Sau Khi Kết Hôn Cùng Ông Xã Khuyết Tật Giàu Sang

Chương 31: “Anh đừng để ý đến giới tính nữa, anh cũng thích em đi mà”



Đám mây mưa sầm sì dần tan, để lộ một vài tia sáng lấp ló xuyên thấu qua màn trời tối tăm.

Trong văn phòng chủ tịch rộng rãi, Quý Tĩnh Duyên đang nghe điện thoại.

Từ Vấn báo cáo: “Tài xế và vệ sĩ không sao, cảnh sát đến nơi nhưng hai phe không xảy ra xung đột vũ khí hay đụng chạm thân thể nên không thể bắt giam…”

Giọng nói của Quý Tĩnh Duyên không chút phập phồng, lạnh lùng ra lệnh: “Vậy làm sự tình nghiêm trọng lên, những việc này còn phải nhờ tôi chỉ dạy?”

Đầu kia trầm mặc hai giây rồi đáp: “Tôi đã hiểu”

“Dịch Chí Đồng đâu?”

“Ông ta vào bệnh viện rồi, nghe nói khi vệ sĩ tìm thấy thì ông ta đã nằm liệt hết nửa tiếng…”

Cửa phòng nghỉ ngơi hé mở, Cảnh Hoài đi ra.

Anh chỉ tắm rửa và gội qua mái đầu, quần áo ướt trên người đã đổi thành bộ âu phục được là ủi ngay ngắn. Cơ mà có vẻ quần áo hơi dài, cũng may anh không thấp nên còn có thể chống đỡ được bộ đồ.

Nhưng anh không chê, bộ âu phục này là của Quý Tĩnh Duyên. Khi mặc lên người sẽ cho ra cảm giác gắn bó thân mật, chưa kể trên áo còn thoảng hương tuyết tùng quen thuộc của hắn.

Quý Tĩnh Duyên cao hơn anh một đoạn nên anh phải sắn tay áo sơ mi lên tít trên khuỷu tay. Đoạn cẳng tay nõn nà lộ ra, nơi làn da mỏng nhất còn có thể trông thấy đường mạch máu ẩn hiện. Vải dệt của quần tây thì quá trơn, anh chỉ đành để mặc gấu quần rũ xuống che khuất gót chân.

Cảnh Hoài kiễng chân, chỉ hận sao không thể cao thêm mười phân nữa.

Lúc Quý Tĩnh Duyên treo máy, quay lại vừa vặn nhìn thấy một màn như này.

Thiếu niên phụng phịu nắm ống quần, dù đã cố duỗi chân hết cỡ nhưng mu bàn chân vẫn bị gấu quần che quá nửa, trong khi đó một đoạn ngón chân lấp ló dưới viền dép lê. Những ngón chân ấy không tính là đẹp đẽ nhưng tỉ lệ xương khớp lại rất hài hòa, chiều dài mỗi ngón đều hơn người thường, thậm chí nhìn còn có lực hơn chân hắn nhiều.

Hắn nhớ đến đôi dép đi trong nhà hắn mua cho anh ngày trước, trong đầu đại khái đã có cỡ giày của anh.

Quý Tĩnh Duyên lẳng lặng ngắm anh trước khi thu hồi ánh mắt và nói rằng: “Ở đây chỉ có chính trang nên cậu chịu khó một lúc. La Thiến đang đi mua quần áo rồi, cô ấy sẽ về nhanh thôi”

Cảnh Hoài đứng thẳng dậy, bật cười: “Không cần mà, em đâu có chê”

Nói rồi anh lại kéo kéo ống quần: “Anh cao bao nhiêu vậy anh?”

“Hồi đại học kiểm tra sức khỏe là một mét tám lăm” Đối phương điều khiển xe lăn tới trước mặt anh, nhìn viền áo sơ mi quá khổ và chiếc thắt lưng bị siết tới số nhỏ nhất: “Hơi rộng nhỉ”

Cảnh Hoài lần nữa đưa tay kéo quần theo bản năng, hỏi hắn: “Hôm nay anh phải tăng ca ạ?”

Hắn đáp ừ. Hôm nay hắn đã cho gián đoạn một hội nghị nên không thể rời đi, lát nữa hắn phải tăng ca để xử lí công việc tồn đọng.

“Nếu cậu muốn về nhà thì đợi Từ Vấn đưa về”

Anh không sốt ruột lắm: “Nơi không có anh sao có thể gọi là nhà. Em là cái đuôi nhỏ của anh mà, anh xã đi đâu em theo đến đó”

Ngữ điệu mềm yếu đáng thương khiến Quý Tĩnh Duyên chẳng thể làm gì khác ngoài nhìn vào anh.

