Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 25



Cô còn sống không?

*

Nàng tiên cá có lẽ không hiểu được hành động nhảy xuống biển của Vân Khê nên nhanh chóng vớt Vân Khê lên, đưa vào bờ.

Vân Khê ho khan vài tiếng, đưa tay vuốt mái tóc dài ướt đẫm của mình, chỉ ngón tay về phía biển, định tiếp tục nhảy xuống.

Nhưng cuối cùng cô cũng cảm thấy đói và bất lực.

Có mục tiêu và động lực, cơ thể cũng phối hợp với cô, lấy lại được giác quan.

Từ khi bị bệnh, cô ăn càng ngày càng ít, gần như sụt cân, hôm qua chỉ ăn trái cây dại cỡ lòng bàn tay, bụng rỗng tuếch.

Vân Khê ngừng nhảy xuống biển, nắm lấy tay nàng tiên cá đặt lên bụng mình, nói: "Tôi đói."

Cả hai đã tạo thành một sự hiểu biết ngầm về cảm giác đói và no khi chạm vào bụng.

Nàng tiên cá chạm vào bụng Vân Khê hai lần, nói "Gulu" rồi "A" như một phản ứng chứng tỏ mình đã hiểu, rồi nhảy xuống biển để bắt con mồi.

Vân Khê nhớ lại âm thanh "gulu" trong miệng nàng tiên cá, cố gắng nhớ lại âm điệu, tốc độ, thời gian của nó.

Nàng tiên cá đã học ngôn ngữ của con người, bây giờ Vân Khê cũng muốn làm điều tương tự, khám phá ngôn ngữ của nàng tiên cá.

Khi ý tưởng này nảy ra trong đầu, trong tiềm thức, cô đã đoán rằng mình có thể sẽ phải sống trên hòn đảo này một thời gian dài.

Nàng tiên cá bắt được một con cá từ biển, rất vui vẻ khi Vân Khê chủ động ăn thịt. Nàng cho rằng đó là dấu hiệu cho thấy bệnh của Vân Khê đã khỏi hẳn.

Nàng không có khái niệm hồi quang phản chiếu của con người.

Nàng vui mừng đến mức chủ động chế biến thịt cá cho Vân Khê, thậm chí còn đưa phần lớn thịt cho Vân Khê.

Sau đó vừa nhìn Vân Khê ăn, vừa đung đưa vây đuôi từ bên này sang bên khác, trong mắt mang theo ý cười.

Khi Vân Khê ăn cá, cô lại nghĩ đến vấn đề ăn muối và mỡ một lần nữa.

Nếu phải ở đây lâu, cô không thể ăn cá tôm nước ngọt mãi được, tuy ăn cũng có thể bổ sung muối cho cơ thể nhưng cá ít mỡ nên cô sẽ ăn ít hơn, lượng vận động hàng ngày cũng sẽ nhiều nên cô sụt ký rất nhanh.

Nếu muốn trở lại trạng thái khỏe mạnh, cô cần ăn nhiều mỡ động vật và tủy xương.

Nghe tiếng sóng, ngửi thấy gió biển ẩm ướt, Vân Khê ăn cá sống đầy thuần thục.

Cô đã không ăn thịt nhiều ngày, nhưng sau khi ăn vào miệng, cô cảm thấy hơi khó chịu, đành ép mình nuốt xuống. Sau khi ăn liên tiếp vài miếng, cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt.

Nghe nói người ăn chay lâu năm sẽ cảm thấy buồn nôn nếu cơ thể không quen với mùi thịt.

Cá được đánh bắt từ biển rồi giết ngay không có mùi tanh, thịt rất tươi và mềm.

Nhưng Vân Khê vẫn nhớ hương vị đồ ăn nấu chín.

Nếu có cơ hội, thà đốt lửa lại còn hơn.

Vân Khê không ăn quá no, chỉ ăn no khoảng 7 phần, cảm thấy cơ thể còn đủ sức, cô nhìn về sóng nước lóng lánh trên mặt biển.

Lãnh thổ của nàng tiên cá là hang động, cả một dòng sông và một mảnh đất rộng lớn.

Nhưng trên đất liền, màn đêm là lãnh thổ của một loài động vật khác, phạm vi hoạt động của chúng trùng lặp với hoạt động của nàng tiên cá. Chúng có xu hướng tránh mặt nhau hơn là đánh, xua đuổi nhau.

