Sau Khi Kết Hôn Cùng Ông Xã Khuyết Tật Giàu Sang

Chương 33: “Tuổi dậy thì của em nhỏ tới rồi”



Hành lang bệnh viện lạnh lẽo thi thoảng mới có một bóng người qua, còn phòng bệnh cho khách quý thì yên tĩnh và buồn tẻ, người trong phòng chỉ cần ấn nút là sẽ có hộ sĩ tới. Toàn cảnh vừa bận rộn lại thong dong.

Trong phòng bệnh tư nhân xa hoa, Quý Tĩnh Duyên điều khiển xe lăn dừng cạnh bên giường, nhìn hộ sĩ thay túi dịch truyền xong mới nói với người đang nằm: “Nơi này rất thích hợp với ông”

Dịch Chí Đồng mặc quần áo bệnh nhân, do đã nằm liệt mấy ngày nên sắc mặt ông ta tái nhợt, tóc bạc cũng mọc nhiều hơn trước và nếp nhăn giữa hai đầu lông mày hằn sâu vì nhíu mày. Ông ta liếc nhìn đứa cháu trai của mình bằng ánh mắt sắc bén.

“Cũng rất thích hợp với cậu” Đã lâu chưa nói chuyện nên giọng ông ta khản đặc, tốc độ nói chậm rì rì.

“Tôi đã trải nghiệm qua rồi, ba tháng” Quý Tĩnh Duyên đáp: “Nếu ông thích thì có thể nán lại thêm”

Dịch Chí Đồng: “Ha ha, cháu không dẫn cậu Cảnh đến à? Đứa nhóc mới một nhúm tuổi mà ra tay rất tàn nhẫn”

Quý Tĩnh Duyên nhìn xuống ông ta như nhìn một con kiến: “Ông không xứng”

Người kia nhắm mắt, thay đổi đề tài: “Cháu đến đây làm gì?”

Hắn không để bụng thái độ của ông ta, lạnh lùng bảo: “Yên tâm đi, tôi không tới để lấy mạng ông”

Hắn sờ lên vòng bảo hộ của giường bệnh: “Chỉ muốn để ông ở đây thêm một thời gian nữa thôi. Nếu ông không thích chỗ này, tôi có thể sắp xếp cho ông đến viện điều dưỡng của Vân Tích”

Dịch Chí Đồng cười hai tiếng, thần sắc u ám: “Chỉ bắt nạt cậu Cảnh nhà cháu một chút mà cháu đã tốn công tìm cách đối phó cậu. Ai ngờ đứa cháu ngoan của cậu cũng có ngày động tâm?”

“Không tốn công” Quý Tĩnh Duyên nghĩ ngợi vài giây rồi nói: “Cảnh Hoài nể tình ông là cậu ruột của tôi nên nương tay, nhưng tôi sẽ không như thế. Ông không thể chọc vào em ấy”

Dịch Chí Đồng: “Nghe nói cháu chi một tỉ tiền lễ để kết hôn với cậu ta?”

Đây là chuyện ai ai cũng biết nên hắn không phủ nhận, tốt tính trả lời: “Đúng vậy”

Người kia cất tiếng cười vui sướng khi người gặp họa: “Ha ha ha, thế thì cậu ta thích cháu là giả rồi, đào mỏ của cháu mới là thật. Cháu không có tiền, còn lâu cậu Cảnh mới thèm để ý đến cháu”

Quý Tĩnh Duyên nhẹ nhíu mày: “Chút tiền ấy mà không có cũng xứng để em ấy thích?”

Dịch Chí Đồng:...

Hắn vừa nói gì cơ?

Chút tiền ấy mà không có cũng xứng để em ấy thích?

Tất nhiên là không xứng.

Ông không tin nổi câu này có thể phát ra từ miệng Quý Tĩnh Duyên.

Hắn nói tiếp: “Tôi đã chào hỏi qua với bệnh viện, trang thiết bị nơi này đều đã được hoàn thiện, ông có thể yên tâm ở lại…”

Dịch Chí Đồng cắt ngang lời hắn: “Cho đến khi tất cả tài nguyên của cậu rơi vào tay Vân Tích nhà cháu, phải không?”

Quý Tĩnh Duyên vô cảm nhìn ông ta: “Không phải”

Đối phương tỏ ra ngạc nhiên: “Hả?”

