Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 30



Đặt ra nhiều mục tiêu cho bản thân

*

Ánh trăng mênh mông, làn gió nhẹ nhàng.

Vân Khê ngồi trên bờ đá, hai chân ngâm trong nước.

Cô cúi đầu cẩn thận kỳ cọ vùng đùi bị cọ xát và dấu răng trên vai.

Cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu. Trên mặt Vân Khê không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại hỗn loạn.

Sau khi bị Thương Nguyệt cắn nhẹ vào vai, cô cũng bị nàng liếm tới liếm lui, cảm giác trơn trượt, mềm mại cọ xát liên tục trên vai. Phản ứng của Thương Nguyệt giống như phản ứng của một người phụ nữ loài người, cơ thể mềm mại, đôi mắt ươn ướt. Khi vỗ về nàng, ánh mắt nàng trở nên đặc biệt dịu dàng, như thể nàng đã trở nên rất mong manh, mỏng manh đến mức sẽ vỡ nếu chạm vào.

Khoảnh khắc nàng cắn cô, Vân Khê thực sự muốn cho nàng khoái cảm hơn nữa...

Vân Khê tát nước nhiều lần để làm sạch dấu răng kia.

Dấu răng không thể biến mất trong thời gian ngắn, cảm giác kỳ lạ trong lòng cô vẫn đọng lại.

Không có vết rách nào trên da nên không cần lo lắng về bệnh uốn ván, chỉ là cô không thể vượt qua được trở ngại tinh thần của bản thân.

Hành động giúp đỡ không có gì sai, nhưng cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng cô là không thích hợp.

Lẽ ra không nên như thế này... Làm sao có thể có cảm giác như vậy được?

Vân Khê ngước mắt nhìn Thương Nguyệt đang chơi đùa trong nước.

Dưới ánh trăng, sắc mặt Thương Nguyệt ửng hồng. Nàng lăn lộn trong suối, bắn tung tóe những tia nước.

Cảm nhận được ánh mắt của Vân Khê, nàng nhìn sang, đôi mắt sáng ngời, nhìn Vân Khê không chớp mắt.

Vân Khê hoảng sợ, tránh ánh mắt trực tiếp của Thương Nguyệt.

Cô tạt nước lạnh vào mặt, cố gắng tỉnh táo.

Cô từ chối suy nghĩ sâu hơn, phải tìm việc gì đó cho bản thân để chuyển hướng sự chú ý của mình.

May mắn thay, có xác gấu nằm trên bờ, cô còn có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian để ý đến Thương Nguyệt.

Thương Nguyệt có lẽ không hiểu tại sao cô lại sống bận rộn như vậy.

Trong thế giới của Thương Nguyệt, nàng đói thì đi săn, buồn ngủ sẽ ngủ, không có việc gì sẽ ở lại bên cô, chơi đùa với nước, đánh bóng vảy, giúp đỡ cô khi cần, không có ưu sầu, không có phiền não, tự do tự tại.

Vân Khê rất ghen tị.

Trạng thái của Thương Nguyệt rất giống cô khi còn nhỏ, sống ở nông thôn, tự do và vô tư, dù trời có sập thì vẫn có người lớn đứng về phía mình.

Nó sẽ không còn tác dụng nữa khi cô lớn lên, những lo lắng của cô sẽ mọc ra từng tấc một như mái tóc đen.

Nếu chưa bao giờ nhìn thấy thế giới loài người phồn hoa, nếu có đủ thực lực và đủ cảm giác an toàn, có lẽ Vân Khê sẽ ở lại trong lãnh địa của Thương Nguyệt, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Nhưng cô muốn thử xem liệu mình có thể học cách tự sinh tồn hay không, bởi vì cô không biết liệu Thương Nguyệt có thay đổi bạn tình vào mùa sinh sản tiếp không.

