Sau khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Ảnh Hậu

Chương 4: Chê chị lớn tuổi?



Thi Nam Bắc hoàn toàn không biết giờ này khắc này Triệu Tuân Âm đang nghĩ gì. Chẳng những không biết nàng thậm chí còn cho rằng những lời này của chính mình rất là chu đáo. Cho đến khi nàng nghe thấy được Triệu Tuân Âm khẽ than một tiếng. Không khí trong xe đều đông cứng.

Triệu Tuân Âm hỏi nàng: "Em chê chị lớn tuổi?"

Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia của Triệu Tuân Âm, ngay cả đứa ngốc như Thi Nam Bắc cũng biết lúc này nhất định phải dỗ dành vợ của mình. Vì thế nàng khẳng định mà lắc đầu, chém đinh chặt sắt mà nói: "Không có!"

Triệu Tuân Âm ý cười đạm liễm lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt hoàn toàn là không tin.

Rốt cuộc cũng là ảnh hậu, khí thế quá bức người.

"..." Thi Nam Bắc bị cô nhìn như vậy, theo bản năng liền rụt cổ, có chút yếu ớt, suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói: "Em chỉ lo lắng chị sẽ suy nghĩ nhiều thôi..."

"Chị nghĩ nhiều cái gì?" Nụ cười trên mặt Triệu Tuân Âm đều mang ý tứ việc công xử theo phép công.

Thi Nam Bắc im lặng, hoàn toàn không biết chính mình đang đổ dầu vào lửa, còn tưởng rằng mình là bé ngoan có gì nói đó: "Em chính là cho rằng chị sẽ lo lắng tuổi lớn thể lực không được. Kỳ thật bản nhân em không thèm để ý vấn đề này đâu. Hy vọng chị không cần suy nghĩ nhiều." Dù sao em cùng chị kết hôn chỉ bởi vì sợ bà nội đánh gãy chân em, chứ không hề có ý đồ với mỹ mạo cùng tiền tài của chị đâu.

Vừa mới dứt lời, Thi Nam Bắc liền nghe thấy được tiếng bật cười của chị gái trợ lý ngồi ở ghế trước, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Tuân Âm đang bày vẻ mặt một lời khó nói hết ngồi bên cạnh mình. Đầu óc Thi Nam Bắc đang mông lung buồn ngủ thì ngay lúc này rốt cuộc cũng nhận ra chính mình quá thành thật. Vì thế nàng lập tức liền giải thích: "Em không phải nói thể lực của chị ở trên giường không được. Kỳ thật ý em là..."

Gân xanh trên trán Triệu Tuân Âm giật giật: "..."

Thật là nghe không nổi nữa, tu dưỡng nhiều năm qua của cô bị con nhóc nghịch ngợm Thi Nam Bắc này hủy hoại đi chỉ với dăm ba câu nói. Thật sự không thể nhịn được nữa, vì thế Triệu Tuân Âm nói: "Câm miệng."

Thi Nam Bắc lập tức ỉu xìu: "Ồ."

Nàng thật là oan ức mà. Mới sáng sớm bị bạn cùng phòng bắt nạt còn bị vợ hung dữ, nàng lại không phải đang lảm nhảm vì sao đều bắt nàng phải câm miệng chứ.

Hừ.

Đối mặt với con nhóc nghịch ngợm nói không lựa lời Triệu Tuân Âm chỉ cảm thấy đau đầu. Cô rốt cuộc lý giải vì sao bà nội Thi Nam Bắc sẽ nói Thi Nam Bắc không phải là một đứa trẻ làm người khác yên lòng... Đây đâu chỉ là làm người khác không yên lòng, quả thực chính là ông trời phái tới chọc tức cô. Rõ ràng thời điểm lần đầu tiên gặp mặt Thi Nam Bắc còn là một đứa nhóc ngoan ngoãn, như thế nào một tuần không gặp liền biến thành cái dạng này?

Triệu Tuân Âm giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, hơi hơi bình tĩnh lại một chút. Dù sao cô cũng lớn tuổi hơn nên lo lắng như vậy cũng chẳng ích gì. Cô đã cùng Thi Nam Bắc kết hôn, cùng lắm thì hai người chậm rãi hòa hợp vậy.

Nghĩ như vậy tâm tình Triệu Tuân Âm cuối cùng cũng bình phục một chút, cô hỏi Thi Nam Bắc: "Cuối tuần trường học không có tiết phải không?"