Quý Tĩnh Duyên: “Là nhà chúng tôi”

Vẻ mặt ông ta phức tạp: “Đến giờ phút này còn muốn chia sẻ…”

“Cháu sẽ không được như nguyện đâu”

Quý Tĩnh Duyên: “Rửa mắt chờ mong”



Tại quán cà phê cách đó không xa, Cảnh Hoài vừa chờ Quý Tĩnh Duyên vừa nói chuyện phiếm với Cảnh Lam và Cảnh Vân.

Có lẽ do ba người đều đã phải trải qua phương thức giáo dục như tra tấn của nhà họ Cảnh cổ hủ nên sau khi ông cụ Cảnh vào viện điều dưỡng, tuy hiếm khi gặp mặt nhưng ba người vẫn thường hay chia sẻ tình hình gần đây thông qua một nhóm chat nho nhỏ.

【Cảnh Vân: Hè này em sẽ đi làm công, có chết cũng không về nhà. Mẹ em mê sảng rồi, hễ rảnh là túm lấy em để kể lể ông nội hành hạ mẹ như nào. Em khuyên mẹ đừng tranh căn nhà đó nữa, ông nội có ra sao cũng không để lại sổ đỏ cho mẹ đâu, em bảo sau này em sẽ kiếm tiền mua nhà mới cho họ thì ba mẹ em lại mắng em là đồ bất hiếu. Điên hết rồi!】

【Cảnh Lam: Cậu đã là gì, chị chặn ba mẹ chị luôn rồi này. Lần trước bị anh Quý xé mặt còn chưa đủ hay sao mà ngày nào cũng ép chị đi xem mắt, muốn chị câu con rể vàng cho họ. Không biết họ tìm đàn ông ở đâu, tiền thì có thật, nhưng chả biết làm gì ngoài làm màu, hai cái bằng của hắn ta còn chưa bằng một cái của chị. Phắc.】

【Cảnh Vân: Hầy, thế đến lúc nghỉ hè chị định làm gì? Về Cảnh gia hả?】

【Cảnh Lam: Không về, chị sẽ tham gia khóa đào tạo của công ti, chuẩn bị cho ngày ra mắt~】

Học kì này sắp kết thúc, lời hứa hẹn đưa Cảnh Lam vào giới giải trí của Quý Tĩnh Duyên không phải nói đùa, hắn đã tìm đầy đủ huấn luyện viên của các bộ môn cũng như người đại diện và các tài nguyên sau khi debut cho Cảnh Lam. Bây giờ chỉ cần chờ mỗi thành tích cuối kì của cô nàng thôi.

【Cảnh Lam: Nhân tiện, hình như Ôn Thi Kỳ sắp tái nhậm chức, anh cả anh nghe tin này chưa?】

Cảnh Hoài nhìn dòng tin nhắn, nhăn mày trả lời rằng anh không biết.

【Cảnh Lam: Anh phải chú ý đến chuyện trong giới chứ. Em lướt diễn đàn ẩn thì thấy tin nóng, nghe đâu đại gia tư bản của ả đã trở lại, chuẩn bị nâng ả nhảy vọt lên】

【Cảnh Vân: Hả, chuyện lần trước rùm beng như thế mà vẫn quay lại được?】

【Cảnh Lam: Chuyện đấy đâu có nghiêm trọng, chưa giết người chưa đốt nhà, chả qua chọc phải anh rể nên ả mới phải chịu khổ một thời gian. Giới giải trí có bao vấn đề ác liệt hơn, ả chỉ cần chờ cư dân mạng quên chuyện cũ là có thể trở lại làm mưa làm gió rồi】

【Cảnh Vân:...Hiện thực tàn khốc thật, thế chả lẽ giờ anh rể lại bị ả ta bắt nạt tiếp?】

【Cảnh Hoài: Không có chuyện đó đâu】

Hai người kia:?

Ánh sáng từ màn hình hất ngược lên sắc mặt khó chịu của thiếu niên.

【Cảnh Hoài: Ả dám ngoi đầu lên một phân, anh lập tức chôn ả xuống mười mét đất】

【Cảnh Vân: Anh rể có phúc ba đời mới cưới được anh em [ngón cái]】

【Cảnh Lam: Hóa ra đây là cái gọi là che chở chồng chẳng trách đúng sai, em thích lắm [ngón cái]】

Cảnh Hoài bị họ liên tiếp chọc cười.