Hầu hết các sinh vật trong đại dương cũng có sự phân chia lãnh thổ.

Nàng tiên cá không đưa cô lên đỉnh, khu vực bên ngoài gốc cây ban ngày cũng là lãnh địa của các loài động vật khác, nàng tiên cá cũng không muốn dẫn cô đi mạo hiểm.

Có lẽ nàng tiên cá có thể cố gắng khám phá một mình, nhưng nàng tiên cá cảm thấy cô quá mỏng manh, không thể dễ dàng bảo vệ, bất kỳ cơn bão nào cũng có thể khiến cô ốm yếu như thế này chứ đừng nói đến việc thách thức những loài động vật khác tại lãnh thổ khác.

Nhưng cô lại được nàng tiên cá nhặt lên từ biển, khả năng cao là khu vực biển này cũng nằm trong lãnh thổ của nàng tiên cá, hoặc xung quanh đây.

Nàng tiên cá có thể đưa cô theo, quay lại đó xem.

Bỗng dưng Vân Khê rất ảo não, sao cô không nghĩ tới chuyện này sớm hơn?

Có lẽ là vì đầu tháng, cô tràn đầy niềm tin chỉ cần còn sống, đợi một thời gian nữa, lực lượng cứu hộ sẽ tìm được cô.

Cho nên cô ở chỗ này vất vả chờ đợi, chờ đợi cái gọi là giải cứu.

Cô thật ngu ngốc!

Nhưng sau đó cô nghĩ, đối với con người mà nói, biển còn nguy hiểm hơn đất liền rất nhiều, không có thuyền, không thể đi lại, dù bơi giỏi cũng không có tác dụng gì trong biển cả.

Độ nổi trên biển lớn hơn, dễ nổi nhưng trong biển có gió và sóng rất lớn, sóng cao, nước chảy xiết, nếu không cẩn thận có thể xô ngã cô.

Nhiệt độ nước cũng là một vấn đề, khi nhiệt độ nước biển quá thấp, con người sẽ bị mất nhiệt độ cơ thể trong nước, giống như vụ đắm tàu ​​một tháng trước. Không phải là một số người không biết bơi, mà là họ không thể xử lý tình trạng hạ thân nhiệt, cuối cùng chết cóng trong nước thay vì trực tiếp chết đuối.

Hơn nữa, ngày hôm qua cô mới biết được nhận thức về lãnh thổ của nàng tiên cá mạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Nàng tiên cá hầu như không bao giờ đi qua lãnh thổ của mình nên chắc chắn cô đã được nàng tiên cá trong lãnh thổ đón về, hoặc nhiều nhất là xung quanh lãnh thổ.

Vân Khê nhớ lại cảnh mình chìm xuống biển, cho dù đã bị sóng cuốn trôi, bây giờ quay trở lại, nhất định sẽ nhìn thấy những chiếc tàu tìm kiếm cứu nạn xung quanh.

Việc trục vớt được con tàu khổng lồ như vậy không phải là điều dễ dàng.

Vân Khê thầm ảo tưởng, chẳng lẽ đội cứu hộ thật sự đã tới hòn đảo này? Nhưng cô bị mắc kẹt trong hang, không thể thoát ra được nên đã bỏ lỡ.

Cô cố tình bỏ qua những vấn đề logic khác, chẳng hạn như mô hình vệ tinh, tìm kiếm cứu nạn chung trên biển, trên bộ và trên không. Nếu ở gần, khả năng cao họ có thể phát hiện ra tín hiệu sinh tồn mà cô phát ra, cũng như những loài thực vật và sinh vật kỳ lạ chưa từng được biết đến...

Cô không nghĩ tới những vấn đề này, chỉ tiếp tục củng cố những tưởng tượng gần như điên cuồng của mình trong lòng, như thể đang tiêm một loại thuốc cực mạnh khơi dậy khát vọng sống sót của cô.

"Tôi muốn đến nơi mình rơi xuống để nhìn xem." Vân Khê nói với nàng tiên cá, chỉ vào mặt biển.

Trong gần một tháng nay, mỗi lần nói chuyện, cô đều kèm theo những động tác cơ thể.

Thậm chí cô còn chỉ cho nàng tiên cá thấy cô rơi từ thuyền xuống biển như thế nào.