Thấy Cảnh Hoài cũng nhìn mình chằm chằm, dù biết rõ đứa nhỏ chỉ giả vờ nũng nịu, hắn vẫn cam tâm tình nguyện sa vào tấm lưới anh bày ra.

“Có lẽ sẽ phải về hơi muộn, nếu cậu mệt thì cứ vào phòng trong nghỉ ngơi”

Anh không buồn ngủ nên tùy tiện đi dạo quanh văn phòng.

Cách trang hoàng tối giản hết sức, trừ văn phòng phẩm thiết yếu ra thì không còn gì khác. Anh đảo mắt nhìn quanh, vô tình bắt gặp chậu xương rồng béo tròn trên bàn làm việc.

Anh cúi đầu xuống xem, thấy bùn đất trong chậu hơi ướt bèn nhắc: “Cái này không cần tưới mỗi ngày đâu anh, tưới nhiều là héo á”

Vẻ mặt người kia bất biến: “Bác lao công nói…”

Hắn thoáng dừng rồi nghe lời gật đầu: “Được”

Cảnh Hoài đi sang chỗ kệ sách, trông thấy mấy quyển sách bìa vàng không chút ăn nhập với nhóm tạp chí kinh tế và các tác phẩm của danh nhân nước ngoài. Sau khi đọc tựa đề, anh không nhịn được tiếng cười, lật giở hai trang đầu tiên.

“Sách báo đại cương cho đảng viên, đồng chí Quý Tĩnh Duyên có tính giác ngộ cao quá nha”

Đối phương mím môi, đoạt quyển sách trong tay anh rồi để xuống bàn: “Tôi là đảng viên, nên đọc”

Cảnh Hoài ứng thanh với hắn theo bản năng xong mới cảm thấy không đúng.

Quý Tĩnh Duyên đâu bao giờ để ý đến những thông tin vô dụng.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay đối diện với những cảm xúc khó nói thành lời trong mắt hắn.

Anh chợt nhớ ra—— Hình như ngày trước anh từng khoác lác với Dụ Phong chuyện Quý Tĩnh Duyên là đảng viên?

Cảnh Hoài đã được thông não.

Thân mang trách nhiệm người nịnh hót chuyên dụng của anh xã, tôn chỉ của anh là sẵn sàng thổi phồng mọi lúc mọi nơi, không có điều kiện thì phải tự sáng tạo ra.

Anh reo lên, ngưỡng mộ và tự hào: “Anh em đỉnh quá xá! Anh quả là tấm gương của cả tập đoàn, là người công nhân mẫu mực, là thiên hà rực sáng trong trái tim em! Em siêu thích anh!”

Quý Tĩnh Duyên dời mắt: “Sau này cũng mua cho cậu hai quyển, cùng nhau đọc”

Cảnh Hoài: “...”

Ủa anh.

Bê đá đập chân mình, fine.

“Em không phải đảng viên, đọc cái này đâu có ích gì”

Quý Tĩnh Duyên: “Cậu đang học đại học, có rất nhiều cơ hội vào đảng khi đang đi học, cố lên”

Trong mắt hắn chỉ toàn sự tín nhiệm và khích lệ.

Nịnh dăm câu cũng kéo việc vào thân, anh đã làm cái gì vậy trời?

Cảnh Hoài mỉm cười: “Em sẽ cố hết sức ạ!”

Cửa văn phòng bị gõ vang, La Thiến tay xách nách mang vừa mới bước vào phòng đã thấy thiếu niên mặc quần áo của ông chủ nhà mình.

Cô chớp mắt.

Cô nhận ra bộ đồ ông chủ nhỏ đang mặc, đó là bộ suit đặc chế được cắt may hoàn toàn thủ công của một nhãn hiệu có tiếng trăm năm hồi đầu xuân năm nay. Bản thiết kế do chính tay bạn tốt của ông chủ chấp bút.

Nói đơn giản thì bộ âu phục này là tồn tại duy nhất trên thế giới, ông chủ của cô chỉ mặc nó khi phải gặp mặt đối tác đặc biệt quan trọng.

Thế mà hiện tại, bộ quần áo cực kì quí giá ấy bị ông chủ nhỏ tùy ý khoác lên người. Tay áo cuộn thành một đống, cúc áo cài xiêu vẹo, gấu quần dài chạm đất, dưới chân anh còn xỏ đôi dép lê.