Thi Nam Bắc tủi thân mà lắc lắc đầu, đôi mắt to tròn ngập nước, cực kỳ đáng thương nhìn nhìn Triệu Tuân Âm. Người kia nhìn thấy bộ dáng cô vợ nhỏ bị bắt nạt trái tim liền khựng lại một chút, thầm nghĩ không biết còn tưởng rằng chính mình khi dễ nàng đấy chứ.

Triệu Tuân Âm nhéo nhéo ấn đường, không thể nề hà nói: "Nói chuyện."

"...Chị không phải bảo em câm miệng sao?" Thi Nam Bắc nhìn nàng nhỏ giọng hỏi.

Triệu Tuân Âm: "..."

Kho báu sống này đến từ đâu vậy?

Tiểu tỷ tỷ trợ lý ngồi ở phía trước nghe nàng hai nói chuyện thiếu chút nữa liền chết cười. Cô đi theo Triệu Tuân Âm ngần ấy năm, đã từng thấy Triệu Tuân Âm dỗi thiên dỗi địa dỗi đạo diễn, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tuân Âm bị người dỗi nói không ra lời. Không đúng, người kia căn bản không có dỗi cô, hoàn toàn là bộ dáng vân đạm phong khinh không biết chính mình đã nói những gì.

Nhân tài nha!

Triệu Tuân Âm đại khái không biết Thi Nam Bắc ngốc đến cái dạng này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Triệu Tuân Âm rốt cuộc lấy lại được khí thế, nói với Thi Nam Bắc: "Giữa trưa chị đưa em đi ăn cơm nha."

Kết quả Thi Nam Bắc vừa nghe lời này đôi mắt đều sáng, cao hứng hỏi nàng: "Đi ăn lẩu sao?"

Bạn nhỏ chính là bạn nhỏ, một bữa cơm là có thể dỗ được.

Triệu Tuân Âm nghĩ đến lời bà nội Thi Nam Bắc dặn dò chính mình, hơi hơi mỉm cười, cự tuyệt: "Không phải."

"Ồ..." Thi Nam Bắc một chút liền mất đi hứng thú, nàng nghiêm túc nói với Triệu Tuân Âm: "Kỳ thật em hôm nay rất bận. Hôm này là ngày em dọn dẹp vệ sinh ký túc xá, hơn nữa em vừa mới tỉnh ngủ..." Nói một hồi, Thi Nam Bắc như nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn bản thân, ngốc.

... Vì sao nàng lại mặc áo ngủ Pikachu liền xuống lầu gặp Triệu Tuân Âm thế này!

Nàng liền dùng bộ dáng này tới gặp Triệu Tuân Âm?! Bị Ngô Lệ Lệ biết có khả năng nàng sẽ bị mưu sát đi?!

"A a a..." Mặt Thi Nam Bắc lập tức liền đỏ chót, che mắt lại, không đành lòng nhìn vào tôn nghiêm của mình. Triệu Tuân Âm vừa thấy bộ dáng này của nàng liền biết được nguyên nhân. Làm người lớn hơn trong mối quan hệ hôn nhân, lúc này nên biểu hiện sự thành thục ổn trọng của mình, vì thế Triệu Tuân Âm lên tiếng bình tĩnh mà an ủi nàng:

"Không có việc gì, thực đáng yêu."

Thi Nam Bắc cơ hồ đã tuyệt vọng: "Vấn đề là em còn chưa có rửa mặt đánh răng..."

Vì sao mỗi một lần nàng thấy Triệu Tuân Âm thì giá trị nhan sắc của nàng đều không phải ở mức bình thường mà là ở mức thấp nhất vậy? Cứ tiếp tục như vậy nàng có thể bị vợ nàng xem thường không nhỉ?

Thi Nam Bắc muốn mạnh mẽ cứu vãn tôn nghiêm của mình liền nói: "Chị phải tin tưởng em. Ngày thường em không phải như vậy. Thật đó!"

Triệu Tuân Âm thập phần hoài nghi "Ồ" một tiếng, nghe được tiếng này làm người sĩ diện chú trọng bề ngoài như Thi Nam Bắc thiếu chút nữa đương trường tự sát ở trước mặt cô. Cuối cùng không biết như thế nào, ước chừng là Thi Nam Bắc đã nghĩ thông suốt, dù sao chính mình đã cùng Triệu Tuân Âm lãnh chứng, chị ấy có chê bai mình cũng không thể làm gì. Vì thế nàng buông tay mình ra, thương lượng với Triệu Tuân Âm: "Chị có thể chờ em một lát không?"

Triệu Tuân Âm nhìn nàng, ánh mắt như dò hỏi nàng lí do vì sao.