Ở đây, thể lực và kích thước của cô không có ưu thế gì, kiến ​​thức trí óc chỉ là ưu thế mềm yếu, cô sẽ bị nghiền nát trước sức mạnh tuyệt đối. Muốn sống sót ở đây, cô phải nhờ vào sự săn mồi và bảo vệ của Thương Nguyệt.

Trong tự nhiên có rất nhiều loài động vật một vợ một chồng, việc bảo vệ, chăm sóc bạn tình cũng giống như bản chất của một số loài động vật, nhưng bản chất của chúng là thay đổi bạn tình mỗi mùa sinh sản.

Bố mẹ ruột không yêu thương cô, bạn gái 6 năm cũng có thể bỏ rơi cô.

Cô không còn dám hoàn toàn dựa dẫm vào ai nữa, cô chỉ muốn dựa vào bản thân, luôn ôm hy vọng sống sót trong tay, không có bất kỳ kỳ vọng nào từ người khác.

*

Vân Khê đã đánh giá quá cao năng lực của mình, làm một cái giá đựng thịt xông khói cần rất nhiều gỗ, cường độ làm việc vượt quá tưởng tượng của cô.

Với chiếc rìu đá hiện tại, phải mất nửa ngày mới chặt được một cái cây to bằng cánh tay, đá gãy, dùng một chiếc cưa nhỏ cùng với một con dao găm sẽ nhanh hơn, nhưng cô lại không mang ra theo.

Sau khi chặt một khúc gỗ, cô tạm thời từ bỏ việc làm thịt xông khói.

Cô định dùng dao đá để chế biến thịt gấu trước.

Móng vuốt hơi cong của Thương Nguyệt rất giỏi lột da nên Vân Khê đã gọi nàng đến, nhờ nàng lột da gấu.

Con gấu bị lột da xong được đặt sang một bên.

Vân Khê cắt thịt gấu thành từng miếng, xiên vào cành cây.

Sau khi lấy xương ra khỏi thịt, cô nướng trên đống củi một lúc lâu, sau đó dùng đá đập vỡ, lấy tủy ra, gọi Thương Nguyệt đến ăn một miếng.

Thành phần chính của tủy xương là mỡ nhưng có vị ngon hơn thịt mỡ nhiều dầu mỡ.

Cô cần bổ sung thêm chất béo, axit béo chuỗi dài trong tủy xương cũng có thể thúc đẩy sự phát triển của não bộ, cô muốn Thương Nguyệt ăn nhiều hơn.

Tuy có vị thơm và mềm nhưng lại hơi ngấy sau khi ăn quá nhiều mỡ.

Thương Nguyệt vốn đã no nê, nàng tham mới mẻ ăn vài miếng xong cũng ngừng ăn, bơi trở lại nước.

Vân Khê cũng cảm thấy hơi ngấy, nhưng để tăng cân, cô nhất quyết phải ăn nhiều hơn.

Cô quyết định sau này sẽ vào rừng hái một ít lá cây và quả dại ăn được rồi ăn cùng với thịt để giảm ngấy.

Protein của thịt nấu chín dễ tiêu hóa hơn thịt sống, có thể phân giải nhiều năng lượng hơn, không biết nếu không thiếu thức ăn, Thương Nguyệt có tăng cân không?

Đầu óc Vân Khê tưởng tượng đến nàng tiên cá mập mạp, không khỏi bật cười thành tiếng.

Chắc sẽ trở nên ngon miệng hơn trong mắt những kẻ săn mồi.

Thương Nguyệt đang nhai một nhánh hoa bạc hà nhỏ màu trắng trong nước, nghe thấy tiếng cười của Vân Khê, nàng ngẩng đầu nhìn Vân Khê, kêu a a.

Vân Khê cũng nhìn về phía nàng.

Dưới ánh trăng, khi ánh mắt trong suốt va vào nhau, trái tim bình tĩnh của cô như bị ném một hòn đá nhỏ vào, phát ra một tiếng "bốp", tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Vân Khê khẽ mỉm cười với nàng, sau đó quay mặt đi như muốn trốn tránh, tiếp tục chế biến thịt gấu.