Trái tim bé bỏng của La Thiến đổ máu.

Cái thứ đang quét lên mặt sàn kia không phải quần mà là nhân dân tệ đó!

Cô không phát hiện ra trong lúc cô bận trợn mắt há mồm, Quý Tĩnh Duyên đã tự bước tới cầm túi tắm trong tay cô đi mất.

Hắn xem xét đồ vật bên trong, hai bộ quần áo và một đôi giày.

Hắn đưa giày cho Cảnh Hoài: “Mua tạm, cậu xem xem có vừa chân không”

Giày thể thao phổ thông màu trắng, logo ở hai mặt bên không phải của các thương hiệu sang trọng.

Cảnh Hoài ngạc nhiên: “Sao anh biết em thích giày của hãng này…”

Anh đi giày vào, kích thước hợp lí vô cùng: “Vừa khít luôn”

“Thế thì tốt rồi” Quý Tĩnh Duyên ngắm nghía chân anh: “Mua đại thôi, cậu thích là được”

La Thiến lấy lại tinh thần, lại chớp mắt phát nữa.

Nếu không phải trong điện thoại còn lưu tin nhắn ông chủ cố tình chỉ tên nhãn hiệu giày, cô suýt thì tin lời hắn.

La Thiến cảm giác mọi thứ ảo ma quá, cô đã bao giờ thấy ông chủ để tâm đến người khác như bây giờ, đến loại giày người ta hay đi cũng khắc ghi trong lòng.

Nhìn ông chủ nhỏ cầm quần bò đi vào phòng trong.

Cô nàng đứng yên tại chỗ, chờ ông chủ lớn sai sử.

Sau đó cô nghe Quý Tĩnh Duyên nói rằng: “Còn có việc?”

…Cảm thấy bị người ghét bỏ.

Lúc Cảnh Hoài đi ra, không thấy ai đứng ngoài bèn hỏi: “La Thiến đã đi rồi ạ?”

Quý Tĩnh Duyên mặt không đổi sắc: “Cô ấy bận việc”

Nghe vậy anh không nghĩ nhiều nữa. Quần jean mới hơi cứng nên anh đứng lên ngồi xuống và đá chân vài lần để vải giãn ra.

Trong lúc cử động, do hàng cúc áo cài không cẩn thận nên có mấy chiếc bung ra, để lộ làn da trắng nõn và cơ bắp ẩn hiện như có như không. Quý Tĩnh Duyên vừa ghé sang nhìn đã thấy cảnh đẹp, ánh mắt hắn sững lại.

Cảm giác được tầm mắt của hắn, Cảnh Hoài cúi xuống nhìn: “Làm sao vậy?”

Đối phương vẫy tay: “Lại đây”

Đợi anh lại gần, hắn lập tức giơ tay cài lại nút áo cho anh: “Bung ra rồi này”

Khoảnh khắc tay hắn chạm vào anh, Cảnh Hoài hóa đá.

Quá trình không kéo dài lâu, hắn chưa hề sờ trực tiếp vào làn da anh mà anh cứ thấy bụng nóng ran.

Khoảng cách giữa họ cực nhỏ, theo động tác cúi đầu nghiêm túc của hắn, anh chỉ cần hạ mắt xuống là có thể trông thấy xoáy tóc gọn gàng và sống mãi cao thẳng, xuống chút nữa là hai chân buông thả dưới xe lăn. Hôm nay trời mưa nên trên đùi hắn đắp một tấm chăn mỏng.

Cảnh Hoài không nhịn được suy nghĩ xem đôi chân mét tám lăm lúc đứng lên sẽ dài như nào.

Anh cầm lòng không đặng, đôi tay mang theo niềm xúc cảm không thể tả vỗ nhẹ lên đầu hắn.

Đối phương ngẩng đầu nhìn anh. Cảnh Hoài lần đầu cảm thấy, hóa ra có người khi nhìn từ dưới lên cũng có thể có ánh mắt sắc bén và cường thế như vậy.

“Có muốn cắm áo sơ mi vào quần không?”

“Có ạ” Áo của hắn dài quá, để bên ngoài trông hơi luộm thuộm.

Nhưng Cảnh Hoài chưa kịp đi vào phòng nghỉ, tay Quý Tĩnh Duyên đã vươn ra.

Hắn kéo mở thắt lưng trên hông anh.

Cảnh Hoài choáng váng.

