Sau Khi Giả Nam Tôi Gia Nhập F4

Chương 17: Ngã ngựa? Cõng nồi!



Hạ Uyển vội vàng trở về ký túc xá.

Mỗi tuần có một tiết thể dục, sau đó là thời gian nghỉ ngơi một tiếng rưỡi, học sinh có thể tắm rửa và thay quần áo, sau đó trở về lớp tự học một giờ rồi có thể tan học.

Vẫn còn nhiều thời gian, Hạ Uyển đặt khăn tắm đang choàng lên trên ghế, sau đó đi vào phòng vệ sinh, cúi đầu nhìn xuống.

Quả nhiên.

Có lẽ vì thân thể khó chịu, cộng với việc vừa xuống nước, nên tháng này bà dì thực sự đã ghé thăm.

Đây là một chuyện rất phiền phức.

Ý thức được điều này, Hạ Uyển tắm rửa qua loa, rồi nhanh chóng giặt sạch và hong khô quần thể dục.

Cũng may quần áo thể dục là loại tối màu, trông không bị lộ quá nhiều, lại có khăn tắm che lại, nếu không trên đường trở về cô sẽ bị lộ mất.

Cô còn chưa kịp sấy khô tóc, tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Uyển vội vàng trở lại chỗ ngồi, cất băng vệ sinh vào tủ rồi khóa chặt, sau đó nuốt một viên thuốc giảm đau, lúc này mới ra mở cửa.

Nhưng điều khiến Hạ Uyển bất ngờ, người đứng ở cửa lại là Giang Ngộ Thời.

Thiếu niên cúi đầu, quần áo trên người rõ ràng là cũng vừa thay sau khi tắm xong, nhưng cũng giống như Hạ Uyển, cậu ấy chưa kịp sấy tóc. Hai người cứ như vậy mà trố mắt nhìn nhau, giống như chỉ vừa mới thay quần áo, ướt như chuột lột.

Trên người Giang Ngộ Thời mặc áo hoodie màu đen rộng vai, giọt nước trên mái tóc nhỏ xuống xương quai xanh, cuối cùng hoàn toàn rơi vào trong áo hoodie, cả người tạo nên cảm giác mềm mại hiếm thấy.

Hạ Uyển đánh giá cậu ấy một lần, sau đó hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Giang Ngộ Thời nhìn về phía Hạ Uyển, thật cẩn thận mà mở miệng, tỏ ra yếu thế hỏi: "Bởi vì cậu mà tôi phải tắm thêm một lần, cậu còn chưa nguôi giận sao?"

Hạ Uyển chỉ có thể giải thích với cậu ấy: "Ý tôi là tại sao cậu lại tới trước? Tôi định sấy tóc xong rồi đi tìm cậu, nhưng nếu cậu đã tới tìm tôi, vậy thì cậu nói trước đi."

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Giang Ngộ Thời hiển nhiên có chút né tránh.

Lời ra đến khóe miệng, muốn nói ra phải cần một chút dũng khí.

Hạ Uyển nói: "Vào đây ngồi đi, nghĩ xong lại nói tiếp."

Giang Ngộ Thời đi theo Hạ Uyển vào phòng ký túc xá của cô, sau đó sờ sờ đầu tóc còn chưa khô của mình, tiện tay kéo ra một cái ghế tương đối gần cô.

Hạ Uyển làm như không nhìn thấy cậu ấy, đứng trước gương trên bồn rửa tay lau khô tóc.

Có lẽ bởi vì cô làm như không thấy, Giang Ngộ Thời một mình ngồi đó, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Tôi thừa nhận tôi khá sốt ruột, chỉ muốn đến nói xin lỗi cậu, vừa rồi là vấn đề của tôi, tôi không nên giận cá chém thớt lên người cậu."

Dĩ nhiên là Hạ Uyển biết điều này, nói ngay vào điểm chính: "Chuyện của cậu, Tống Chi Lễ đã nói cho tôi biết rồi."

Giang Ngộ Thời rũ mi, mấy giây sau lại ngước mắt cười nói: "Tôi biết, tôi cũng nên cảm ơn cậu ấy, để tôi có thể tự mình nói ra lời này còn cần một chút dũng khí."

"Vì cậu đã nói xin lỗi, vậy tôi nói lời tương tự cũng không có ý nghĩa gì." Hạ Uyển vừa nói vừa làm ra vẻ nghiêm túc, sau đó nói: "Vậy tôi sẽ nói cảm ơn cậu đi. Vừa rồi cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi, cũng cảm ơn cậu đã sẵn lòng giúp đỡ tôi dù cuối cùng cậu vẫn rất tức giận."