Cô tìm thấy hai chiếc xương hình quạt trên lưng và dưới vai con gấu— Cô lập tức dùng bả vai gấu thử đào bếp đất, nó dễ sử dụng hơn vảy, gỗ nhọn, đá và các dụng cụ khác mà cô đã thử dùng những ngày trước.

Nếu cạnh có thể được mài sắc thì sẽ dễ sử dụng hơn, sẽ hơi giống một cái xẻng.

Gần đây Thương Nguyệt cứ luôn thấy Vân Khê đào bùn. Đêm nay cô lại đào một lần nữa. Nàng đi theo, dùng móng vuốt giúp Vân Khê một lúc rồi lắc lắc đuôi, như thiếu kiên nhẫn, xoay người đi vào rừng.

"Thương Nguyệt, cô đi đâu vậy? Bên kia không có lửa, cô cẩn thận một chút đấy."

Vân Khê tò mò nàng muốn đi đâu. Một lúc sau, nàng mang theo một con vật đầy vảy trông giống như tê tê trở lại.

"Lại đói à?" Vân Khê nhìn động vật nhỏ, hỏi: "Nhưng cô vừa mới ăn no..."

Thương Nguyệt a a một tiếng, nhét con vật giống tê tê đó vào cái hố nông do Vân Khê đào.

Con tê tê phát ra vài tiếng kêu sợ hãi như tiếng trẻ con khóc, rồi thọc hai chân trước dọc theo hố để đào.

Vân Khê hiểu ý của Thương Nguyệt.

Cô chợt cảm thấy trí thông minh của mình không còn là lợi thế ở đây nữa. Thương Nguyệt thông minh hơn cô, đồng thời cũng biết lợi dụng bản năng của những con vật nhỏ...

Vân Khê không chắc con vật nhỏ này được gọi là "tê tê" hay "armadillo".

Trong xã hội văn minh nơi cô sống, tê tê gần như đã tuyệt chủng do bị con người tiêu thụ, rất hiếm khi được nhìn thấy chúng. Cô chỉ nhìn thấy chúng trên TV và phim tài liệu, có lẽ chúng giống như thế này, toàn thân phủ đầy phim lin.

Có lẽ chúng là tổ tiên chung của tê tê và tatu.

Vân Khê đặt tên cho nó là "tê tê".

Cô và Thương Nguyệt giống như hai người giám thị, đứng cạnh đống đất, nhìn con vật nhỏ giúp cô đào một cái hang rộng 30 cm, sâu khoảng 50 cm.

"Thương Nguyệt, cô thật thông minh." Vân Khê nhìn cái hố tê tê đào, không chút do dự khen ngợi nàng tiên cá bên cạnh.

Thương Nguyệt:"A a."

Dù đã đào gần hết hố nhưng con tê tê vẫn rúc vào trong, mông hướng ra ngoài không chịu chui ra.

Thương Nguyệt trực tiếp vươn tay tóm lấy nó, nắm lấy đuôi của nó kéo ra ngoài.

Vân Khê cúi xuống nói với nó: "Cảm ơn, cảm ơn. Hôm khác nếu có rảnh rỗi, phiền đại sư tới giúp tôi đào một cái hố. Đại sư có muốn ở lại đây dùng một bữa cơm không?"

Đứa nhóc tội nghiệp người đầy bùn, cuộn tròn thành quả bóng, phát ra tiếng kêu sợ hãi, giống như một đứa trẻ đang khóc.

Thương Nguyệt gầm gừ với nó, mang nó đến bìa rừng bên cạnh để phóng sinh.

