sợ uống nhiều, anh sẽ làm gì có lỗi với em à?”

Đêm nay anh ấy đã cười rất nhiều, còn nhiều hơn so với quá khứ vài năm qua cộng lại.

Tôi nói, vốn dĩ tôi cảm thấy anh là một quý ông, nhưng tối nay tôi đẹp đến mức này, sợ rằng anh sẽ không kiềm chế được bản thân.

Nghe xong anh ấy lại cười.

Có cần cao hứng đến như vậy không? Tôi nhủ thầm trong đầu.

Anh chàng tóc vàng đẹp trai nháy mắt với những người khác, miệng chậc chậc: "Nhìn anh Cố của chúng ta kìa, đúng là dáng vẻ phơi phới của người có tình yêu..."

Trong phòng vang lên một trận cười vang, Cố Du Thuấn chỉ là hơi nhướng mày: "Không được cười à?”

"Cười, cười, cười, cậu cứ cười thỏa thích đi. Nhưng có thể giới thiệu cho tôi biết người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cậu là ai không?"

Cố Du Thuấn còn chưa kịp mở miệng, chị gái da ngăm đối diện đã nhảy lên: "Dừng, miệng cậu không nói được câu nào thành thật cả, để cho em dâu của chúng ta tự mình nói..."

Adu...em dâu...

Tôi đành phải đứng dậy giới thiệu bản thân trước mặt mọi người: "Xin chào mọi người, em tên là Lâm Giai Giai, cũng là... đồng nghiệp của sếp Cố."

Thực chất chỉ là người làm công ăn lương.

"Chậc chậc, lão xử nam này thật nóng vội, còn chưa phải là bạn gái đã nóng lòng muốn dẫn cô ấy đi khoe." Anh chàng tóc vàng đẹp trai dựa lưng vào ghế, có chút khổ sở suy nghĩ: "Tôi phải nghĩ cách cạy góc tường của anh Cố, bằng không năm nay chẳng phải là lỗ một đống tiền rồi..."

Chị gái da ngăm ghé sát vào tai tôi cười nói nhỏ: “Năm ngoái họ cá cược Cố Du Thuấn ba mươi tuổi có thể thoát ế được không, cược một con Range Rover.”

Tôi tính toán trong đầu rằng chỉ chớp mắt thôi là hết năm rồi.

Cố Du Thuấn kéo kéo cà vạt, uể oải đưa thực đơn cho tôi: “Được rồi, đừng trêu cô ấy nữa, gọi đồ ăn đi.”

“Chùi ui bảo vệ ghê chưa.” Chị gái da ngăm mỉm cười hiền lành: “Đây là lần đầu tiên anh ấy dẫn theo một cô gái đến bữa tiệc của chúng tôi đấy.”

Tôi nhìn chằm chằm vào thực đơn trong tay, ánh mắt không biết đặt vào đâu, mặt lặng lẽ đỏ bừng.

Đáng chớt, sao lại nói những điều khiến người ta hiểu lầm thế hảa?

Ăn tối xong, anh chàng tóc vàng đẹp trai đề nghị chơi trò chơi, Cố Du Thuấn vừa lúc ra ngoài nghe điện thoại. Tôi bị bỏ lại một mình trong khoảng thời gian ngắn nên phải tham gia.

Tôi biết những người ngồi cùng bàn đều đang đầy bụng ý xấu nên cố phát huy tối đa công lực đấu trí đấu dũng với họ.

Hơn chục ván đấu, bọn họ không chiếm được lợi thế nào, rượu cứ uống rồi lại uống, đại mạo hiểm rồi lại đại mạo hiểm, chỉ có mình tôi ngồi vững như Bồ tát tọa trên đài sen.

"Giai Giai, em cũng thật sự nghiêm túc quá đi, không thể chơi đùa vui vẻ sao?" Chị gái da ngăm đã uống hết nửa chai whisky, nói chuyện không còn rành mạch nữa.

"Tôi xin đem Giai Giai ra trao đổi, để con rùa rụt cổ Cố Du Thuấn lên đây."

Tôi vui quá nên có nói gì cũng không muốn xuống.

"Không được, chị không ức hiếp được em giờ còn không ức hiếp nổi Cố Du Thuấn ư?"

Cô gái da ngăm dường như đang say, giọng nói đặc biệt kiêu ngạo: "Cố Du Thuấn chơi trò này đen lắm, chắc chắn sẽ thua. Đến lúc đó, mọi người bắt hai đứa nó hôn môi cho tôi, hôn mạnh vào, hôn đến sưng môi phù mỏ luôn ấy.”