Hạ Uyển nói xong, cười nhẹ với Giang Ngộ Thời.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giang Ngộ Thời đột nhiên cúi đầu, hai tay che mặt.

Thiếu niên một mình ngồi đó, dáng vẻ cô đơn nhưng lại yếu đuối.

Ánh sáng bên cửa sổ, mà cậu ấy lại ở trong bóng tối.

Cậu ấy khàn giọng nói: "Thật ra thì... Tống Chi Lễ cũng không biết toàn bộ câu chuyện, không một ai biết."

Hạ Uyển sững sờ, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể đi tới vỗ vỗ vai Giang Ngộ Thời.

Trong lúc bất chợt, Giang Ngộ Thời ngẩng đầu, bắt được cổ tay cô.

Hai tay trắng nõn thon dài như ngọc, nhưng bởi vì dùng sức quá mức, lúc này ngay cả đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch.

Mà đôi mắt đào hoa kia, giờ phút này rõ ràng đã ửng đỏ.

Hạ Uyển trực tiếp duỗi tay còn lại che mắt Giang Ngộ Thời, cũng biết trong lòng cậu ấy đang suy nghĩ gì, nói: "Nếu muốn phát tiết thì nói hết ra đi, lâu như vậy cậu cũng cần một người tâm sự, yên tâm, làm như thế này tôi sẽ không nhìn thấy cậu khóc đâu."

Tất nhiên, lời này giống như bịt tai trộm chuông, bởi vì cô có thể cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, cảm giác ngứa khi lông mi nhẹ nhàng quét qua.

Nhưng Giang Ngộ Thời lại cười, đôi môi tái nhợt cuối cùng cũng có một chút hồng hào.

"Thật ra thì anh tôi không bơi tốt lắm. Giống như cậu vậy, anh ấy chưa bao giờ đến khu vực nước sâu ở bể bơi. Nhưng trong mắt tôi, anh ấy vẫn luôn như một anh hùng. Tôi cảm thấy anh trai là lợi hại nhất, không gì là không thể, là người tôi ngưỡng mộ nhất." Giang Ngộ Thời dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cho nên ngày hôm đó, trước khi anh ấy xuống nước cứu người, anh ấy thực sự đã... do dự. Nhưng tôi nhìn cậu bé kia khóc quá đáng thương, tôi nói: Anh, anh cứu cậu ấy đi."

Vừa nói xong, tay Giang Ngộ Thời đặt trên cổ tay Hạ Uyển từ từ buông lỏng, gần như vô lực rũ xuống bên người.

Cậu ấy vẫn cúi đầu, giọng nói càng ngày càng thấp.

"Nếu như không có lời của tôi, anh ấy có thể cũng không có dũng khí đó đi cứu người. Có lẽ anh ấy vẫn còn sống trên đời này."

Cho nên, người hại chết anh, có thể là cậu bé kia, cũng có thể là chính cậu.

Một lúc lâu, Giang Ngộ Thời không thấy Hạ Uyển đáp lại.

Ngay lúc cậu ấy muốn ngẩng đầu nhìn Hạ Uyển, Hạ Uyển trực tiếp buông lỏng tay, cầm khăn lông đắp lên đầu Giang Ngộ Thời, giống như giúp cậu lau khô tóc, lại như đang lay đầu cậu.

Hạ Uyển giọng nói đầy khó hiểu: "Tôi nói nè, đầu óc cậu bị nước vào đúng không? Để tôi lắc thử xem? Cậu đang suy nghĩ lung tung cái gì đó, những chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Anh trai cậu bằng lòng xuống nước cứu người là vì anh ấy tốt bụng, cậu muốn anh ấy giúp đỡ cũng vì cậu tốt bụng, nhưng những thứ dẫn đến bi kịch này chính là cậu bé ngu ngốc kia, lừa gạt và không tự thấy sai. Trên thế giới này, lòng tốt không bao giờ là sai, sai chính là những kẻ lợi dụng lòng tốt của người khác."

Hạ Uyển nói, nghĩ mình cũng thực sự không thể đè đầu người ta, vì vậy cô tiện tay cầm khăn lông lên lau tóc cho cậu.

Sau đó cô tiếp tục nói: "Thực ra thì tôi cũng cảm thấy đáng tiếc. Nếu anh trai của cậu vẫn còn ở đây, tôi biết anh ấy sẽ giống như cậu, là một người thú vị lại dịu dàng."