Vân Khê vui mừng nhìn cái hố bếp do tê tê đào, ra hiệu bằng xương quạt rồi nói với Thương Nguyệt: "Đây là nhà bếp của chúng ta. Ngày mai tôi sẽ làm sạch bề mặt cho phẳng hơn rồi đào qua để nối vào lỗ bếp. Củi được đốt ở hố phía dưới, đồ đạc được nướng và ăn ở phía trên. Tôi sẽ nhìn xung quanh xem có vật dụng nào có thể dùng để nấu ăn không, rồi sẽ nấu nước canh để uống. Tốt nhất nên tìm một phiến đá mỏng hơn, nướng trên phiến đá sẽ tiện hơn nhiều so với trên cành cây. Tôi còn cần phải chặt vài cái cây, làm một nhà kho đơn giản chống mưa...và làm bát, đũa, các loại đồ gia vị. Chúng ta sẽ từ từ tìm kiếm..."

Những ngày qua không có bình nào có thể đun sôi nước, Vân Khê luôn dùng thứ gì đó giống như dừa hái ở bờ biển, múc cái bên trong ra, dùng vỏ để đựng nước, sau đó ném vào một hòn đá đã rửa sạch và làm nóng. Nước sẽ được đun sôi bằng đá nóng sau vài phút, cô sẽ có thể uống được nước nóng.

Vân Khê chất đống củi nhặt được những ngày qua bên cạnh bếp bùn.

Sẽ thật tuyệt nếu có một chiếc ghế dài để ngồi trước bếp, hàng ngày cô sẽ ngồi trên ghế, nhóm lửa nướng thịt.

Cô còn muốn làm một chiếc kẹp củi khác để gắp củi đang cháy trong hố bếp.

Bên cạnh phải đào thêm một hố bếp khác để chứa than đã cháy.

Ở mép ngoài của miệng bếp cần đào một lỗ thoát tro để thuận tiện cho việc dọn sạch tro sau khi đốt trong hố bếp và thu gom tro thực vật.

Vân Khê lẩm bẩm: "Thương Nguyệt ơi Thương Nguyệt, cô và tê tê đại sư thật sự đã giúp tôi rất nhiều."

Cô vuốt ve đống bùn, tinh thần phấn chấn, tràn ngập trí tưởng tượng và hy vọng trong lòng.

*

Vân Khê từ bỏ kế hoạch làm thịt gấu xông khói, quá tốn sức, hôm nay thể lực gần như can kiệt, cô cần ngủ để lấy lại năng lượng.

Tính thời gian thì đã gần đầu tháng 8. Cô chỉ cần học cách làm món thịt hun khói trước mùa đông, tức là trước tháng 11.

Cô chặt gần hết thịt gấu, buộc vào dây leo rồi treo trên cành cây để đêm nay không bị thú rừng ăn mất.

Còn lại một nửa, nhưng cô thực sự không còn sức để xử lý nên đã thản nhiên ném nó xuống bờ sông như một cách trả ơn cho thiên nhiên.

Cô không biết ngày mai miếng thịt treo trên cành có bị hỏng hay không nên chỉ coi nó như một vật thí nghiệm, dù sao Thương Nguyệt cũng chỉ ăn đồ tươi.

Mỗi ngày Thương Nguyệt đều mang về con mồi tươi, qua ngày hôm sau sẽ không động đến thức ăn cũ nữa.

Ở trên một hòn đảo giàu tài nguyên, thói quen này không phải là vấn đề lớn, nhưng trong ấn tượng của Vân Khê, trái đất sẽ bước vào giai đoạn khan hiếm tài nguyên do nhiều loại thiên tai, những loài động vật to lớn đó cuối cùng sẽ bị tuyệt chủng vì thiếu thức ăn. Đối với những động vật nhỏ đó, đười ươi là một trong số đó.

Nghĩ xa như vậy để làm gì?

Vân Khê cười tự giễu: Lo chuyện bao đồng.

Nhiều nhất cô có thể sống ở đây vài chục năm, đây vẫn là một phỏng đoán tích cực. Có lẽ, trong điều kiện này, cô chỉ có thể sống được vài năm rồi chết vì nhiều nguyên nhân khác nhau.