Đầu tiên cô chỉ tay về phía biển, sau đó làm động tác bơi trên cạn, rồi nhắm mắt lại, nằm xuống đất, bắt chước động tác chìm xuống nước.

Nàng tiên cá nghiêng đầu nhìn cô, cố gắng hiểu cô muốn diễn đạt điều gì.

Vân Khê mở mắt, chỉ vào nàng tiên cá, sau đó chỉ vào bản thân, lại chỉ về hướng hang động: "Tôi chìm xuống nước, cô đã cứu tôi, đưa tôi về hang động."

Lần đầu, nàng tiên cá không hiểu rõ ý tứ của Vân Khê. Vân Khê kiên nhẫn lặp lại biểu diễn bốn năm lần, cuối cùng trên gương mặt bối rối của nàng tiên cá cũng hiện lên cảm giác sáng suốt.

Khi Vân Khê thể hiện động tác của nàng tiên cá để đưa cô trở lại hang động, nàng tiên cá kêu gulu gulu vài lần rồi lại nói "A".

Vân Khê lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy, kéo nàng tiên cá bước từng bước xuống biển, hạ xuống, bơi ra khỏi bờ biển.

Động thái này khiến nàng tiên cá hiểu rằng Vân Khê không sợ nước biển, cô cũng có thể bơi ở biển.

Nàng tiên cá lập tức hưng phấn đi theo Vân Khê, bơi ra khỏi bờ biển, ở gần cô, vây đuôi thỉnh thoảng gõ nhẹ vào bụng cô.

Giống như lần đầu tiên phát hiện ra cô có thể bơi trong hồ vậy.

Vân Khê đoán rằng điều này có thể giống như một đối tác phát hiện ra rằng đối phương có sở thích và thói quen giống hệt mình, giống như tâm trạng vui vẻ khi cuối cùng cũng tìm được đồng loại.

Bơi được một đoạn ngắn, Vân Khê lại bắt đầu ra vẻ như sắp chết đuối, giãy giụa một cách điên cuồng, cả người chìm xuống biển.

Nàng tiên cá tưởng cô sắp chết đuối nên nhanh chóng bế cô lên, cõng trên lưng rồi bơi trở lại.

Vân Khê vỗ vai nàng, rời khỏi vai nàng, bơi về phía trước.

Nàng tiên cá ngơ ngác vài giây rồi đi theo.

Vân Khê dừng lại, bồng bềnh trên mặt biển, chỉ về phía biển xa, chắp hai tay lại, áp lên má, nhắm mắt lại làm động tác ngủ.

Điều này được lặp đi lặp lại nhiều lần, kết hợp với lần làm mẫu trước đó trên bờ, nàng tiên cá dường như hiểu được ý của cô.

Nàng tiên cá lại cõng Vân Khê lên, bơi thẳng về một hướng.

Màn trình diễn tiêu hao rất nhiều sức lực của Vân Khê. Vân Khê yếu ớt ôm lấy cổ nàng tiên cá, điều chỉnh nhịp thở của mình.

Nàng tiên cá không lặn xuống đáy biển sâu mà chỉ bơi trên mặt biển, để Vân Khê trên lưng luôn có thể hít thở không khí trong lành.

Bơi được một lúc, Vân Khê quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy hình dáng hòn đảo phía sau, đại dương bao la lấp lánh, chỉ nhìn thấy chiếc đuôi dài màu xanh lam đung đưa lên xuống, vây đuôi giống như một đôi cánh, uyển chuyển nhẹ nhàng.

Từng đợt sóng ập đến, Vân Khê nhìn quanh, sóng cuồn cuộn, xung quanh là làn nước trong xanh vô tận và bầu trời xanh vô ngần.

Không có cánh buồm nào trong tầm mắt, không có dấu vết của con người.

Trời cao biển rộng, cô không biết đi về đâu.

Vân Khê bỗng nhiên cảm thấy có chút thê lương trong lòng, không biết đêm nay là đêm nào, nơi đây là đâu.

Nàng tiên cá bỗng nhiên nhảy lên cao như cá heo, đưa Vân Khê ra khỏi biển rồi "thả mình" xuống nước, bắn tung tóe, bơi về phía trước.

Không biết là trùng hợp hay cảm nhận được Vân Khê bi thương, nàng tiên cá ngoi lên lặn xuống như muốn dỗ cô vui vẻ, liên tục nhảy vài động tác, nhưng nàng lại không hề nghe thấy tiếng cười của Vân Khê.

