Sau Khi Làm Công Trong Phó Bản Tôi Thành Vạn Nhân Mê

Chương 3: Trang viên sương mù(3)



Edit: Rolly

Hãy đọc ở wattpad chính chủ!

Lúc này, những người hầu khác trong đại sảnh đã bắt đầu làm việc, tầm mắt quản gia quét qua ba người: "Jenny đâu?"

Jenny là nữ hầu khác được chỉ định để cùng đón chủ nhân, Diệp Hạ mơ hồ nhớ ra, Tô Linh Linh trước khi nói chuyện với cậu đã nói thầm gì đó với Jenny.

Tô Linh Linh cũng là người duy nhất trả lời câu hỏi của quản gia: "Nàng nghe nói chủ nhân thích hoa hồng tươi nên vừa đi hái."

Chữ 'hoa hồng' trong cấm kỵ, Tô Linh Linh không biết điều này có ý nghĩa gì, nàng bịa ra lời lừa dối Jenny, nói rằng chỉ cần nàng ta hái được hoa hồng tươi, nàng ta sẽ được chủ nhân mới sủng ái, có cơ hội thay đổi từ một nữ hầu thành phu nhân. Jenny vốn không hài lòng với thân phận này, không thể không nói đó là sự cám dỗ lớn.

Nghe thấy lời nói của Tô Linh Linh, sắc mặt của quản gia thay đổi: "Chủ nhân sao lại thích như vậy, rõ ràng là...."

Ông ta dường như nghĩ đến cái gì, muốn nói lại thôi: "Quên đi, nhóm ba người các ngươi chuẩn bị cho tốt..."

Hạ Thanh và Tô Linh Lăng đều không có biểu hiện khác thường, cũng không hỏi quản gia câu nào, mà là bình tĩnh trả lời.

Nhưng trong đầu Diệp Hà tràn đầy nghi hoặc: "Quản gia sao lại chắc chắn là Jenny sẽ không quay lại?" Đại não của hệ thống bắt đầu hoạt động: 【Này...... 】

Trước khi nó tìm ra cách để đánh lừa Diệp Hà, cậu trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ là hoa hồng mê hoặc lòng người?"

Hệ thống kiên định vững vàng: 【Không sai, hoa không say, người tự say.】

Diệp Hà gật đầu, coi như tin giải thích của hệ thống.

Hệ thống lén lút thở dài nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy nó vừa tránh được một kiếp.

Quản gia lại bắt đầu cằn nhằn, bảo họ phải phục vụ tốt cho chủ nhân và khách quý, phải lấy việc hầu hạ là chính.

Diệp Hà tỉ mỉ lắng nghe, nhưng là không nghĩ tới tầm mắt Hạ Thanh như có như không dừng trên người cậu.

Diệp Hà liếc Tô Linh Linh ở bên cạnh, rốt cuộc nhận ra —— Hạ Thanh đang nhìn nàng, nhưng cậu lại vô tình chắn tầm mắt của y.

Còn nữa, vừa rồi Hạ Thanh tức giận đến mức định động thủ, hiện tại khẳng định rất hối hận, muốn giải thích với Tô Linh Linh nhưng lại không biết phải làm sao.

Diệp Hà cười trộm, quả nhiên y là một thiếu niên vừa mới lớn, đối mặt với người mình thích cũng có chút lúng túng.

Sau vài phút, đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô từ ngoài cửa.

Ngay lập tức cơ thể Hạ Thanh và Tô Linh Linh căng thẳng, cả hai đều vô thức nhìn ra cửa, trong khi sự chú ý của Diệp Hà đổ dồn lên người quản gia.

Khuôn mặt nghiêm túc của quản gia cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng lại phi thường kỳ lạ, giống như một chiếc mặt nạ hề, nhìn kỹ còn thấy vài phần lo sợ. Ông ta bước vội về phía trước, mở cánh cửa nặng nề và cúi chào.

Bọn họ lập tức theo sau.

Diệp Hà chạy tới phía sau quản gia nói: "Chủ nhân có phải rất độc ác, nếu không sao quản gia lại sợ tới như vậy."

Hệ thống: 【Không tồi, tiếp tục phát huy.】

Nếu mọi nghi vấn của Diệp Hà đều được xử lý như thế này, nó đỡ tốn tâm tư che đậy làm gì.