Giống như phù du sống và chết, những thiên thạch xa xôi rơi xuống, núi lửa và động đất, các loài tuyệt chủng... Cô sợ cả đời cũng không thể nhìn thấy chúng.

*

Trở lại hang động, Vân Khê dùng mặt sau của dao đa năng cọ xát, va chạm với đá lửa để cố gắng tạo ra lửa.

Hang nước rất ẩm ướt, gần như không thể nhóm được lửa, chỉ có thể thử ở hang khô.

Khi cành cây, gỗ, mang ki mang vào từ bên ngoài sẽ được ngâm trong nước, Vân Khê đã phơi khô trong hang khô mấy ngày.

Nếu trong hang khô này có lửa, Vân Khê cảm thấy cả hai có thể sống ở hang khác.

Thương Nguyệt không thích hợp để nướng lửa lâu vì dễ bị mất nước.

Trong hang này có ba hang khô và một hang nước.

Hang khô này thích hợp nhất để đốt lửa phơi đồ, cô sống ở đây chỉ vì khô ráo, có thể nhìn thấy bầu trời nên rất dễ phân biệt ngày và đêm. Trong hai hang khô còn lại, một hang được dùng để đựng đồ, hang còn lại có thể dùng để ở.

Nơi thích hợp nhất để Thương Nguyệt sinh sống thật ra là hang nước, nàng có thể ngủ trong nước, trong hang khô không thoải mái như trong hang nước.

Từ khi học cách dùng vỏ sò để lấy nước, Thương Nguyệt thường trữ rất nhiều nước bên người, ban đêm khi tỉnh dậy, nàng sẽ uống vài ngụm.

Hai người thực sự không thích hợp để ngủ cùng nhau.

Nhưng...

Nhưng nàng luôn thích ngủ bên cạnh cô, không hề phàn nàn, sẵn sàng cùng cô ở trong một hang động tương đối khô ráo để nghỉ ngơi.

Trong không khí có mùi khói thuốc súng ngày càng nồng, Thương Nguyệt ở trong hang khô, đuôi quấn quanh eo Vân Khê, ngửi ngửi khắp người Vân Khê.

Vân Khê dùng dao của mình làm lưỡi liềm lửa, cọ xát với đá lửa, khiến tia lửa bắn tung tóe trên cỏ nhung khô, sau nhiều lần thử, cuối cùng cô cũng thành công trong việc nhóm lửa.

Điều này so với việc biến dây cung thành gỗ tạo lửa hiệu quả hơn rất nhiều, nếu sau này có cách chế tạo que lửa, sử dụng đá lửa và thép, hiệu quả tạo lửa của cô sẽ tăng lên rất nhiều.

Vân Khê nhanh chóng xây một đống củi bằng đá trong hang khô, hong khô người và quần áo xong, cô tắt lửa trong hang đi.

Đốt lửa suốt đêm cần rất nhiều củi, cô không muốn lãng phí.

Sẽ không có những động vật hoang dã khác trong hang tấn công, Thương Nguyệt cũng không thích hợp sống quá gần đống lửa.

Trước khi ngủ, Vân Khê nói với Thương Nguyệt với giọng điệu tham vấn: "Ngày mai chúng ta ngủ trong hang khô đi. Về sau, hang này sẽ được dùng làm hang lửa, nướng thịt và phơi quần áo."

Thương Nguyệt a a a a, đáp lại lời nói của cô.

Vân Khê đoán có lẽ giống như một hai câu tùy ý đáp lại khi không hiểu được tiếng a a của nàng. Thương Nguyệt cũng tùy tiện a a khi không hiểu được ngôn ngữ của cô.

Gần đây cô bận chế tạo dụng cụ và bếp lò, không có thời gian ra biển viết và dạy Thương Nguyệt nói.