Vân Khê ôm chặt cổ nàng tiên cá, liếm liếm khóe môi, mùi nước biển mặn tràn ngập khoang miệng, tâm trạng lúc lên lúc xuống.

Cô nghĩ chắc nàng tiên cá đã hiểu ý cô nên đã đưa cô bơi đến nơi được nhặt về.

Vân Khê vừa có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi, một tia bất an dâng lên trong lòng, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Nếu có thể trở lại xã hội văn minh thì chẳng khác nào thoát khỏi cái chết, không cần phải nói, cô vừa hưng phấn vừa kích động, nhưng cũng sợ hãi, liệu dấu vết của nàng tiên cá có bị lộ không?

Cô nhìn chằm chằm ra biển, quyết tâm đuổi nàng tiên cá đi ngay khi nhìn thấy bất kỳ cánh buồm nào, rồi thổi còi tìm kiếm sự giải cứu của con người.

Nhưng cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con người, điều này thực sự xác nhận một suy đoán nào đó trong đầu cô, vì vậy cô không biết phải làm gì tiếp theo?

Thời gian trôi qua, trái tim cô luôn lơ lửng trên không, không lên cũng không xuống, đập loạn không ngừng, không khí xung quanh dường như đông đặc lại.

Thỉnh thoảng, một vài đàn chim biển với hình dạng và màu sắc khác nhau bay qua bầu trời.

Nó vẫn là loài chim mà Vân Khê chưa từng thấy trước đây.

Mỗi khi nghe thấy tiếng chim hót trong không trung, cô lại ngước lên, cố gắng tìm kiếm những con mòng biển, chim hải âu quen thuộc...

Nhưng đáng tiếc không có, tất cả những gì cô nhìn thấy là những loài chim chưa được biết đến, chúng lớn hơn những loài chim biển mà cô quen thuộc.

Khi bơi, hình dáng của một hòn đảo hiện ra trước mặt cô.

Hòn đảo này trông nhỏ hơn hòn đảo của nàng tiên cá rất nhiều. Vân Khê nhìn chằm chằm vào hòn đảo này, so sánh nó với hòn đảo mà tàu du lịch đi qua một tháng trước.

Đang cố gắng tìm kiếm những manh mối quen thuộc.

Nhưng trên đường đi, du thuyền đi qua vô số hòn đảo lớn nhỏ, cô thực sự không thể nhớ nổi hình dáng của từng hòn đảo.

Vân Khê không khỏi thắc mắc liệu có phải cũng có nàng tiên cá sống trên hòn đảo đó không.

Hòn đảo nơi nàng tiên cá tọa lạc rất sạch sẽ, Vân Khê đi dọc bờ biển rất lâu mà không thấy bất kỳ món đồ nào của xã hội loài người.

Lúc này cô muốn đi đến bờ biển của hòn đảo trước mặt để xem có vật thể nổi nhân tạo nào mắc cạn hay không.

Nhưng nàng tiên cá đã bế cô lên, bơi đi mà không ngoái lại.

Sau khi bơi được một lúc, một hòn đảo khác hiện ra phía trước.

Lần này cô vỗ nhẹ vào vai nàng tiên cá, nhờ nàng tiên cá đưa mình đến đó.

Nàng tiên cá a a vài tiếng, giống như không muốn đi qua, nhưng Vân Khê lại rời khỏi lưng nàng, bơi về phía hòn đảo.

Nàng tiên cá nghĩ rằng cô đã quá mệt mỏi vì ở biển nên lại đặt cô lên lưng, đưa cô đi tìm bờ biển thuận tiện để cập vào đất liền.

Vân Khê ngồi trên bãi cát ven biển một lúc, sau đó đứng dậy kiểm tra xem gần bờ biển có vật thể nổi nhân tạo nào không.

Đi bộ vài trăm mét vẫn không tìm thấy gì.

Thất vọng, cô rời hòn đảo cùng nàng tiên cá.

Trên đường, đi qua hơn mười hòn đảo lớn nhỏ, Vân Khê thỉnh thoảng sẽ chọn một trong số đó đi đến bờ biển nhìn xem, nhưng không có ngoại lệ, không có vật thể nổi nhân tạo nào cả.

Nàng tiên cá cõng cô đi bơi một lúc lâu nhưng trên biển vẫn không còn dấu vết của con người.