"... Dịu dàng ư?"

Giang Ngộ Thời có vẻ ngạc nhiên khi có người dùng từ này để hình dung cậu ấy, thấp giọng nói: "Trước đây khi người khác nói đến dịu dàng, đều là miêu tả Tống Chi Lễ."

"Hai người giống nhau, cũng có chút không giống." Hạ Uyển nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Sự dịu dàng của Tống Chi Lễ là bởi vì được dạy dỗ, chiếu cố tất cả mọi người, mọi mặt chu toàn, không xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Cậu ấy giống như bao dung với mọi thứ, đủ lịch sự. Còn sự dịu dàng của cậu là sự tồn tại không có cảm giác xa cách. Từ ngày đầu tiên tôi đến Thánh Anh, cậu không có thái độ thù địch với tôi, tôi cũng biết Uất Trì Diễn ban đầu rất ghét tôi. Cậu cũng nói không ít lời hay về tôi, là cậu nguyện ý chấp nhận tôi, cho nên tôi mới có thể hòa nhập với mọi người nhanh như vậy. Giang Ngộ Thời, có thể trở thành bạn bè với cậu, tôi thực sự cảm thấy rất may mắn."

Những gì Hạ Uyển nói là sự thật.

Nếu ban đầu Giang Ngộ Thời không sẵn lòng phỉ nhổ kỹ thuật chơi bóng của Uất Trì Diễn với cô, đối mặt với nhiệm vụ như vậy trong hoàn cảnh lạ lẫm, cô vẫn sẽ không biết làm sao.

Biết mình sẽ bị ghét, cô khá miễn cưỡng khi làm bạn với những người này, nhưng chính vì thái độ của Giang Ngộ Thời luôn thân thiện với cô, nên cô mới thả lỏng một chút.

Thành thật mà nói, đôi khi Hạ Uyển gần như quên mất nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, bởi vì hiện tại cô sống khá tốt, mỗi ngày đều vui vẻ tự tại.

"Ngày thường cũng không thấy cậu nói chuyện buồn nôn như vậy, ai nói tôi muốn làm bạn với cậu, sao cậu lại giống như Uất Trì Diễn tự cho mình là đúng thế?" Giang Ngộ Thời nói lời này, nhưng giọng nói không có nửa phần trách cứ, bên tai lại đỏ thêm.

Cậu ấy cầm khăn lông tự lau tóc, lúng túng bước ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại.

Cùng lúc đó, âm báo hệ thống lại vang lên.

[Đinh... Chúc mừng ký chủ!]

[Nhiệm vụ đã hoàn thành 2/4!]

Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Hạ Uyển có chút kinh ngạc.

Cô vốn dĩ chỉ muốn an ủi Giang Ngộ Thời, không ngờ lại trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ? Cái này cũng quá đơn giản rồi nhỉ?

Cũng đúng, rốt cuộc thì Tống Chi Lễ dù không biết bí mật cũng nói cho cô, rõ ràng cậu ấy cũng xem cô là bạn bè.

Tuy nhiên, ngoài miệng Giang Ngộ Thời nói không muốn, thật ra vẫn là cho không ư?

Độ khó này so với Uất Trì Diễn cũng không khó khăn lắm, chẳng lẽ con trai cấp ba đều dễ dàng bị đả động như vậy sao?

Vì vậy Hạ Uyển khoe khoang với hệ thống: "Thấy không? Nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa."

Mà hệ thống lại nói: [Độ khó thực sự nằm ở phía sau.]

Hạ Uyển cũng hiểu điều này.

Cô cho rằng ngày đó trợ giúp Tống Chi Lễ ở WC, quan hệ giữa hai người sẽ tiến thêm một bước, kết quả ngoài cái ôm, hoàn toàn không có gì thay đổi.

Nhìn bên ngoài có vẻ hòa thuận, thực ra trong lòng lại thêm phòng bị.

Hơn nữa còn có F4 trong truyền thuyết, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, tiến độ hoàn toàn bằng 0, hoàn toàn không có nghe ngóng được gì.

Nhưng lúc này Hạ Uyển cũng không muốn nghĩ nhiều, bởi vì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Hạ Uyển vừa mở cửa vừa kỳ lạ hỏi: "Giang Ngộ Thời? Cậu còn có chuyện gì sao?"

Vừa dứt lời, cô kinh ngạc phát hiện người đứng ở cửa không phải là Giang Ngộ Thời.