Lần này anh đã chân chính cảm nhận được đầu ngón tay hắn quét qua bụng dưới anh, ấm áp và tê dại.

Anh hít một hơi dài, khuôn mặt nóng tưng bừng, nghẹn giọng hô lên: “Anh à——”

Cửa văn phòng chưa khóa lần nữa mở ra, La Thiến biến thành bức tượng đá.

Nhìn, cô vừa nhìn thấy cái gì kia?

Giữa ban ngày ban mặt, ông chủ lớn đặt tay lên nơi không thể nói của ông chủ nhỏ. Thắt lưng mở tung, ông chủ lớn tay túm lưng quần, tay cầm sơ mi, không biết đang nhét chúng vào trong hay lôi ra ngoài.

…Hình như cô vào sai thời điểm rồi.

Nghe được động tĩnh, hai người kia quay đầu qua.

La Thiến bị bốn con mắt chiếu vào, mặt đỏ bừng in hằn dòng chữ “tôi có tội”, cô vừa lùi về sau vừa trình bày: “Tôi chỉ định nhắc ông chủ nên uống thuốc thôi”

Rồi làm tư thế xin mời: “Vô cùng xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi đi ngay đây, hai người cứ tiếp tục đi ạ”

Nói rồi không đợi họ mở miệng liền nhanh chóng lăn ra ngoài, không quên khép kín cửa.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, đến cơ hội giải thích cũng không có mà thanh minh.

Cảnh Hoài ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

“Được rồi”

Tiếng nói của Quý Tĩnh Duyên kéo hồn anh về thực tại, trong lúc anh mơ màng, người kia đã giúp anh cắm áo sơ mi vào trong quần, tôn lên vòng eo thon và đôi chân dài của thiếu niên.

Hắn gật đầu: “Đẹp lắm”

Trong nháy mắt, anh chỉ thấy có một dòng điện chảy dọc theo mạch máu.

Mặt mo ửng hồng và khuôn ngực anh phập phồng lên xuống, không rõ là do lo lắng hay gì.

Da mặt dày hơn tường thành bỗng nhiên trở nên thẹn thùng quá đỗi.

Móa nó, Quý Tĩnh Duyên có biết hắn vừa làm gì không?

Anh là xì trây boy mà, anh làm thế rồi em biết phản ứng như nào đây?

Anh thì rối loạn mà đối phương lại làm như không có chuyện gì, bình tĩnh nhìn anh.

Cảnh Hoài lùi về sau một bước, eo đụng vào góc bàn làm việc của hắn cũng chẳng hay. Để né tránh tầm mắt hắn, anh vớ đại lấy cốc nước trên bàn, đôi tay run cầm cập.

Quý Tĩnh Duyên nhăn mày: “Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì” Giọng Cảnh Hoài khàn khàn: “Em đi rót nước ấm cho anh nhé?”

Đến lúc trốn đi rồi, trái tim kích động của anh mới đập chậm lại.

Cảnh Hoài che trán, trong đầu toàn là hình ảnh Quý Tĩnh Duyên sửa áo cho anh.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng. Hắn ngồi đó, mặt mày lạnh lẽo, thần sắc nghiêm túc, trang phục chỉn chu, nom bộ dáng thần thánh không thể xâm phạm mà sao lúc ngước mắt nhìn anh lại dịu dàng đến thế, khiến cho trái tim anh gợn cơn sóng trào.

Anh cảm thấy cả người đang phát sốt.

…Đù.

Không tài nào tin nổi.

Anh đứng lên, áo khoác tây trang rũ xuống che khuất hai tay. Đây là do Quý Tĩnh Duyên bảo anh mặc, hắn nói ngày mưa trời lạnh.

Sờ soạng cổ tay áo, Cảnh Hoài vừa thở dài vừa vỗ vỗ gò má nóng bừng.

Gian phòng pha chế ở tầng này đang có người quét dọn, thiếu niên rảnh rỗi không có gì làm nên bất chấp những hiểu biết ít ỏi về tòa nhà Vân Tích, đi thang máy xuống mấy tầng dưới để tìm phòng trà.

Trong phòng có hai nữ nhân viên đang rót nước, Cảnh Hoài bèn đứng sau chờ họ.

“Nè, vị kia của ông chủ đến rồi, cô biết tin chưa?”

“Vị đưa hoa ấy hả?”

Nghe được dưa của bản thân, anh lặng lẽ dựng thẳng hai tai.