Người chị em thiện lành, bí mật mà la to thế! Coi hai chúng tôi là người điếc thật hay gì?

Kết quả tên ngốc Cố Du Thuấn này lại bước vào, nhướng mày rồi trực tiếp đồng ý: “Được thôi, tôi chơi.”

9

Giờ phút này, tôi vô cùng nghi ngờ rằng anh ấy đang có ý đồ với tôi.

Mặc dù... tôi thực sự không cảm thấy mình chịu thiệt gì.

Nhưng các chị em hãy nhớ, ngàn vạn lần đừng để đàn ông nếm được tý ngon ngọt.

Vì vậy tôi đề nghị chơi cùng phe anh ấy, sử dụng bộ não đầy nếp nhăn của mình để cứu sếp.

Sau đó vừa mở màn Cố Du Thuấn đã thua vài ván.

Tôi nhìn những người trên bàn đang cười thâm độc, nắm chặt tay, bị lừa rồi huhu!

"Uống rượu hay đại mạo hiểm?"

Tôi siết chặt nắm đấm của mình một cách lo lắng.

Nhưng trước khi tôi có thể lịch sự từ chối Cố Du Thuấn, anh ấy đã đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa thành ly rượu, ghé mắt liếc nhìn tôi một cái.

Tôi giả chết.

Anh nhếch khóe miệng, hơi ngửa đầu lên, cầm ly rượu lên, yết hầu gợi cảm cuộn lên lăn xuống rồi uống hết rượu trong một hơi.

Vừa vui lại vừa thất vọng là cảm giác gì đây hử?

Cố Du Thuấn uống một hơi hết ba ly, khi anh uống sang ly thứ tư, chị da ngăm nhướng mày giữ lấy tay anh ấy.

"Sao cố gắng thế? Không biết tửu lượng của mình đến đâu à? Chúng tôi sẽ không để cậu hôn đồng nghiệp nhỏ của mình thật đâu."

Cố Du Thuấn nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó liếm môi đầy ẩn ý.

Anh ấy hơi say rồi.

Trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng hiện lên một chút sắc hồng, cổ áo sơ mi được cởi đến nút thứ ba, để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Tôi chợt cảm thấy cổ họng mình khô khốc, vội tránh ánh mắt của anh rồi cúi đầu nhấp một ngụm đồ uống.

"Không cần, tôi sợ làm ai đó nhát gan sợ hãi."

Trong giọng nói còn mang ý trêu chọc.

Người đàn ông này thật là...

Khi anh ấy chạm vào cốc lần thứ bảy, tôi nắm lấy tay anh ấy, giả vờ không có ý gì nhìn thoáng qua người bên cạnh: “Chúng ta chọn đại mạo hiểm đi, đều là người lớn rồi, cũng không phải là chơi không nổi.”

Tôi nói thẳng đó, tôi chơi không nổi huhu.

Nói thật là nếu không phải chị da ngăm vừa nói sẽ không để anh ấy hôn tôi, tôi đã thực sự chuẩn bị để Cố Du Thuấn say thành một con cún ngốc rồi.

"Tôi rất thích cái tính phóng khoáng này của Giai Giai đó nha!” Chị gái da ngăm hưng phấn đến mức nhướng mày, thần thần bí bí nói: "Trước mắt cho em nợ một đại mạo hiểm, chị sẽ nói cho em sau."

Trò này quả thật là nguy hiểm, càng về sau chúng tôi càng dễ dàng thua, càng chơi càng thua đậm, thua liên tục. Cuối cùng tôi không thể không lên tiếng ngăn cản: “Ngày mai còn phải đi làm, lần sau chúng ta lại chơi nhé.”

"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy tính điểm đi."

Chị gái da ngăm nhìn hai người chúng tôi mỉm cười, đột nhiên nghiêng đầu: “Không bằng chúng ta để Cố Du Thuấn làm một nhiệm vụ, xem hôm nay anh ấy có thể biểu hiện ra vẻ quyến rũ của mình không, làm cho đồng nghiệp nhỏ của anh ấy chủ động hôn anh ấy một chút?”

Chị ấy vừa dứt lời, tôi và Cố Du Thuấn đều sửng sốt.

Anh ấy kiểu "?", tôi kiểu "!".

Đây, đây, đây… đây là độc chiêu gì vậy hả? Để Cố Du Thuấn quyến rũ tôi?

