Sau Khi Luân Hồi Hàng Tỉ Lần

Chương 2: Luân hồi vô tận



Kỷ nguyên Vũ trụ, lịch Vũ trụ năm 2012.

Hành tinh Pat được điều khiển chuyển động bởi một hệ thống trí năng có tên “Sargon”.

Tại trung tâm điều khiển “Argonne”, một vài nhân viên mặc đồng phục màu xám bạc đứng trước hàng loạt màn hình chợt sáng chợt tối từ ngày này qua ngày khác. Màn hình hiện các thông tin dữ liệu biểu hiện lượt truy cập dạng sóng được chuyển thành những ký hiệu và tải lên.

Nhân viên tổng trung tâm điều khiển đang chịu trách nhiệm xử lý các hồ sơ bị hệ thống đánh giá là sử dụng phương tiện công cộng bất hợp pháp.

Trước bảng điều khiển, có một nhân viên đang mệt mỏi ngáp dài, mí mắt nửa nhắm nửa mở liếc qua màn hình, chợt thấy một dãy kí hiệu kỳ lạ.

“Hở?”

Hắn thoáng dừng lại, mở mắt nhìn chăm chú.

Nhưng dãy ký hiệu kia biến mất rất nhanh, mọi thứ trở lại bình thường. Âm thanh báo động từ hệ thống cũng không hề vang lên.

“Nhìn nhầm à?” Hắn cũng nhanh chóng quên luôn bất thường lúc nãy, tiếp tục mang dáng vẻ mệt mỏi xử lý công việc buồn tẻ. “Công việc như cái quần què, lương thì ít mà làm thì nhiều.”

………………………………………….

Chuyến tàu Từ Phù, đại lộ Mười Ba Bắc, trạm thứ ba.

Tàu Từ Phù là con tàu được điều khiển tự động, trang trí theo phong cách thời đại Vũ Trụ, mọi thứ rất gọn gàng sạch sẽ, chỗ ghế ngồi được thiết kế theo chuẩn thể trạng cơ thể người, mỗi ghế đều được bọc một lớp da mềm mại thoải mái.

Trên tàu Từ Phù không có bao nhiêu người, chỉ thấy lác đác vài hành khách ngồi rải rác ở các toa khác nhau, làm con tàu mang vẻ vắng lặng yên tĩnh khiến lòng người cũng bình lặng theo.

Hành tinh Pat là một hành tinh bình thường, dân cư thưa thớt. Tháp Sao Mai ở nơi đây chẳng khác nào khu vực bị bỏ hoang nên người đến đó càng ít.

Chỉ có anh là người duy nhất trên tàu mặc áo gió dài màu xanh đậm.

Trong mắt cô chủ cửa hàng hoa người thanh niên tuy bề ngoài có chút lãnh đạm, nhưng lại rất có phẩm chất quý ông. Anh đang ngồi bên cửa sổ, khuỷu tay phải đặt trên khung gỗ hẹp nhô ra từ cửa sổ xe.

Chiếc thẻ bạc lúc nãy chuyển dộng giữa những ngón tay anh, phản xạ ánh sáng lạnh của khoa học kỹ thuật.

Vì động tác này mà một đoạn cổ tay anh bị lộ ra ngoài, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, là thiết bị cá nhân mà tất cả các công dân Vũ trụ đều có.

“Eros”

Người thanh niên hời hợt mở miệng gọi một cái tên.

Màn hình thiết bị cá nhân bật sáng, hình chiếu ba chiều của một thanh niên hiện ra giữa không trung.

Hình chiếu nhấp nháy hai lần, âm điệu không chút cảm xúc vang lên.

“Rất hân hạnh được phục vụ ngài.”

Người thanh niên tháo mắt kính xuống, thật ra anh không bị cận thị.

Nhưng nếu cô chủ cửa hàng hoa ở đây mà thấy màn này, cô sẽ biết vì sao anh không bị cận nhưng vẫn đeo kính mắt. Bởi vì phía sau thấu kính là một đôi mắt màu xám bạc, sâu trong con ngươi có từng dãy từng dãy số liệu xẹt qua.

Người bình thường không thể có đôi mắt như thế này.

“Thật là xui xẻo.”

Anh búng tay một cái, thẻ bạc xoay tròn bay lên không trung lượn vài vòng rồi rơi xuống, được bàn tay anh nắm chặt.

“Lần này luân hồi thế mà sống lại trong thân xác của một vũ khí hình người.”

Người thanh niên nhìn chăm chú vào màn hình thiết bị cá nhân không ngừng hiện lên các tiêu đề về “Thế giới thần linh”, giờ đang là đề tài nóng nhất mạng vũ trụ.

Lúc anh nói chuyện, đôi môi nhạt màu còn hơn cánh hoa tường vi hơi cong lên, cười như không cười.