“Là cậu ấy đấy. Trời mưa to thế lại chạy tới công ti, cả người ướt như chuột lột để ông chủ đích thân xuống đón”

Người đối diện kinh ngạc: “Ông chủ mà là người dịu dàng thế á? Cô đùa à?”

“Cô không thấy không tin là phải. Hình như vừa nghe tin ông chủ nhỏ gặp chuyện, chủ tịch lập tức đình chỉ hội nghị đang họp dở. Đây là lần hoãn họp đầu tiên trong lịch sử Vân Tích, đáng được ghi vào sử sách”

Cô nhân viên cảm thán: “Chả trách cả công ti phải tăng ca…”

Cảnh Hoài siết chặt chiếc cốc trong tay. Đương nhiên anh biết Quý Tĩnh Duyên nghiêm túc với công tác cỡ nào, nhưng hắn không có kể cho anh chuyện này.

“Cô không biết lúc ngài tịch đi xuống sắc mặt khủng bố như nào đâu, làm mấy bà lễ tân không dám hé môi cười luôn”

“Ngày thường nhìn chủ tịch tôi cũng đâu dám cười…”

Phía sau họ còn nói gì đó, song Cảnh Hoài không nghe nữa.

Anh chả thể miêu tả cảm giác của anh hiện giờ, cảm động nhiều nhiều, xót lòng sương sương.

Cảnh Hoài nhớ lại thời cấp ba của mình, cô gái ngồi cùng bàn với anh đem lòng thầm mến chàng học sinh lớp bên cạnh. Cô gái nhỏ rất rụt rè, thích người ta vô cùng lại không dám đi thổ lộ, lúc nào cô không nhịn nổi sẽ tâm sự với anh. Nội tâm của thiếu nữ mới lớn như một khu vườn chua ngọt bí ẩn. Mỗi khi nhắc tới những tương tác nhỏ giữa hai người, cô ấy đều nói với chất giọng ngọt ngào.

Bạn nam ôn hòa, thẹn thùng trong đoạn đối thoại ngắn ngủi vào tiết học chung, bạn nam chào cô trong những lần gặp gỡ tình cờ khi chờ xe buýt, bạn nam đỏ mặt xin lỗi cô lúc tay chân họ vô tình chạm nhau.

Và rất nhiều khoảnh khắc khác.

“Ông nói xem liệu có phải cậu ấy cũng có chút thích tôi không?”

Lúc ấy Cảnh Hoài không hiểu chuyện, nghĩ bụng nếu đấy không phải là thích thì cái gì mới là thích đây: “Cho dù không thích cũng sẽ có hảo cảm”

Cô gái nhỏ ôm lấy khuôn mặt cười đo đỏ. Chờ đến khi tốt nghiệp mới gom đủ can đảm để tỏ tình với người ta.

Bạn học kia ngạc nhiên nhìn cô, không biết phải làm sao: “Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi. Cảm ơn lòng yêu mến của bạn”

Cô gái nhỏ trốn trong phòng học, rơi lệ thật lâu.

Cảnh Hoài áy náy lắm, đồng thời anh cũng hiểu được nhiều điều.

Hóa ra có một loại ảo giác gọi là người bạn thích cũng thích bạn.

Không phải cứ đối tốt với bạn sẽ là thích.

Anh từng nghĩ rằng anh không có lòng tham, anh không cần Quý Tĩnh Duyên thích anh mà chỉ cần hắn có tí xíu hảo cảm với anh là tốt lắm rồi.

Lúc anh lên lầu, Quý Tĩnh Duyên đã bắt đầu làm việc.

Cảnh Hoài đặt cốc nước lên bàn, động tác nhẹ nhàng đến mấy vẫn tạo ra tiếng vang.

Đối phương nói cảm ơn rồi bóc thuốc, ném hết vào miệng.

Chờ hắn uống xong, anh gọi: “Anh ơi”

“Hử”

“Thương lượng chuyện này với anh”

Hắn dừng động tác trên tay, nghiêm túc dõi theo anh: “Cậu nói đi”

Cảnh Hoài bồn chồn vuốt mặt bàn hòng giảm bớt sự khẩn trương.

Quý Tĩnh Duyên thấy, nhưng không thúc giục.

Sau đó, hắn nghe thiếu niên nói rằng: “Anh đừng để ý đến giới tính nữa, anh cũng thích em đi mà”

Hết chương 31
Dịch giả có lời muốn nói: Gòi đó đoán xem chương sau hai anh em chấm mút nhau kiểu gì nè (≖ ͜ʖ≖)