【Cảnh Vân: Ài, hâm mộ kế hoạch hoàn chỉnh của Cảnh Lam, em còn chưa biết sau này em sẽ sống như nào đây】

【Cảnh Vân: Anh Quý có chức vụ gì phù hợp cho sinh viên làm bán thời gian không? Chỉ cần không phải về nhà họ Cảnh thì việc gì em cũng làm được @Cảnh Hoài】

【Cảnh Hoài: Được, anh hỏi giúp cậu】

Cảnh Vân mừng rơn:【Cảm ơn anh, anh chính là anh trai ruột của em!】

【Cảnh Vân: Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi】

Cảnh Hoài không nhận quà mừng của cậu nhóc mà gửi lên nhóm hai bao lì xì mới.

Sau khi ấn mở, Cảnh Vân và Cảnh Lam đồng loạt gõ dấu “?”

【Cảnh Lam: Anh à, có tiền cũng không thể tiêu như này đâu...】

【Cảnh Vân: Sao tự nhiên anh lại tặng lì xì hậu thế, anh không cần đáp lại món quà nhỏ của em đâu...】

Thật ra Cảnh Hoài không nghĩ gì sâu xa, chỉ là anh không có ai để khoe khoang niềm hạnh phúc khi được ở bên Quý Tĩnh Duyên nên mới tặng lì xì cho hai đứa em.

【Cảnh Hoài: Không có gì, anh đang vui】

Phải một lúc sau mới có tin phản hồi.

【Cảnh Lam: Anh cả với anh rể á hự rồi ư?】

【Cảnh Lam: Ấy, câu này không phải em nói, do Cảnh Vân bắt em hỏi đấy!】

【Cảnh Vân:???】

【Cảnh Vân: Chém gió, người ta chưa nói gì hết nhé, rõ ràng là chị đoán mò, đừng có đội nồi cho em! Anh cả anh đừng nghe chị ấy xàm xí!】

Cảnh Hoài nhìn vào ngôn ngữ mới lạ, do dự hồi lâu rồi thắc mắc: 【Á hự là gì?】

Nhóm chat im như thóc mấy giây.

【Cảnh Lam:...Không có gì đâu ạ】

Không hiểu sao Cảnh Hoài lại nhận thấy vẻ thương cảm trong lời nói của cô nàng.

?

Anh đành mở trình duyệt lên để tra xét nghĩa của á hự, kết quả tìm kiếm rối tung một nùi, anh kéo mấy trang chỉ toàn thấy mã vạch và thuật ngữ chuyên nghiệp.

Lông mày cau chặt, Cảnh Hoài lật sang trang khác.

Diễn đàn nọ xuất hiện trên màn hình.

Vừa hay trên trang chủ đang treo bài viết có tiêu đề—— Bàn về cách á hự trên xe lăn!

Anh nhìn đăm đăm vào dòng tít, chợt ý thức được Cảnh Lam vừa nói gì. Mặt anh đỏ bừng, do do dự dự rất lâu mới dám ấn vào đọc.

Sau đó anh bước vào một thế giới mới.

Thế giới của sách truyện chịch không bị đạo luật chống khiêu dâm và bất hợp pháp càn quét, bài viết nào cũng là văn hay tranh đẹp khiến Cảnh Hoài ngu người toàn tập. Tia sáng trong mắt anh thay đổi theo từng trang nội dung và trong óc đều là——

Hóa ra là như thế này.

Hóa ra còn có thể như thế này?

Mặt anh ửng hồng.

Chân tay anh nóng ran.

Sợ đến mức đóng vội diễn đàn, tròn mắt nhìn vào xa xăm.

Thân thể đã trở về nhưng linh hồn anh hãy còn bay cao bay xa.

Vài phút sau anh mới tạm bình tĩnh lại, phát hiện những người ngồi xung quanh đang lén quan sát anh.

Cảnh Hoài không rõ nguyên do cho đến khi anh liếc qua màn hình điện thoại đen nhánh, trông thấy khuôn mặt e lệ dào dạt sắc xuân của mình.

“...”