Thi Nam Bắc cắn cắn môi, có điểm thẹn thùng nói: "Em muốn trang điểm lại một chút rồi mới xuống." Để chị thưởng thức được một chút mỹ mạo của em.

Nàng dừng một chút, lại bổ sung nói: "Chị có thể tận dụng khoảng thời gian này để quên đi em trong hiện tại." Nói xong nàng liền cố làm ra vẻ mà vươn bàn tay nõn nà của chính mình lên ở trước mặt Triệu Tuân Âm múa may một chút, lẩm bẩm nói: "Mau quên mau quên... Mommy mommy hống!"

Triệu Tuân Âm: "..."

Xem ra cô nhìn lầm Thi Nam Bắc. Vốn tưởng rằng nàng là một bạn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiện tại xem ra có tám phần xác suất sẽ là một đứa trẻ nghịch ngợm.

Một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng cũng rất thú vị.

"Đi đi." Triệu Tuân Âm cuối cùng nói.

Vì thế Thi Nam Bắc dùng hết tất cả tế bào thục nữ mà kiếp này mình có được, chậm rãi mở cửa xe ra, lại thong thả ung dung bước xuống xe, xuyên qua kính xe, mỉm cười với Triệu Tuân Âm một chút, sau đó liền xoay người lên lầu.

Triệu Tuân Âm ở trong xe nhìn một loạt động tác của Thi Nam Bắc, nhịn không được cười thành tiếng, nói với trợ lý phía trước: "Tôi bắt đầu cảm thấy em ấy đáng yêu."

Trợ lý cật lực tán đồng, điên cuồng gật đầu.

Em cũng cảm thấy đứa nhỏ này vô tư lại đáng yêu. Mấu chốt chính là cô nàng này lớn lên với khuôn mặt bé ngoan, đứng chung một chỗ cùng Triệu Tuân Âm yêu khí mười phần thì trông rất tuyệt nha!

—— Đương nhiên quan trọng nhất là, nàng có thể dỗi thắng Triệu Tuân Âm! Tiểu tỷ tỷ trợ lý nghĩ thầm.

***

Sau khi Thi Nam Bắc xuống xe rời khỏi tầm mắt của Triệu Tuân Âm liền hấp tấp lên lầu, tới trước cửa ký túc xá nàng mới chợt nhớ chính mình vội vàng ra ngoài, không có mang chìa khóa, đang muốn gõ cửa, cửa ký túc xá đã bị kéo ra. Là Dương San nghe được tiếng bước chân của nàng sau đó mới ra mở cửa:

"Yêu đương?" Dương San vừa mở cửa ra liền mặt vô biểu tình hỏi nàng một câu như vậy.

Thi Nam Bắc không đoán được sẽ bị Dương San phát hiện nhanh như vậy, ngẩn ra một chút, sau đó đầu tiên là lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

... Nàng cùng Triệu Tuân Âm cũng không tính là đang hẹn hò yêu đương đi? Thế nhưng kết hôn thì phải tính như thế nào đây.

Nàng đi theo Dương San vào ký túc xá. Đóng cửa lại, Dương San liền chỉ chỉ cây lau nhà bị Thi Nam Bắc vứt trên mặt đất, vô tình nói: "Yêu đương cũng phải dọn vệ sinh." Ngữ khí không chấp nhận cự tuyệt.

Thi Nam Bắc tất nhiên đã biết, cho nên liền cầm lấy cây lau nhà tỉ mỉ tiếp tục công việc lau nhà còn đang dang dở. Sau khi lau dọn xong Thi Nam Bắc liền đi tắm. Lúc đi ra Dương San còn vùi đầu múa bút thành văn trên bàn học. Sinh viên y học 8 năm như các nàng đều được chia ra các chuyên ngành khi học năm 4, cho nên kiến thức hiện tại các nàng học tương đối giống nhau.

"San San cậu đang viết gì thế?" Thi Nam Bắc một bên lau tóc một bên hỏi bạn cùng phòng.

Dương San thoạt nhìn rất bận, nhưng khi được Thi Nam Bắc hỏi, nàng vẫn là trả lời: "Viết văn học vịt chiên giòn (tiểu thuyết Đam mỹ) (*)."

Thi Nam Bắc nghe không hiểu cái gì là vịt chiên giòn, nhưng nàng nghe được hai chữ "văn học", cảm thấy thật là cao cấp, vì thế nàng phát ra sự sùng bái từ nội tâm nói: "Oa cậu thật là lợi hại nha!"

Dương San: "..."