Đột nhiên Diệp Hà được hệ thống khen ngợi, không kiêu ngạo mà gật gật đầu.

Tài xế trong xe vội vàng đẩy cửa bước xuống, kéo cửa phía sau ra.

Quản gia chậm một bước, cứng ngắc đứng ở bên cạnh.

Người xuống xe là một thiếu niên dáng người thon dài, tóc vàng như tơ lụa phủ trên vai. Trên người hắn khoác một chiếc áo khoác màu đen, càng tôn lên làn da trắng như ngọc, môi mỏng khẽ nhếch, mang theo một nụ cười ôn nhu.

Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên tóc vàng kia, đột nhiên bên tai Diệp Hà vang lên âm thanh máy móc của hệ thống: 【 Nhiệm vụ bổ sung: Chào mừng chủ nhân và khách từ xa, nhận phần thưởng 72.000 nhân dân tệ người hầu giỏi nếu họ hài lòng.】

Diệp Hà hơi thất vọng, cậu còn tưởng nhiệm vụ bổ sung sẽ nhận được nhiều tiền hơn: "Chỉ 72.000 nhân dân tệ......"

Tính ra thì cũng chỉ đổi được nửa ngày sinh mạng.

【Xin nhắc lại, tuổi thọ của kí chủ chỉ còn 20 giờ 43 phút.】

Diệp Hà khoát tay áo: "Nhưng vì mục tiêu là một người hầu xuất sắc, ta sẵn sàng xông pha trận mạc. Chỉ cần chủ nhân và khách hài lòng, có đạp ta xuống xe cũng được."

Hệ thống: 【...... 】

Có tiền khích lệ, Diệp Hà vội vàng chạy tới, Hạ Thanh cùng Tô Linh Linh cũng cảm thấy kỳ quái trước phản ứng của cậu, y đang muốn ngăn cản nhưng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn Diệp Hà chạy đến trước cửa xe.

Quản gia vốn muốn tiến lên nịnh bợ nhưng bị Diệp Hà ngăn cản, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, ánh mắt sắc như đao như muốn đâm thủng lưng đối phương.

Diệp Hà thấy thiếu niên tóc vàng có chút chậm chạp, nhanh chóng vươn tay đỡ: "Ngài...."

Thiếu niên nghe thấy âm thanh liền nhìn về phía Diệp Hà, vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, cậu lập tức ngẩn người.

Cặp nhãn mâu lục bích tĩnh mịch, như thể bảo thạch.

Ánh mắt người này....

Ngay tại thời khắc Diệp Hà ngẩn người, thiếu niên tóc vàng thuận theo tự nhiên đặt tay lên bả vai cậu, hắn đeo găng da, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua áo sơ-mi mỏng manh khiến cậu rùng mình.

Thiếu niên hạ mắt, lông mi dài phủ lên tạo khoảng đen nhỏ: "Cám ơn."

Giọng nói hắn trơn bóng như ngọc, rất êm tai.

Diệp Hà vì nghiệm chứng suy đoán của mình, thừa dịp đưa lưng về phía quản gia lớn mật làm khẩu hình "Ngài hảo....", thiếu niên cũng không có phản ứng gì, ngay cả nụ cười trên môi cũng không thay đổi.

Quả nhiên — thiếu niên là một người mù.

"Nhẹ tay." Quản gia thấy Diệp Hà động tác chậm rì rì, không nhịn được mà mở miệng nói: "Thương tổn đến chủ nhân, ta nhất định không tha cho ngươi!"

Đây là chủ nhân?!

Diệp Hà không khỏi lại quan sát thiếu niên, không phải cậu ngạc nhiên, mà là nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của quản gia, cậu còn tưởng rằng chủ nhân là người độc ác, nhưng nhìn dáng vẻ của thiếu niên trước mặt này, hiển nhiên không có gì gọi là ác độc.

Thiếu niên tóc vàng cười, nhẹ nhàng nói: "Quản gia, đừng nghiêm khắc như vậy."

Mới vừa rồi còn đang tức giận, quản gia ngay lập tức im lặng cúi đầu trước đối phương, như thể ông ta rất khiếp sợ người trước mặt.