Anh kéo mũ xuống thấp hòng trốn tránh ánh mắt của mọi người trước khi đưa điện thoại xuống dưới mặt bàn, lén lút mở lại diễn đàn kia.

Anh chỉ nghiên cứu tí ti thôi, không có ý gì khác...

Lỡ đâu có ngày cần dùng đến, nhỉ?

Lần này Cảnh Hoài nghiền ngẫm cẩn thận hơn nhiều, anh nằm bò ra bàn với khuôn mặt đỏ gay. Tranh ảnh trên diễn đàn sặc sỡ đủ kiểu, không vẽ rõ ngũ quan nhân vật mà vẫn toát lên vẻ sắc tình, làm ngón tay lướt màn hình của anh vừa run vừa nóng.

Đột nhiên thông báo Wechat của Quý Tĩnh Duyên nhảy ra khiến anh hú hồn chim én.

Chỉ là tin báo bình thường, song Cảnh Hoài không khỏi cảm thấy chột dạ như bị bắt quả tang khi nhìn thấy tên đối phương.

【Anh Quý nhà ta: Tôi ra ngoài rồi】

Anh cẩn thận lưu dấu trang xong mới mở ứng dụng trò chuyện.

Nhóm chat ba anh em đã nhảy lên 99+ tin nhắn do Cảnh Lam và Cảnh Vân tranh cãi xem anh và Quý Tĩnh Duyên đã á hự chưa.

Lúc trước không hiểu nghĩa anh còn có thể hùa theo họ, nhưng bây giờ...

Cảnh Hoài lạnh mặt làm lơ nhóm chat, làm như không thấy gì hết.

【Cảnh Hoài: Em đứng ngoài cửa quán cà phê chờ anh nha】

Quý Tĩnh Duyên đáp ừ.

Khi ra đến cửa, cảm giác khô nóng trên mặt còn chưa tan đi, Cảnh Hoài miên man suy nghĩ về những tư thế anh không thể lí giải được, thắc mắc sao họ có thể làm như này và sao họ có thể làm như kia?

Lí thuyết trên giấy vở chỉ là bề nổi mà thôi, Cảnh Hoài nghĩ nghĩ, tìm một tài khoản Wechat.

【Cảnh Hoài: Có đó không?】

Người đầu kia trả lợi cực nhanh.

【Nữ vương mộng ảo: Ai nha~ Tiểu Hoài Hoài gặp chuyện gì khó hả?】

Thiếu niên nén nhịn tâm tình thẹn thùng, gõ chữ:【Mạo muội hỏi đôi câu】

【Cảnh Hoài: Anh đã á hự chưa?】

Khoảng một phút sau đối phương mới trả lời.

【Nữ vương mộng ảo: Đừng nói với chế cưng vẫn là trai tân nguyên zin nha】

【Cảnh Hoài:...】

【Nữ vương mộng ảo: OK, OK. Chế hiểu rồi, cưng hỏi đúng người rồi đó!】

Cảnh Hoài cào màn hình định khiêm tốn học hỏi kinh nghiệm, ai ngờ câu chữ chưa gõ xong Tennie đã gửi lời mời cuộc gọi.

Anh ấn nhận.

“Bé cưng à~” Giọng nói nhũn nhão truyền tới: “Cậu với bạn thân mến nhà tôi cuối cùng cũng muốn tiến bước vào thiên đường sung sướng của người nhớn rồi hả?”

Mối quan hệ trong sáng thuần khiết của ba người qua miệng Tennie bỗng biến thành tam giác tình yêu phức tạp.

Cảnh Hoài câm nín, vành tai anh nóng cháy, lí nhí đáp: “Không phải”

Thiếu niên mọi khi lẳng lơ rù quến là thế, nay tự nhiên lại ngây thơ lạ thường: “Tôi chỉ hỏi chút thôi...”

Tennie ngắt lời anh: “Chưa làm hả?”

“...”

Tennie nháy mắt đã hiểu, nói chuyện với ngữ điệu đồng tình dạt dào: “Bé cưng đáng thương của tôi, hóa ra vẫn là cây si đơn phương”

Cảnh Hoài: “Thật ra không phải...”

“Nói đi, muốn chế giúp chuyện gì?”

“Không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ muốn hỏi anh tính khả thi của mấy việc này, có thật là...”