Im lặng. Dương San xoay người lại, nhìn Thi Nam Bắc lúc này đã thay đổi quần áo, vừa nhìn liền có thể nhận ra vị này là chuẩn bị đi hẹn hò, trầm giọng nói: "Tiểu Bắc, cậu muốn đi hẹn hò sao?"

Thi Nam Bắc có điểm ngốc ngốc, nhìn bộ dáng có vẻ như không quá thông minh: "A..." Cùng nhau ăn cơm cũng có thể xem như là hẹn hò đi.

Dương San nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Thi Nam Bắc, lại nghe lời nàng trả lời xong trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đáp như thế nào mới tốt. Nghĩ một hồi, nàng vẫn nói: "Cậu đã lên năm ba, hẹn hò... Phải chú ý an toàn biết không?"

Thi Nam Bắc ngoan ngoãn gật gật đầu. Nàng là người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá các nàng, cộng thêm vẻ bên ngoài càng trẻ hơn so với tuổi, cho nên nhóm bạn cùng phòng đều đối xử với nàng rất tốt, cũng rất săn sóc nàng.

"Đối phương bao nhiêu tuổi? Các cậu quen biết nhau như thế nào?" Dương San thật sự sợ Thi Nam Bắc bị người khác lừa. Phải biết rằng so với bây giờ, thời điểm khi Thi Nam Bắc mới vào năm nhất còn ngây thơ, trong sáng hơn cả tiểu bạch thỏ thuần khiết nữa. Thiếu nữ ngây thơ như vậy đều cực kỳ thu hút sự chú ý của các tra nam tra nữ. Hơn nữa khi đó Thi Nam Bắc không có kinh nghiệm, thiếu chút nữa không thể chịu đựng sự cuồng oanh lạm tạc của học trưởng cặn bã mà hiến đi mối tình đầu của mình...

May mắn thay, mọi người ở ký túc xá 302 đều tuệ nhãn thức kim (ánh mắt tinh tường), đã nhanh chóng kéo Thi Nam Bắc đang chuẩn bị bước vào con đường "giao du cùng tra nam" tăm tối về. Từ đó về sau, phàm là Thi Nam Bắc có chút gió thổi cỏ lay gì, năm người còn lại đều rất khẩn trương, sợ Thi Nam Bắc bị người lừa bán còn giúp người đếm tiền.

Chiếc khăn lông Thi Nam Bắc dùng để lau tóc còn đang vắt trên đầu, nghe Dương San nói xong nàng nghiêm túc suy nghĩ, thành thành thật thật nói: "Hình như là 34 tuổi? Là bà nội của tớ giới thiệu cho."

Dương San hít vào một hơi thiếu chút nữa nghẹn lại: "..."

(*) Văn học vịt chiên giòn: có thể hiểu là tiểu thuyết Đam mỹ, hay nói rộng hơn là tiểu thuyết nói về công - thụ. "Văn học vịt giòn" là "văn học cpy" (cpy là một tiếng lóng trên Internet, từ này được lấy từ từ viết tắt của từ "thâm nhập hậu môn"), nghĩa của từ này được dùng để chỉ các tiểu thuyết BL. Thuật ngữ này trở nên phổ biến vào cuối năm 2017, xuất phát từ vòng văn hóa tham nhũng, là một cách diễn đạt hàm ý thay thế bắt nguồn từ thuật ngữ gốc "cpy", quá rõ ràng, thô tục và nhạy cảm, cũng là một cách diễn đạt phổ biến trên Internet ngày nay.

Có người bình luận rằng: "Vì sao tôi lại thích đọc văn vịt chiên giòn? Vì văn viết hay, và vì tôi biết đời thực không thể nào có được tình yêu sâu đậm như vậy. Đọc về dị tính là điều khó tránh khỏi. Khi đọc về đồng tính, ít nhất là bạn sẽ nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là tiểu thuyết, nếu không phải tiểu thuyết thì nó sẽ không bao giờ có thể xảy ra ở hiện thực. Chỉ có vịt giòn thôi, ngoài ra không có gì khác, bên dưới lớp da giòn là nước sốt đặc sánh thơm phức, cắn vào không hề có xương. Văn học vịt giòn là báu vật, chỉ cần đọc một miếng vịt giòn là sẽ lập tức mỉm cười như một đứa trẻ vui vẻ, tôi đã đọc rất nhiều tác phẩm văn học nghiêm túc và hiền triết nhưng vẫn thích đọc vịt giòn."

Nguồn: ifanjian.net, cpwf.org.cn, baike.baidu.com.