Cái này, cái này, cái này không tốt lắm đâu nhe! (Tuyệt cà là vời!)

Nhưng mà! Nhưng màaa!

Một cô gái trẻ trong sạch như tôi chắc chắn sẽ không để anh thành công đâu!

Hừm! Ngay cả khi anh ấy xòe đuôi giống như con công đực, tôi cũng sẽ không... aa... sao anh ấy lại đột nhiên đến gần như vậy!

Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của Cố Du Thuấn trông đặc biệt quyến rũ, đôi mắt đào hoa sáng như sao băng, trìu mến chân thành nhìn tôi, sau đó từ từ tiến lại gần...

Cố Du Thuấn uống nhầm rượu giả rồi à?

Tôi ngả người ra sau, nửa người chìm vào ghế sofa giống như một chú thỏ đang sợ hãi.

Cố Du Thuấn đặt tay lên ghế sofa, cong đôi chân dài, đầu gối nửa quỳ trên ghế hoàn toàn bao bọc tôi bên trong, áp lực to lớn khiến tôi bất lực nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.

Xương quai hàm gợi cảm rõ ràng ngay trước mặt tôi, giọng anh ấy khàn khàn như móc câu: "Lâm Giai Giai, em thật sự không muốn hôn tôi sao?"

"...Sếp Cố...anh say rồi."

“Nếu em không hôn tôi, tối nay họ sẽ không cho chúng ta đi đâu.”

Giọng nói của anh không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút vui vẻ, như thể đêm nay người không bị buông tha là một người khác.

"Anh tỉnh táo lại một chút đi... Tôi là Lâm Giai Giai, Lâm Giai Giai, người đã ăn bánh nướng đầy mùi trong thang máy chuyên dụng của anh, uống trộm cà phê trong tủ của anh như của chung cả tháng trời đây mà... "

"…Hóa ra là cô à…"

Sao giờ huhu, hình như tôi vừa nghe thấy tiếng nghiến răng.

Tôi mạnh dạn đẩy vai anh ấy, nhỏ giọng nói: "Sếp Cố, không thì... anh đứng dậy trước nhé?"

Kết quả là tay anh ấy đang chống trên ghế sofa đột nhiên thả lỏng, giây tiếp theo, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ tôi, chiếc áo khoác của một người không quen biết che kín đầu cả hai.

"Có phải em đang xấu hổ không?"

Trong bóng tối, tiếng cười bên ngoài dường như bị ngăn cách, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc rất nhỏ của anh lặp đi lặp lại.

Đôi mắt anh rất sáng, anh ghé sát vào tai tôi thổi một hơi chậm rãi, giọng khàn khàn: “Vậy bây giờ em có thể hôn tôi rồi.”

Tôi mấp máy môi muốn nói điều gì đó, bất cứ điều gì cũng được, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình càng ngày càng dồn dập.

Anh ấy đột nhiên tiến tới, tôi quay đầu định trốn thì lại nghe thấy một tiếng hôn rất lớn.

Lúng túng, ám muội, dây dưa, nguy hiểm.

Cố Du Thuấn hôn lên mu bàn tay của chính mình.

Trong bóng tối, đôi mắt anh vô cùng lẳng lơ quyến rũ, một nhịp hai nhịp, âm thanh tim đập khiến người ta đỏ mặt này khiến tôi có cảm giác như anh đang hôn lên môi tôi trong chốc lát.

Làm người ta nóng đến nghẹt thở.

"Anh... biến thái!"

Tôi nhịn không được, nhỏ giọng mắng anh, nhưng ngón tay anh lại chạm vào môi tôi, xoa nhẹ một chút, cười nhẹ nói: “Tôi mượn dùng chút.”

"...Không cho!"

“Tăng lương cho em được không.”

Tôi đổi sắc mặt: “Vậy… xin cứ tự nhiên.”

Anh lại mỉm cười.

Chiếc áo khoác cuối cùng cũng được vén lên, tôi đẩy anh ra, hít thở không khí trong lành khó có được.

Anh thản nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, trên môi có chút sắc đỏ, vươn tay hướng về phía tôi, chậm rãi nói: "Lâm Giai Giai, đưa tôi về."

Tôi nhìn đi nơi khác và tự mình đứng dậy trong sự bối rối.

Trong lòng thầm nghĩ, tên Cố Du Thuấn này một khi phóng túng lên thật sự khiến người ta không chịu nổi mà!