Trái tim Vân Khê cũng dần chìm xuống.

Có thể hiểu rằng một hoặc hai hòn đảo không có vật thể nổi nhân tạo, nhưng sau khi nhìn liên tiếp năm hoặc sáu hòn đảo, cô vẫn không tìm thấy dấu vết nào của con người chứ đừng nói đến quốc kỳ.

Cuối cùng nàng tiên cá dừng lại ở một nơi.

Vân Khê xuống lưng, bồng bềnh trên biển vắng, hỏi nàng tiên cá: "Đây là nơi cô đón tôi sao?"

Nàng tiên cá kêu a a vài tiếng rồi nắm lấy tay Vân Khê, chìm xuống đáy biển.

Ngâm mình trong nước biển, Vân Khê nín thở, cố gắng mở mắt.

Ánh sáng trong biển lốm đốm, cô hòa vào đó, như thể biến thành một con cá, nhìn thấy đủ loại sinh vật biển, những đàn cá đầy màu sắc, những loài động vật có vỏ hình thù kỳ lạ, những con rùa khổng lồ và một đàn sinh vật phù du không kịp nhìn...

Đây có phải là vùng biển nơi cô bị chìm không? Đẹp như vậy sao?

Sự chú ý của cô trở nên cực kỳ tập trung, cảm thấy hoàn toàn khác với mặt đất. Cô không thể nghe thấy phương hướng và khoảng cách của âm thanh, xung quanh có những con cá tôm đủ màu sắc đang bơi lội.

Nàng tiên cá đi vòng quanh cô, đung đưa chiếc đuôi cá màu xanh nhạt, quấn quanh chân theo vòng tròn.

Sau đó, cơ thể nàng áp vào làn da cô, đôi môi đỏ mọng áp sát vào má cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Nàng tiên cá có biết ý nghĩa của những nụ hôn không?

Vân Khê có chút nghi ngờ?

Chỉ sợ cũng không biết.

Chỉ là hôm đó nàng cứu cô, nàng vô tình chạm vào môi cô, bây giờ nàng tiên cá bắt chước cách cô biểu diễn trước đó, tái hiện cảnh tượng ấy cho cô xem.

Khi nàng tiên cá vớt cô lên, không có tai nạn biển, không có vụ đắm tàu, không có cơn bão dữ dội và không có con người nào khác.

Cô là người duy nhất xuất hiện ở biển xanh.

Vân Khê ở trong nước biển trầm tư một lúc lâu, gần như không thể nín thở nổi nữa mới nổi lên.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cô hít thở không khí trong lành, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.

Điều mà cô đã biết từ lâu.

—— Nàng tiên cá là sinh vật sống vào ban ngày, thường chỉ xuất hiện vào ban ngày. Ngày cô chìm xuống, trời đã khuya, cũng phải đến đêm khuya cô mới bất tỉnh.

Nàng tiên cá hiếm khi xuất hiện vào ban đêm, nhất là khi bơi rất xa vào ban đêm.

Đêm 30/6, cô cùng tàu chìm xuống biển, với thể trạng lúc đó, cô không thể sống sót đến ban ngày hoặc gặp nàng tiên cá.

Khi chợt nhận ra điều này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Vân Khê là: Mình còn sống không?

Có phải cô đã chết rồi không? Chết trong đại dương bao la đó.

Những hang động tối tăm, ẩm ướt, nàng tiên cá xinh đẹp, dịu dàng, những hòn đảo không có người ở, hệ động thực vật chưa từng có và đại dương bao la... Phải chăng điều đó có nghĩa là tất cả những điều này không tồn tại? Có phải tất cả đều được tưởng tượng sau cái chết của cô?

Vân Khê giơ tay lên, cắn mạnh cổ tay mình, suýt chút nữa đã rách da.

Một cơn đau thấu tim ập đến.

Cô nhận ra rằng mình không chết, mình thực sự còn sống.

Nếu tất cả những điều này không phải là giấc mơ về thế giới bên kia do linh hồn dệt nên sau khi chết, thì còn có một lời giải thích khác——

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, cô đã đến một thời không và không gian khác, thời gian và không gian này tình cờ là ban ngày, tình cờ cô gặp được một nàng tiên cá.