Eros – quản gia trí tuệ nhân tạo không nói gì. Nó phục vụ chàng trai này, nếu anh bảo nó tự hủy thì nó cũng sẽ không thắc mắc gì mà chấp hành mệnh lệnh. Nhưng trên cả quyền hạn chủ nhân là mệnh lệnh của trung tâm hệ thống điều khiển.

Qua phân tích kết quả, những lời người thanh niên vừa nói đã chạm vào giới hạn của hệ thống trung tâm.

Nhưng có vẻ người thanh niên cũng chẳng để ý vị quản gia trí tuệ nhân tạo.

Anh chăm chú nhìn màn hình thiết bị cá nhân, ánh mắt lạnh nhạt.

Thay vì nói sự lạnh nhạt là do đôi mắt máy móc tạo nên, không bằng nói vốn bản thân anh đã lạnh nhạt. Sự lạnh nhạt này… như ánh mắt của kẻ điều khiển rối đang nhìn những con rối mà mình đang điều khiển, không vui không giận, không có tình cảm. Thậm chí còn không thèm để ý thắng thua, được mất.

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn đề tài đang không ngừng leo hạng trên thanh tìm kiếm, tác giả của “Thế giới thần linh”.

Vọng Nha.

Hoặc là, có thể gọi anh bằng một cái tên khác: Giang Qua.

Chỉ cần anh tháo mắt kính mọi người sẽ rõ vì sao tác giả “Thế giới thần linh” chưa bao giờ xuất hiện trước mắt công chúng.

Thần bí mà lãnh đạm.

Bởi vì…

Anh là một người máy, một món vũ khí giết người.

Sau khi tiến vào thời đại Vũ trụ, nền văn minh nhân loại mở rộng đến mười ba hệ tinh vân. Không gian khổng lồ, tài nguyên dư thừa, mật độ dân số lấy tỷ làm đơn vị cơ bản,…Tất cả những điều này dẫn đến sự phức tạp của các thế lực nơi đây.

Dưới sự trị vì của Liên minh Vũ trụ, nền văn minh nhân loại đã trở thành cơ quan chính trị của toàn thể vũ trụ, nhưng bên trong liên minh không chắc chắn như bề ngoài. Phía dưới được chia thành 20 khu, các thế lực giữa các khu đan chéo với nhau, có hơi giống chế độ thành bang ở Trái Đất cổ.

Mà bên ngoài Liên minh, văn minh nhân loại cũng duy trì các mối quan hệ phức tạp với các nền văn minh vũ trụ khác.

Trong hoàn cảnh thời đại vũ trụ như vậy, vũ khí của con người càng ngày càng có sức hủy diệt lớn.

Nhưng ở mặt ngoài, các nghiên cứu sản xuất người máy chiến đấu đều bị cấm.

Một là liên quan đến vần đề đạo đức con người. Hai là lúc trước bên trong liên minh từng có trường hợp hệ thống trí tuệ nhân tạo xảy ra lỗi nghiêm trọng, nghiên cứu vũ khí hình người dễ dàng uy hiếp ngược lại con người.

Căn cứ vào hai điều này, văn bản pháp luật ghi rõ: Về lĩnh vực nghiên cứu người máy, chỉ có phép nghiên cứu người máy dịch vụ, nghiêm cấm nghiên cứu phát minh người máy vũ trang.

Nhưng đều chỉ là công bố tượng trưng.

Các thế lực lớn ở Liên minh ngầm làm cái gì lại là chuyện khác.

Thân thể Giang Qua đang dùng là minh chứng đây.

Sở dĩ nói thân để đang dùng là vì đây không phải là thân thể thật sự của anh.

Nói không phải thân thể Giang Qua thì cũng không hoàn toàn chính xác. Ít nhất, khi Giang Qua trong cơ thể người máy tỉnh lại, cơ thể nhân tạo này đã xem là của anh.

Đối với anh, thể xác chỉ là vật bên ngoài, cũng giống như quần áo, không dùng được nữa thì thay cái mới.

Còn nhớ vài năm trước, văn học mạng rất phát triển thể loại trùng sinh.

Đời trước sống chẳng ra sao, sau đó được cơ hội sống lại, nghịch thiên sửa mệnh, biết trước mọi việc, nắm bắt cơ hội một đường đi lên đỉnh cao nhân sinh. Cực kỳ thỏa mãn những người cảm thấy kiếp này là một sai lầm, ước ao được đổi một cuộc đời khác. Vì vậy những tiểu thuyết thuộc thể loại này có rất nhiều, người đọc thì đọc mãi không chán.

Lúc thể loại này hot nhất, trên mạng đã từng có một tiêu đề như này.

Hỏi: Nếu bạn có thể sống lại vô số lần, bạn sẽ làm gì?