Mà là Uất Trì Diễn và Hứa Dao Dao đứng ở đó, một trái một phải.

Cuối cùng nam nữ chính cũng vừa mắt nhau rồi sao? Không đúng, vậy thì cũng nên cùng nhau gặp phụ huynh thay vì cùng nhau gặp cô chứ?

Hạ Uyển sửng sốt một chút, hỏi: "Nơi này không phải là ký túc xá của con trai sao?"

"Đúng vậy." Uất Trì Diễn trực tiếp bước vào, nói: "Tôi ở dưới lầu thấy cậu ấy đã đợi ở đó rất lâu, hỏi thì bảo là muốn gặp cậu, nên tôi tiện thể đưa đến đây."

Uất Trì Diễn nói, vỗ mạnh vào vai Hạ Uyển, trên mặt viết: Anh em như tôi đủ chí cốt chứ?

Hạ Uyển: "..."

Quả nhiên, cô không nên ôm ảo tưởng gì với anh.

Nhìn thân thể rõ ràng còn rất yếu của Hứa Dao Dao, Hạ Uyển nhanh chóng cho cô ấy vào.

Uất Trì Diễn đã ngồi trên giường của Hạ Uyển, tư thế như đang chờ xem kịch hay.

Còn Hứa Dao Dao nghiêm túc cúi đầu trước Hạ Uyển, nói: "Hôm nay ở hồ bơi, nếu không có cậu, có thể tôi đã mất mạng rồi, cậu đã giúp tôi rất nhiều, thật sự cảm ơn cậu."

Uất Trì Diễn ngồi phía sau thản nhiên nói một câu: "Ân nhân cứu mạng? Chuyện này lớn lắm, không bằng lấy thân báo đáp nhỉ?"

Mỗi ngày Uất Trì Diễn thực sự tận tâm đam mê ghép CP.

Ghép vợ mình với nữ phụ ác độc.

Khuôn mặt của Hứa Dao Dao ngay lập tức đỏ lên.

Hạ Uyển trừng mắt với Uất Trì Diễn, liếc mắt ra hiệu cho anh không được nói lung tung, sau đó nhanh chóng nói với Hứa Dao Dao: "Cậu đừng nghe cậu ấy nói bậy, cậu không sao là tốt rồi. Đúng rồi, vì sao cậu lại rơi xuống? Xảy ra tranh chấp với ai sao?"

"Tôi không chắc."

Hứa Dao Dao lắc đầu, do dự mà nói: "Hình như là có người... đẩy tôi."

Hạ Uyển tiếp tục hỏi: "Có phải là một cô gái mặc đồng phục của Thánh Vũ không?"

Hứa Dao Dao dường như biết Hạ Uyển đang nói về ai, chỉ gật đầu, nói: "Tôi có tranh cãi với cô ta một chút."

Rõ ràng là Uất Trì Diễn không hiểu, hỏi: "Tại sao? Vẻ ngoài của cậu yếu ớt nhu nhược như thế, có thể xung đột được với ai?"

Vẻ mặt Hứa Dao Dao càng thêm phức tạp.

Hạ Uyển đã nhìn ra, nói thẳng: "Nếu không muốn nói thì không cần phải nói, Tống Chi Lễ sẽ điều tra rõ mọi chuyện."

"Đúng vậy." Uất Trì Diễn cũng gật đầu theo, nói: "Sau đó tôi đã liên lạc với ông nội, chuyện này cũng coi như liên quan đến Thánh Anh, ông nội nói ông sẽ can thiệp."

Hứa Dao Dao gật đầu, sau đó nhìn mái tóc còn ướt của Hạ Uyển, nói: "Còn nửa tiếng nữa mới vào học, cậu vẫn nên lau khô tóc trước đi."

Hứa Dao Dao nói rất có lý, vì vậy Hạ Uyển bèn mở tủ quần áo, muốn tìm khăn lông mới trong đó.

Ai bảo Giang Ngộ Thời lấy khăn lông của cô đi rồi!

Nhưng Uất Trì Diễn không hiểu, anh trực tiếp nhặt khăn tắm trên ghế của Hạ Uyển, hỏi: "Còn lấy gì nữa? Cái này không phải có sẵn..."

Uất Trì Diễn chưa nói xong liền dừng lại, ánh mắt mang theo ba phần nghi hoặc bảy phần khó hiểu mà nhìn vết đỏ trên khăn tắm, hỏi: "Đây là cái gì? Là máu sao?"