Sau khi đào hố đốt lửa trong hố khô, Vân Khê hưng phấn đến không ngủ được, nắm lấy tay Thương Nguyệt đặt lên môi:"Th~ương~Thương, Nguyệt. Thương Nguyệt, tên của cô."

Cô muốn dạy Thương Nguyệt cách đọc tên mình.

Thương Nguyệt:"A a."

Vân Khê đọc tên mình vài lần:"Vân Khê."

Thương Nguyệt vụng về bắt chước: "Vân, Khê..."

Một người một cá đã giao tiếp với nhau như vậy.

Dưới người cô là một tấm nệm làm bằng cỏ chết, mấy hôm trước Vân Khê thấy không đủ mềm nên mang về rất nhiều rêu, phía dưới phủ đầy rêu, sau đó là vỏ cây chết, lá to, rồi nhiều tầng cỏ khô, đệm trải đầy hoa, Vân Khê cũng thường xuyên đổi mới.

Mùi hương trên người Thương Nguyệt có tác dụng xua đuổi côn trùng và muỗi.

Bây giờ nằm ​​ở đây mềm mại thơm tho, Vân Khê rất thích, Thương Nguyệt lại càng thích hơn.

Mỗi ngày, trước khi ngủ, Thương Nguyệt đều chạm vào những bông hoa mềm mại xinh đẹp. Nếu như vô tình dùng móng tay sắc nhọn cào vào đóa hoa, nàng sẽ lén nhìn Vân Khê rồi nhét vào miệng ăn mất khi Vân Khê không để ý.

Vân Khê ngửi thấy hương hoa, dần buồn ngủ, lẩm bẩm: "Cô là Thương Nguyệt, tôi là Vân Khê."

Biển cả và ánh trăng, dòng suối cùng đám mây, đều là vật tự nhiên của trời đất, không phân biệt cao thấp hay văn minh.

Các nàng chỉ là hai sinh vật bình thường trên thế giới, dựa vào nhau để tìm hơi ấm...

Ta là đốm lửa hồng trong mùa đông rét mướt đời nhau.

*

Vân Khê không phải một sớm một chiều tỉnh lại ngay.

Có lẽ phải hơn nửa tháng cô mới dần thoát khỏi trạng thái bối rối, suy sụp đó.

Vì lần tuyệt thực đó, dạ dày của cô đau hơn nửa tháng, mỗi ngày tỉnh dậy đều có cảm giác nóng rát nhẹ hoặc dữ dội trong bụng.

Cô từng nghĩ mình bị ung thư dạ dày, không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay là trò đùa của số phận.

May mắn thay, sau khi uống một ít thảo dược Thương Nguyệt cho, cùng với đồ ăn nấu chín và nước ấm trong hơn nửa tháng, cơn đau dạ dày của cô cuối cùng cũng đã thuyên giảm.

Cách đây một thời gian, cô ngày ngày lấp đầy công việc, hầu như không bao giờ dừng lại, để giảm bớt những suy nghĩ vẩn vơ đòi sống đòi chết ấy.

Giờ đây, sự tỉnh táo và sức khỏe thể chất của cô đang dần trở lại trạng thái ban đầu. Cô bắt đầu nghĩ đến những mục tiêu và kế hoạch dài hạn hơn.

Cô có hơn mười năm kinh nghiệm sống ở nông thôn, trong đầu đã tích lũy được rất nhiều kiến ​​thức. Cô biết rõ con đường phát triển của con người thời tiền sử, không cần phát triển ý tưởng hay nghĩ đến việc đổi mới, cô chỉ cần suy nghĩ về trang thiết bị và phương pháp.

Người nguyên thủy không biết phương hướng ở đâu, mọi thứ đều trống rỗng, phương hướng và phương tiện kỹ thuật chậm rãi được khám phá phải mất hàng trăm ngàn năm, nhưng cô đã biết đích đến ở đâu, chỉ cần nghĩ xem làm thế nào để đến đó.