Lòng Vân Khê cứng đờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

Cô đang bồng bềnh trên đại dương bao la xinh đẹp, hoàn toàn nhận thức được rằng mình sẽ không bao giờ có thể quay trở lại xã hội văn minh quen thuộc.

Niềm tin mà cô ôm giữ trong lòng đã lặng lẽ sụp đổ.

*

Vân Khê không nhớ mình trở lại hang động bằng cách nào. Cô như bị hôn mê, cúi đầu, im lặng suốt đường đi, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã ở trong hang động.

Không gian xanh mờ mịt chứa đầy hơi ẩm, một hang động quen thuộc, một không gian quen thuộc.

Mũi ngửi được mùi thơm nhẹ của cây xô thơm và muối biển.

Nàng tiên cá ở bên cạnh cô, đôi mắt mở to lo lắng nhìn cô, kêu a a, lòng bàn tay lạnh lẽo chốc lát lại dán vào má cô, lúc thì chạm vào cổ cô, như để xem cô có sao không, lại ốm nữa à? Lại bị sốt nữa phải không?

Vân Khê muốn xoa đầu nàng tiên cá, nói với nàng rằng, đừng lo lắng, cô chỉ cần thời gian để thư giãn.

Nhưng cánh tay lại không nghe lời, vẫn bất động.

Vân Khê ngồi trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn nàng tiên cá, thầm nghĩ, nếu chết lần nữa, liệu cô có thể quay về thời gian và không gian ban đầu không?

Cô đã cố gắng sống sót, muốn chờ đợi sự giải cứu, nhưng giờ đây, cô không còn hy vọng quay trở lại nữa.

Trong mắt Vân Khê không có ánh sáng, cô bình tĩnh nói với nàng tiên cá: "Cô xem, tôi không thể về nhà, chỉ có thể ở lại đây."

Đáng tiếc, nàng tiên cá không hiểu được.

Trong lòng Vân Khê không buồn cũng không vui, mà rất bình tĩnh, đó là loại bình tĩnh đã bị đè nén từ lâu, gần như tê dại, giống như một vũng nước đọng.

Cô bắt đầu không thể ăn được nữa.

Cô biết rõ mình lại bị bệnh.

Lần trước là bệnh thể xác, nhưng lần này cơ thể cô không sao, đó là bệnh tâm lý.

Hôm kia cô cố ý nhịn ăn, nhưng hôm nay không có ý định tuyệt thực, cô nghĩ mình muốn sống sót, cho dù là thời không kỳ quái, cô cũng phải sống sót.

Thịt được đưa lên miệng, cô nhai nuốt đầy máy móc, như thể đang nuốt dao vào bụng, một lúc sau bụng cô co thắt, nhổ hết đồ ăn ra.

Cô nhìn nàng tiên cá, muốn nói với nàng tiên cá rằng cô không cố ý lãng phí thức ăn, đó là vấn đề về dạ dày khiến cô muốn nôn ra.

Nhưng cô không nói gì cả.

Nàng tiên cá đang a a ô ô ê ê a a, nói bằng một thứ tiếng người không rõ, dường như rất lo lắng, đưa cho cô một ít thảo dược.

Cô nhai, nuốt rồi nôn ra.

Vân Khê nhìn nàng tiên cá, ánh mắt bình tĩnh, trên mặt không chút biểu cảm, giống như đang nói với nàng tiên cá —— Cô xem, không phải tôi không ăn, mà là tôi thật sự không ăn được gì.

Cô bình tĩnh không chịu ăn, quay người đi đến hang khô, ngồi trên đống cỏ khô, định sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Tuy nhiên, trái tim cô trống rỗng, không có cảm xúc nào để sắp xếp.

Cô không cảm thấy đói, không cảm thấy buồn bã hay tuyệt vọng.

Mọi suy nghĩ đều không có, nếu là ở thế giới trước, cô cảm thấy mình có thể trở thành tu sĩ.

Nhưng ở đây, cô chỉ có thể ngồi trên đống cỏ chết, ngơ ngác.

Thôi, ngủ đi.

Vân Khê nằm xuống, nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng hóa ra không phải vậy, cô ngủ đến tận bình minh.

Sau khi bình minh lên, nàng tiên cá không đi săn mà ở lại với cô, đôi mắt đỏ hoe ôm cô vào lòng, dùng đuôi quấn quanh cô.