“Đừng do do dự dự nữa, nói thẳng đi, còn bày đặt thẹn thùng với chế”

Cảnh Hoài thu nhỏ giao diện trò chuyện rồi gửi mấy đường link anh vừa lưu cho đối phương.

“Mỗi thế này?” Tennie tỏ vẻ ghét bỏ: “Nhìn phát biết ngay là truyện xiếc ảo tưởng, cái có thể làm được thì không kích thích, cái kích thích lại không thể làm được. Bé cưng ơi, chồng cưng là người khuyết tật, có cái eo sung sức đến mấy cũng không chịch cưng như này được đâu...”

“Hiểu rồi” Anh vội cắt lời: “Tôi hiểu rồi, nói thế là đủ!”

Anh cảm thấy bàn luận mấy chuyện mất liêm sỉ này với Tennie chả khác nào rank kim cương gặp rank nhôm.

Tennie là kim cương, anh là nhôm.

Đầu bên kia khinh khỉnh thì thầm với anh: “Gửi địa chỉ mail của cậu cho chế, chế tặng cậu món quà lớn để cậu kiến thức cái gì mới gọi là làm. Học cho chăm vào nha, đừng để anh em chế đứt kèo trong khi cưng gãy gánh”

Cảnh Hoài: “...Chúng tôi chưa đến mức đấy”

“Gì, cưng còn không muốn đến mức ấy hả? Muốn ăn chay niệm phật cả đời à?”

Cảnh Hoài giơ tay che mắt, đúng là anh nghĩ như thế thật.

Anh nói nhỏ: “Tôi nghĩ thế”

“Không được!” Tennie quả quyết: “Cậu yên tâm, cậu đã mở lời cậy nhờ thì cứ giao hết cho chế, chế bảo đảm sẽ hoàn thành xuất sắc cho cậu xem!”

Cảnh Hoài:???

Anh mở lời cậy nhờ gì cơ? Anh chưa nói gì mà!

Trước khi anh kịp mở miệng can thì xe của Quý Tĩnh Duyên đã dừng ngay trước mặt.

Anh run tay, ấn tắt điện thoại theo bản năng.

Tài xế mở cửa xe để anh trông thấy Quý Tĩnh Duyên mặc tây trang giày da ngồi ở ghế sau. Hắn mỉm cười nhìn anh, nụ cười thấm vào ruột gan hơn cả điều hòa ngày hè.

Quả thực là một đòn bạo kích lên tinh thần Cảnh Hoài trong giờ phút này.

Anh bước lên xe, nhích nhích lại gần Quý Tĩnh Duyên rồi dựa hẳn lên người hắn.

Đối phương hỏi: “Chờ lâu không?”

“Không lâu”

Hắn sờ mặt anh: “Sao lại phơi nắng đến nông nỗi này?”

Trái tim Cảnh Hoài đập ba đa bùm, anh siết lấy ngón tay hắn.

Sau khi trông thấy khuôn mặt đỏ tưng bừng phản chiếu trên cánh cửa kính đen bóng, anh vẫn cố ra vẻ nghiêm trang đáp rằng: “Trời nắng to quá”

“Lần sau em chờ ở nhà đi” Quý Tĩnh Duyên dịch tay để bao trọn lấy bàn tay anh rồi bảo tài xế giảm nhiệt độ trong xe xuống.

Trên đường trở về, Cảnh Hoài không dám đối diện với hắn, chỉ sợ vừa nhìn sẽ nghĩ đến dăm cái thứ linh tinh lang tang.

Khoảnh khắc xe đỗ dưới tòa nhà, đầu óc anh tức khắc nổ tung khi thấy vệ sĩ kéo xe lăn ra.

Những hình ảnh anh vất vả chèn ép nhảy vọt ra ngoài.

Đù.

Anh là quỷ dê xồm, anh có tội.

Quý Tĩnh Duyên ngồi lên xe lăn, thấy thiếu niên vẫn đứng yên không động bèn cất tiếng gọi: “Cảnh Hoài?”

Cảnh Hoài hít sâu mấy bận mới có thể bình tĩnh đón lấy xe lăn từ tay vệ sĩ rồi đẩy Quý Tĩnh Duyên lên nhà.

Sắc trời tối đen, trong nhà cũng không sáng đèn nên anh chạy đi bật đèn trước, sau đó cúi người thay giày cho hắn.