Diệp Hà cẩn thận đỡ thiếu niên ra khỏi xe, lúc này mới phát hiện trên xe còn một người khác đang ngồi.

Sau khi thiếu niên tóc vàng xuống xe, người đàn ông kia mới nhanh chóng bước xuống.

Đó là một người đàn ông tóc đen mặc tây trang màu xám, ánh mắt lạnh lùng, giống như một thanh kiếm sắc bén không có vỏ.

Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, thiếu niên cũng không nhìn lại, động tác tao nhã thu tay không chút do dự.

Dường như biết rõ phương hướng phát ra giọng nói của quản gia, hắn quay đầu hướng ông ta nói: "Đây là khách của ta, Tần Khiên."

Diệp Hà thầm nghĩ, nếu không để ý kĩ, có lẽ cậu cũng không nhận ra chủ nhân bị mù.

Quản gia không khom lưng, nhưng một mực cung kính: "Tần tiên sinh."

Không biết có phải do bản thân ảo tưởng hay không, Diệp Hà cảm thấy ánh mắt Tần Khiên dừng lại trên người cậu vài giây, rồi thản nhiên nhìn đi chỗ khác.

Hai mắt Tô Linh Linh sáng lên, nàng vặn eo đi về phía trước, tựa hồ muốn giúp Tần Khiên. Tuy nhiên, hắn nghiêng người tránh sang, từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng ta.

Ánh mắt Tô Linh Linh buồn bã.

Mà Hạ Thanh nhìn về Tần Khiên lại tràn ngập thù địch, y đoán đúng, quả nhiên hắn đã sử dụng đạo cụ trong phó bản này, cho nên mới trở thành khách quý của trang viên.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy sổ ghi chép của Cesare trên người thiếu niên kia?

Phảng phất như nhận ra ánh mắt của mọi người, thanh âm Tần Khiên lạnh như băng: "Cesare tiên sinh, chúng ta đi vào trước."

"Được." Thiếu niên cười đáp.

Tên của của thiếu niên như sét đánh bên tai, Hạ Thanh, Tô Linh Linh và Diệp Hà đều kinh ngạc.

Bọn họ đều biết chủ nhân đầu tiên của trang viên này là Công tước Cesare, chẳng lẽ là người trước mặt sao......

Diệp Hề run rẩy, lo lắng hỏi: "Cesare không phải đã chết sao?"

Hệ thống âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ vẫn là nên nói. Bất quá nó tin chắc không có vấn đề gì.

Hệ thống: 【Trùng tên thôi.】

Diệp Hà: "Cũng trùng hợp quá đi? Làm sao có khả năng?"

Hệ thống: 【Tại sao không? Quý tộc thường thích truyền tên lại cho con cháu. Đây là vinh dự.】

Diệp Hà bắt đầu dao động: "Nhưng mà làm sao phân biệt sinh đôi......"

Hệ thống: 【Vậy chẳng lẽ gọi là Diệp Hà 2, Diệp Hà 2,5 sao?】

Diệp Hà luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nói ra được.

Chắc là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, dù sao nếu Công tước có thể sống đến ngày này, hắn chắc chắn phải hơn 100 tuổi, có chỗ nào giống Cesare kia chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu.

"Chúng ta nên đi thôi." Đột nhiên giọng nói khó xử của Hạ Thanh vang lên, Diệp Hà lập tức tỉnh táo, chỉ thấy ngoại trừ Hạ Thanh và cậu, những người khác đều đã quay về.

Mà không biết có phải vì Hạ Thanh đứng phơi nắng quá lâu không, mà hai má ửng hồng, y không thèm để ý đến Diệp Hà, ngó xung quang chứ nhất định không nhìn cậu.

Diệp Hà vội vã theo kịp bước chân của Hạ Thanh, đang muốn cố gắng cải thiện quan hệ đồng nghiệp, dù sao thì cậu vẫn cần phải làm việc ở đây một tuần.

Cesare từ chối giúp đỡ của quản gia và đi về phía cửa. Nói đến thì cũng thật kỳ lạ, hắn rõ ràng không nhìn thấy, lại không cần người dẫn đường và gậy, thông thạo đường đi giống như đã đi hơn trăm lần. Ngoại trừ có chút chậm chạp, nhưng cũng không khác người thường là bao.