Cô rất ngạc nhiên, lần này cô không có biểu hiện bệnh tật gì, cũng không ngừng ăn, chỉ ăn rồi nôn ra, tại sao nàng tiên cá lại lo lắng cho cô như vậy?

Thôi, quên đi những điều mà cô không thể hiểu được, để mọi thứ diễn ra theo đúng quy luật của nó.

Vân Khê mất hết nhận thức, từ bỏ suy nghĩ vấn đề, cô dự định cứ ngơ ngác như vậy, không nói, không hỏi, không làm gì cho đến lúc chết.

Cũng giống như trên du thuyền trước đây, cô cố gắng bơi rất lâu, cuối cùng bơi ra khỏi nước chạy lên boong, nhưng không thể vào được cabin cứu hộ, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi cái chết.

Lần trước, cô đã bị bỏ mặc cho đến chết.

Lần này, cô lựa chọn chủ động đối mặt với cái chết.

Cô mệt rồi.

Thật sự mệt rồi.

Hy vọng của cô hết lần này đến lần khác tan vỡ, mất hết can đảm để đấu tranh.

Nàng tiên cá cho nước, cô uống, nàng tiên cá cho thịt và trái cây rừng, cô cũng ăn nhưng cuối cùng lại nôn ra.

Ngày thứ hai sau khi từ vùng biển kia trở về, Vân Khê ở trong hang khô cả ngày không ra ngoài.

Ngày thứ ba, nàng tiên cá chủ động bế cô đến tảng đá lớn ngoài hang, phơi nắng, cho cô uống nước, cho cô ăn trái cây rừng, trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng a a, như thể đang cầu xin cô, nghe rất buồn bã.

Vân Khê sẽ nhận thức ăn nàng cho, đưa nước thì cô uống, nhưng cuối cùng cũng sẽ nôn hết ra ngoài.

Ban đêm Vân Khê mở mắt không ngủ được, nàng tiên cá cũng không ngủ cả đêm, nàng ôm Vân Khê trong lòng, dùng đuôi quấn lấy cô, phát ra âm thanh a a như đang nhẹ nhàng an ủi cô, nói với cô rằng nàng đang ở bên cô, nếu cô không ngủ, nàng cũng sẽ không ngủ.

Ngày thứ tư, nàng tiên cá bế Vân Khê đến bãi biển, nhặt cành cây cho cô, bảo cô viết và chơi.

Vân Khê cầm lấy cành cây, bỗng nhiên không biết viết, cũng không có hứng thú viết.

Cho nên, cô bỏ cành cây đi.

Nàng tiên cá cẩn thận bế cô đến những tảng đá ven biển như đang ôm một món đồ dễ vỡ, vừa cùng cô vừa phơi nắng vừa ngắm cảnh biển.

Có lẽ trong trí nhớ của nàng tiên cá, lần trước cũng giống như thế này. Cô ngồi trên tảng đá ngầm, phơi nắng, ngắm cảnh biển một lúc, sau đó lại có cảm giác thèm ăn, sẵn sàng chủ động ăn uống.

Nhưng lần này không có tác dụng, sau khi tắm nắng hóng gió biển, Vân Khê vẫn mang bộ dáng nửa sống nửa chết như cũ.

Nàng tiên cá nhìn đồ ăn cô nhè ra, bỗng dưng ngẩng đầu hướng về phía biển, kêu lên một tiếng đau đớn tột độ.

Lần cuối nghe thấy tiếng kêu của nàng như vậy là với con chim biển muốn tấn công Vân Khê, tiếng kêu lúc đó the thé và gay gắt, đầy uy hiếp.

Giờ đây, tiếng hét của nàng như đang than khóc, đầy đau khổ và bất lực.

Vân Khê cảm thấy nàng tiên cá hẳn cũng biết cô sắp chết nên mới thét như vậy.

Một số loài động vật bị mất bạn tình cũng sẽ phát ra những tiếng thét buồn bã như vậy.

Có lẽ, trong mắt nàng tiên cá, cô lại bị bệnh không rõ nguyên nhân sau khi nàng đưa cô đến vùng biển đó.

Không bị thương, không chảy máu, không bị mưa ướt, bị bệnh không rõ nguyên nhân, bệnh nặng đến mức sắp chết.

Suốt cuộc đời còn lại, nàng tiên cá sẽ không bao giờ đưa cô đặt chân đến vùng biển đó nữa.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: Hic, sắp mất bạn đời rồi...

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.