Quý Tĩnh Duyên nhìn nhìn, thuận tay xoa đầu anh: “Hôm nay em làm sao thế? Cứ ngơ ngơ ngác ngác”

Động tác của thiếu niên chậm lại.

Còn làm sao nữa, tất nhiên là em đang nghĩ đến những vấn đề khó tả rồi anh em ơi.

Nhưng anh không dám nói.

“Em hơi mệt” Ánh mắt quan tâm của hắn khiến Cảnh Hoài rạo rực đến nỗi chỉ muốn chạy trốn thật nhanh: “Em đi tắm trước nhé”

Quý Tĩnh Duyên gật đầu: “Ừ”

Hắn dõi theo bóng anh khuất lấp sau cánh cửa phòng tắm chung, không bao lâu sau tiếng nước róc rách truyền ra.

Chợt điện thoại sáng lên, là Tennie gửi tin nhắn cho hắn.

【Nữ vương mộng ảo: Bạn thân mến ới】

Quý Tĩnh Duyên cúi xuống:【Người có chồng rất bận rộn, chớ quấy rầy】

【Nữ vương mộng ảo:...】

【Nữ vương mộng ảo: Ông nghĩ tôi muốn ăn bánh gato của ông à? Nếu không phải vì hạnh phúc cả đời của hai người, việc qué gì tôi phải rầu thối ruột như này!】

Hắn nhìn màn hình, không hiểu lắm.

Đối phương gửi lời mời gọi hình ảnh, hắn nhận điện.

Tennie vừa đắp mặt nạ đất sét vừa nâng con ngươi nhìn thẳng vào camera: “Cục cưng Hoài Hoài đâu?”

“Đi tắm rồi” Vẻ mặt Quý Tĩnh Duyên thản nhiên: “Muốn gặp em ấy thì chờ một lát”

“Tôi không tìm cậu ta, tôi tìm ông” Đối phương vắt chân, nói lan man trước cho chắc cốp: “Tôi cảnh báo trước, tôi không quản chuyện của hai người, cũng không phải Tiểu Hoài Hoài bảo tôi nói với ông nha. Đây là hành vi cá nhân, không liên quan tới cậu ấy”

“Biết rồi”

“Cảm động quá, cuối cùng ông cũng tin tưởng tôi”

Chủ tịch bá đạo thập phần vô tình: “Không tin ông, tôi tin Cảnh Hoài. Em ấy là em bé ngoan”

Tennie:??? Ông đang đá xéo tui là phường ác nhân hay gì?

Quý Tĩnh Duyên hỏi: “Câu ông vừa nói có ý gì?”

Tennie giả vờ đứng đắn: “Em bé cưng nhà tôi...”

Quý Tĩnh Duyên bắn con mắt hình viên đạn qua.

Người trong màn hình trợn trắng mắt, song vẫn sửa lời: “Em bé cưng nhà ông hai hai tuổi rồi, ông nên quan tâm đến vấn đề trưởng thành thể xác của em nó đi chứ hả?”

Quý Tĩnh Duyên hãnh diện vô cùng: “Sức khỏe thể xác của em ấy rất tốt, lần trước mắc mưa cũng không đổ bệnh”

“...” Tennie trầm mặc, bắt đầu hoài nghi nhân sinh: “Bé 0 xịn sò như tôi sao có thể trở thành bạn thân của ông không biết?”

Anh ta thay đổi kế hoạch, huỵch toẹt cho hắn nghe: “Hôm nay bạn nhỏ hỏi tôi mấy chuyện làm tôi sợ ông sắp làm con nhà người ta nghẹn đớ người”

Quý Tĩnh Duyên: “Em ấy hỏi chuyện gì?”

“Tuổi dậy thì của em nhỏ tới rồi”

Hắn nghiêm cẩn suy tính rồi nói: “Tuổi dậy thì của em ấy qua rồi”

Khiến Tennie phải hít sâu hai hơi, nếu không hít anh ta sợ anh ta sẽ tăng xông đến chết vì tên ngu này.

“Dậy thì này không phải dậy thì đấy, này là tuổi dậy thì của người trưởng thành, xuân này là mùa xuân chình chịch, hiểu chưa, đã hiểu chưa hả?”

Nói đến thế rồi thì thiểu năng đến mấy cũng phải hiểu.