Người hỏi cũng chỉ là một kẻ suốt ngày đắm chìm trong tiểu thuyết, tưởng tượng bản thân sẽ có “một ngày tỏa sáng”, người trả lời cũng là những kẻ thích ảo tưởng “một ngày kia bản thân sẽ…”, cứ như một đám trẻ trâu ước mơ bản thân được bất tử để thỏa sức làm điều mình muốn.

Ví dụ “Xưng Đế xưng Vương” – một người đam mê thể loại tiểu thuyết cổ đại.

Rồi là “Kẻ đứng đầu đoàn hải tặc Vũ trụ” – một kẻ xem quá nhiều tiểu thuyết về hải tặc vũ trụ.

Hoặc là “ Trở thành cao nhân ẩn sĩ” – một tên mê mệt thể loại giả heo ăn thịt hổ.

Được luân hồi vô tận là cảm giác như thế nào?

Vấn đến này có lẽ Giang Qua là người có tư cách nhất, cũng là người duy nhất có thể trả lời.

Luân hồi vô tận giống như một trò chơi có nhiều kết cục*. Bạn có thể lựa chọn chơi bằng nhiều cách và có nhiều kết thúc khác nhau, ví dụ như trở thành phú ông, lập quốc xưng đế, trở thành Ma Vương,…. Nhưng đến cuối cùng bạn đều phải xóa tệp và chơi lại từ đầu.

Thậm chí thời điểm phải xóa tệp còn sớm hơn rất nhiều so với bạn nghĩ.

Lý do Giang Qua biết được điều đó, vì anh là một người luân hồi vô tận.

Đến bây giờ, việc luân hồi này đối với anh đả trở nên bình thường.

Cái xấu duy nhất là mỗi lần luân hồi đều phải dùng một thân xác khác.

Thế giới vẫn là thế giới trước kia, Liên minh Vũ trụ vẫn là thế, nhưng thân thể anh dùng lại thay đổi. Ngoài ra những thân phận anh đã từng dùng đều bị thế giới này xóa đi. Ví dụ như lần trước anh sống lại trong thân xác của một thanh niên tên là “Swey” sống ở khu 1, thì bây giờ trên thế giới không còn thanh niên tên “Swey” tồn tại.

Nhờ phúc của luân hồi mà từ tam giáo đến cửu lưu anh đều đã nếm thử cả rồi.

Nhưng ít nhất lúc trước sống lại đều là trong thân xác con người.

Lần này thì chui vào vũ khí hình người.

Thậm chí là một người máy vũ khí vừa được phái đi, sắp thực hiện nhiệm vụ tự sát.

Quên giới thiệu, trừ cái tên Giang Qua đã được nhắc đến, người thanh niên còn một cái tên khác, cũng chính là tên của thân xác anh đang dùng.

Hoặc gọi là đánh số:

Light One 001.

Trước khi Giang Qua sống lại trong lớp vỏ này “Light One 001” đã nhận nhiệm vụ đến hội nghị các khu vực, khởi động chương trình tự bạo để nổ chết các cán bộ cấp cao của các khu.

Nhưng đây chỉ là việc của lúc trước.

Nhìn hiện giờ Giang Qua ăn mặc như một quý công tử kiêu ngạo lạnh lùng, ngồi trên đoàn tàu Từ Phù là biết anh chắc chắn không chấp hành nhiệm vụ của “Light One 001” rồi.

Trên mạng vũ trụ không đưa tin, nhưng ở hành tinh căn cứ của khu nào đó đang có một người tức đến dậm chân vì sự kiện “Vũ khí trí tuệ nhân tạo chạy trốn”.

Có thể tạo ra một vũ khí hình người, lại có mục đích ám sát lãnh đạo cấp cao của các khu thì kẻ này chẳng phải hạng đơn giản gì.

Một đống các nhà khoa học xúm vào tranh luận vấn đề vũ khí hình người, rốt cuộc nguyên nhân là do nó đã bị hack hay đã sinh ra ý thức của bản thân, tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, thì các chính trị gia lại đơn giản dứt khoát hơn nhiều.

Khi Giang Qua bước lên đoàn tàu Từ Phù, tại khu 7 hành tinh trung tâm.

Nhân viên đang ngủ gà ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh.

Ở lối vào rộng lớn của trạm không gian, một chiến hạm từ trên trời đáp xuống, cái bóng in trên mặt đất như con dơi khổng lồ.

“Chiến, chiến hạm đỉnh cấp???”

Tên nhân viên bị dọa té xuống đất.

*Multi-Ending (Multiple ending game): Là một thể loại game có rất nhiều kết thúc khác nhau. Trong quá trình chơi game, tùy vào các hành động và lựa chọn của người chơi sẽ dẫn đến các kết cục riêng biệt.