Vân Khê đã đặt ra cho mình một số mục tiêu, chia thành các mục tiêu ngắn hạn, trung hạn và dài hạn.

Mục tiêu ngắn hạn, thời hạn là một năm. Cô muốn khám phá toàn bộ hòn đảo, muốn chế tạo những công cụ và vũ khí cơ bản, làm quen với hầu hết các loại cây ăn được. Thu thập hoặc chế tạo các vật dụng cần thiết cho quần áo, thực phẩm, chỗ ở và phương tiện đi lại để đáp ứng các nhu cầu sinh tồn cơ bản. Cô sẽ học cách săn bắn, tích trữ thịt, làm mứt trái cây cho những trường hợp khẩn cấp. Một năm sau, cô sẽ cố gắng sống sót độc lập trên đảo.

Mục tiêu trung hạn là 5 năm, cô muốn tìm hiểu phần lớn hệ động thực vật trên đảo, ghi nhớ tập tính và hình dáng của các loài động vật, nhớ rõ loài nào ăn được, loài nào không ăn được. Ghi nhớ hình dáng bên ngoài và giá trị sử dụng của hầu hết các loại cây, nhớ các loại thảo dược cần thiết cho các bệnh khác nhau, học cách làm đồ gốm, thuần thục săn bắn, làm bẫy và tích trữ lương thực. Đồng thời cố gắng làm một chiếc thuyền nhỏ làm phương tiện di chuyển có thể chèo trên sông, nếu có thể thì tốt nhất nên cập bến các đảo nhỏ khác.

Mục tiêu dài hạn là mười năm, cô muốn chuyển từ thời kỳ đồ đá sang thời đại nông nghiệp, tìm lúa mì hoang hoặc lúa hoang và học cách trồng nó. Học cách tự xây dựng một ngôi nhà bằng gỗ hoặc bùn, cũng cần bắt một số động vật thích hợp để thuần hóa, nuôi chúng trong chuồng, kết thúc cuộc sống săn bắn hàng ngày của bản thân. Để ổn định lâu dài, sẽ thật tuyệt nếu có thể khám phá được quặng sắt, tìm ra công nghệ luyện sắt cổ xưa, chế tạo ra các công cụ bằng sắt.

Trong khi theo đuổi những mục tiêu này, cô không bao giờ bỏ qua việc ghi lại thời gian, cũng không bao giờ từ bỏ việc khám phá những cách để quay trở lại thế giới ban đầu.

Về phần mục tiêu của cô sau mười năm, còn phải xem liệu cô có thể sống đến mười năm sau hay không.

*

Với một mục tiêu rõ ràng, cuộc sống của Vân Khê dường như có một hướng đi để hướng tới.

Cô ngày càng dành ít thời gian trầm cảm hơn, có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về cách đạt được những mục tiêu đó.

Sau khi nhặt và đập đá nhiều lần, Vân Khê dần có thể phân biệt được đá nào cứng, đá nào mềm hơn.

Có lần, cô nhặt được một viên đá màu trắng, mềm mại tinh tế khi chạm vào, có thể bị vỡ chỉ bằng một cú chạm tay.

Loại đá này không thích hợp để chế tạo công cụ, nhưng khi Vân Khê chạm vào lại có cảm giác quen thuộc.

Cô cào vài lần lên những tảng đá lớn bên bờ, nơi cô cào có vài vết trắng giống như vết xước bằng phấn trắng.

Vân Khê nhìn những vết trắng đó, cuối cùng nhớ ra tên của viên đá này: bột talc.

Có lẽ trẻ con có bản năng vẽ nguệch ngoạc, khi cô còn nhỏ, quê hương cô không có những thứ cao cấp như bút màu nước, trẻ con sẽ lên núi, sông, mỏ đá để nhặt loại bột talc trắng này rồi chơi đùa với những hình vẽ ngẫu nhiên trên mặt đất, trên đá.