Trong mắt Quý Tĩnh Duyên ánh lên sự kinh ngạc, bấy lâu nay hắn chưa từng nghĩ đến phương diện này.

Thời gian hắn và Cảnh Hoài ở bên nhau không lâu, tuy đứa nhỏ thích trêu chọc hắn nhưng anh rất có chừng mực, chưa từng nói hay làm gì quá đáng.

Có lẽ do lời nói của Tennie tác động, hắn đột nhiên nhớ lại những động tác nho nhỏ có vô tình, có cố ý của Cảnh Hoài. Đúng là đứa nhỏ rất dính hắn.

Quý Tĩnh Duyên nhăn mày, phản ứng đầu tiên là: “Tại sao em ấy không hỏi tôi?”

“Hỏi ông?” Người kia cười vang, suýt chút nữa làm rơi mặt nạ: “Hỏi ông cái gì, anh ơi, ngủ chung không á hả?”

Hắn không đáp.

Tennie chép miệng: “Ngày nào ông cũng lắc lư trước mặt người ta, đã vô tình quyến rũ còn không chịu ngủ, ít có ác lắm. Ôi đứa trẻ đáng thương, vừa đẹp vừa giỏi, chả hiểu sao lại chọn ở bên ông?”

“À, chắc vì một tỉ nên mới đánh đổi cả đời chỉ có thể nhìn mà không thể chấm mút chứ gì. Đã thế, nếu ông không thích người ta thì để người ta đi đi?”

Sắc mặt Quý Tĩnh Duyên lập tức chuyển lạnh, hắn dùng ngữ khí cảnh cáo hiếm thấy để nói rằng: “Ông không được nói vớ nói vẩn với em ấy”

“Sao có thể chứ” Tennie đã hiểu rõ tính cách của người bạn thân nên không chút sợ hãi đốp lại hắn: “Ông hiểu rồi, tôi không nói nữa. Chuyện riêng của hai người thì hai người đóng cửa bảo nhau, tôi xen mồm vào vì tôi biết ông không hiểu tình cảm đồng giới, có khi Cảnh Hoài hôn ông ông còn nghĩ người ta đang ghẹo ông ấy chứ”

Quý Tĩnh Duyên: “...”

Nhìn vẻ mặt hắn, Tennie sửng sốt, rú ầm lên: “Ông nghĩ thế thật?”

Hắn nhớ lại lần đầu tiên Cảnh Hoài thơm thơm hắn cách đóa hồng, lúc ấy hắn đã biết thiếu niên đang bày tỏ tấm lòng mến mộ với hắn chứ không phải đang đùa, hắn hiểu chứ.

Nhưng hắn chỉ hiểu đến thế thôi.

Mến mộ có ba bảy loại, hắn không biết anh là loại nào.

“Không thể suy nghĩ như thế được đâu ba Quý của con ơi. Đâu phải bia đia lúc nào cũng hôn tới hôn lui, đứa nhóc Cảnh Hoài này nếu không thích ông thì còn lâu mới chạm vào ông”

Hắn cảm thấy Tennie nói rất đúng.

Bởi vì lần thứ hai Cảnh Hoài trực tiếp thơm thơm hắn, hắn đã rõ ràng loại mến mộ của anh.

Hắn nghĩ, Cảnh Hoài thích hắn là chuyện tốt, hắn nguyện ý chung sống vui vẻ với anh cả đời. Tiếp thu anh nào phải chuyện bất khả thi. Nhưng một lần nữa, hắn chỉ nghĩ được đến thế.

Không phải hắn không biết con người có nhu cầu tình dục, hắn chỉ không đặt hướng suy nghĩ lên bản thân mình thôi, dù sao trước nay hắn chưa từng có cảm tình với đàn ông.

“Ông như thế sẽ làm tổn thương người ta đấy, ngoài kia chắc chắn có vô số người đang theo đuổi bé cưng Hoài Hoài? Đến tôi còn biết cậu ấy có bạn trai cũ nè, lỡ đâu người ta hối hận rồi ngoại tình thì ông ngồi đó mà khóc. Đứa nhỏ này là tuýp người ai gặp cũng thích”

Quý Tĩnh Duyên nghĩ bụng, Cảnh Hoài sẽ không như thế.

Nhưng mà trong lòng hắn, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự lo lắng bất an.