Chiếc khăn tắm màu trắng pha chút đỏ, cực kỳ chói mắt.

Vào giây phút này, đại não Hạ Uyển lâm vào bế tắc.

Mẹ nó, bất cẩn rồi.

Sao ở đó cũng bị dính vậy?

Trên người cô không có vết thương nào, không thể viện lý do gì để giải thích.

Tiếp theo một bước sai, từng bước sai.

Hạ Uyển chỉ lo nhìn chiếc khăn tắm trên tay Uất Trì Diễn, hoàn toàn quên mất chính mình vừa mới bỏ băng vệ sinh vào tủ quần áo.

Khi cô vô tình làm rơi gói băng vệ sinh làm nó lăn xuống đất, trái tim của Hạ Uyển thật sự đã chết lặng.

Giường con trai, máu, băng vệ sinh.

Ba từ ngữ này đặt chung với nhau chỉ có thể làm người ta tưởng tượng sâu xa.

Vốn là khăn tắm vô tình dính vết máu có thể lấy lý do máu mũi linh tinh gì đó lừa gạt, nhưng bây giờ rõ ràng là không được. Mà lúc này Uất Trì Diễn và Hứa Dao Dao đồng thời trợn to hai mắt nhìn, cả hai cũng không dám tin những gì mình đang nhìn thấy.

Đầu óc Hạ Uyển cũng trống rỗng, thậm chí cô đã bắt đầu tưởng tượng cảnh thân phận mình bị phát hiện và bị đuổi khỏi Thánh Anh.

Lúc này mới bao lâu chứ? Cô không thể bị lộ sớm như vậy, còn ở trước mặt Uất Trì Diễn kém thông minh nhất này?

Không, không, không, còn chưa tới bước kia, bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đối với Hạ Uyển lại lâu như trôi qua nửa đời người.

Hạ Uyển liếm đôi môi không biết khi nào đã có chút khô của mình, quyết định giải thích một chút, nói: "Thật ra..."

Cô chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị Uất Trì Diễn cắt ngang.

Anh nhìn cái bàn trước mặt, sau đó lại nhìn khăn tắm trên tay, sau đó dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nói: "Đây không phải là chỗ của Tô Khải sao?"

Hạ Uyển: "!"

Ngay lúc đó, Hạ Uyển cảm giác mình được cứu rồi, tựa như có một sợi dây nối hai điểm trong đầu.

Lần trước Uất Trì Diễn vô tình làm rớt truyện tranh trên bàn của Tô Khải, cô đã chủ động nhận vì Tô Khải, nói đó là của mình.

Cho nên ở trong mắt Uất Trì Diễn, bàn ghế của cô và Tô Khải bị đổi chỗ cho nhau.

Cho nên bây giờ, Tô Khải cũng thuận lý thành chương mà nhận chuyện của cô.

Uất Trì Diễn nhìn về phía túi băng vệ sinh trên mặt đất, vẫn khó hiểu: "Chẳng lẽ đó cũng là của Tô Khải sao? Không đúng, nhưng rõ ràng là nó rơi ra từ tủ quần áo của cậu mà."

Hai tủ quần áo thông với nhau, cùng được đặt bên cửa sổ.

Vì thế Hạ Uyển không chút do dự đẩy toàn bộ nồi cho Tô Khải, nói: "Là Tô Khải, không sai, là Tô Khải. Cậu ta sợ bị người khác thấy, nên giấu ở chỗ của tôi!"

Giải thích này thoạt nghe có vẻ hợp lý.

Nhưng Uất Trì Diễn vẫn khó hiểu, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, nói: "Tại sao Tô Khải lại dùng đồ dành cho con gái... Còn trên khăn tắm này không phải là..."

Uất Trì Diễn chưa kịp nói xong, vẻ mặt lập tức lộ vẻ ghét bỏ rồi ném chiếc khăn tắm lại trên ghế.

"Không sai, giống như các cậu nghĩ." Hạ Uyển sắc mặt nghiêm túc, trong nghiêm túc mang theo một tia bi thương, trong bi thương mang theo một tia nhịn không được mà khóe môi giật giật, nói: "Sự thật chỉ có một. "

Uất Trì Diễn và Hứa Dao Dao cùng nhìn về phía cô.

Hạ Uyển hít sâu một hơi, tựa như có chút khó mở miệng, nhưng vẫn phải nói: "Tô Khải, thật ra cậu ta... bị... bệnh trĩ."

Uất Trì Diễn: "!"

Hứa Dao Dao: "..."