...

Cảnh Hoài tắm xong, không chỉ thân thể sạch sẽ thoải mái mà đầu óc cũng không còn băn khoăn chuyện gì gì đó đó nữa.

Dù sao Quý Tĩnh Duyên cũng là trai thẳng, hắn có thể tiếp nhận tình cảm của anh đã là bước tiến vô cùng lớn rồi. Có gì sau này cứ bước từng bước, nóng vội sao ăn được món ngon.

Anh vỗ vỗ mặt, đi vào phòng ngủ của mình.

Sau khi nằm ngửa trên giường, anh nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Bên ngoài tối đen như mực, vì rèm cửa không kéo kín nên anh có thể trông thấy ánh đèn điện sáng rực thông qua khung cửa sát đất. Mặt trăng trên cao lẻ loi giữa nền trời đen đặc toát lên vẻ cô đơn lạc lõng, ngọn gió khuya mát lành chui qua cánh cửa nửa mở để lướt vào phòng, khiến cõi lòng Cảnh Hoài lặng xuống.

Anh rút điện thoại ra rồi gửi tin nhắn thoại cho Quý Tĩnh Duyên.

“Giường bên đó rộng lắm hả anh, một mình anh ngủ có sợ không?”

Bên đầu kia, Quý Tĩnh Duyên vừa ngắt cuộc gọi video đã nhận được tin thoại của thiếu niên. Tiếng nói mang theo ý cười này là ngữ khí anh thường dùng khi trêu ghẹo hắn.

Hắn nghe một lúc rồi cũng học theo anh, ấn nút thu giọng nói và trầm giọng phát ra tiếng động từ cổ họng: “Ừm”

Cảnh Hoài đặt điện thoại sát bên tai, thanh âm kia giống như dùi trống gõ vang vào màng nhĩ, khiến anh phải nghe đi nghe lại thật nhiều lần.

——Ừm.

“Ừm” là sao?

Cảnh Hoài tự hỏi vài giây trước khi đứng dậy, dứt khoát đi thẳng sang phòng ngủ chính.

Người kia ngồi trên xe lăn, tay cầm điện thoại như đang nhắn tin với ai đó, anh nhìn không ra biểu cảm gì trên mặt hắn.

Nghe tiếng gõ cửa, Quý Tĩnh Duyên ngẩng đầu nhìn anh.

Thiếu niên vừa mới tắm xong, ánh đèn rọi lên mái đầu bóng mượt đang xõa tung, duy chỉ có một chỏm tóc chưa sấy khô ngang ngược cong vểnh. Mỗi lần nhìn hắn, đứa nhỏ đều treo lên nụ cười tươi tắn và đôi mắt cong cong, nom đẹp cực kì.

Có một câu Tennie nói không sai. Dù là ai cũng sẽ thích mê diện mạo của Cảnh Hoài, nếu không phải đã kết hôn với hắn thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thiếu nữ trẻ trung và thiếu nam đẹp trai theo đuổi anh.

Tự nhiên hắn cảm thấy thật thành tựu.

“Sao thế ạ?”

Cảnh Hoài đi đến trước mặt hắn rồi chớp chớp mắt: “Em thảo luận chuyện này với anh nha?”

Trong ứng dụng trò chuyện, Tennie còn đang spam không ngừng, hắn nhìn xuống theo bản năng.

【Nữ vương mộng ảo: Ông đã thích cậu ấy thì cậu ấy nói gì ông cũng phải đồng ý. Lòng tự trọng của người trẻ tuổi lớn lắm, ông đừng có làm người ta tổn thương】

Cảnh Hoài: “Chỉ là tối nay, em...”

Anh dừng lại đôi giây. Không phải nóng lòng đâu, anh thật sự chỉ muốn làm quen với việc nằm chung một giường với Quý Tĩnh Duyên thôi.

【Nữ vương mộng ảo: Với lại, bé cưng dễ thương như vậy~】

“Có thể ngủ chung với anh không?”

【Nữ vương mộng ảo: Ông không muốn quá giang một buổi à?】

Hết chương 33
Dịch giả có lời muốn nói: Tỏ tình xong chương nào cũng dài lê thê...

Mọi người đoán xem chương sau hai anh em nhà này có quá giang không (≖ ͜ʖ≖)