Loại đá này sau khi nghiền thành bột còn là một vị thuốc trung y cổ truyền, có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, chữa bệnh chàm và rôm sảy.

Đúng là mọi thứ đều có thể chữa được bằng thuốc trung y.

Vân Khê nghĩ đến xuất thân của mình là một bác sĩ Tây y, cô từng kết bạn với người bạn tốt nghiệp y học cổ truyền và so sánh chuyên ngành của nhau. Bây giờ đã bị thu nhỏ lại thành một hoang đảo, không có thuốc kháng khuẩn hay chống viêm nên vẫn phải quay lại với y học cổ truyền.

Cô mỉm cười, sự nhớ nhung của cô dành cho người bạn đó cũng như toàn thể nhân loại ngày càng mạnh mẽ hơn.

Một lúc sau, cô cố gắng kìm nén sự nhớ nhung và chua chát trong lòng, nhặt cục đá xà phòng lên, viết từng nét một mục tiêu của mình lên bức tường đá khổng lồ.

Từ đó trở đi, cô có một cây viết thay vì cành cây.

Cô nhặt rất nhiều bột talc, đưa cho Thương Nguyệt một phần, để Thương Nguyệt tùy ý vẽ chơi trên vách đá.

Thương Nguyệt giống như đứa trẻ lần đầu viết nguệch ngoạc trên giấy, vẽ lên tường đá một đống dòng chữ khó hiểu.

Vân Khê nhìn, bước đến, nắm tay nàng, dẫn tay nàng vẽ một mặt trời, một cái cây, một bông hoa, một ít cỏ...

Đáng tiếc. Chữ viết trên bột talc cuối cùng sẽ mờ đi vì tiếp xúc với gió, mưa và nắng. Nếu không, hàng ngàn năm sau, có thể trên thế giới này sẽ có con người và nền văn minh, khi họ khám phá hòn đảo này, phát hiện ra sự tồn tại của chữ viết cùng tranh vẽ, họ sẽ vô cùng vui mừng và ngạc nhiên...

*

Vào đầu tháng 9, chiếc bếp đất sét về cơ bản đã thành hình. Vân Khê đã tìm thấy một phiến đá mỏng hình chữ nhật bên bờ sông để làm bàn nướng. Đá không dẫn nhiệt tốt nên cô phải cắt thịt thật mỏng và nướng lâu hơn mới chín, dùng lâu sẽ bị nứt. Nhưng cô không tìm được dụng cụ nấu nướng nào thích hợp hơn để nướng thịt nên đành phải dùng nó trước.

Cảnh tượng những lát thịt xèo xèo trên phiến đá và mỡ sủi bọt luôn khiến cô nhớ đến việc ngồi trong một quán nướng nhộn nhịp trong xã hội văn minh, trò chuyện cùng bạn bè, uống rượu ăn thịt.

Khi ăn thịt, cô sẽ hái nhiều lá lục bình bên cạnh sông, dùng lá bọc từng lát thịt rồi ăn cho bớt béo.

Không có gia vị, tự nhiên có vị hơi nhạt, nhưng so với việc ăn tươi nuốt sống của tháng trước vẫn ngon hơn nhiều.

Thương Nguyệt cũng bắt chước cô gói thịt trong lá lục bình rồi ăn, có vẻ thích thú.

Vân Khê phát hiện gần đây cô thích nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Thương Nguyệt, để làm Thương Nguyệt vui hơn, thậm chí, cô còn ra sông, ra bìa rừng, hái nhiều trái rừng chua ngọt, nghiền riêng, cho vào các gáo dừa khác nhau rồi chấm thịt ăn.

Bằng cách này, món nướng nhạt nhẽo đã có vị chua ngọt.

Thương Nguyệt cũng giống như bao đứa trẻ khác, thích ăn đồ ngọt, không thích đồ chua.

Vân Khê nhìn thấy, lập tức nói: "Đừng kén ăn như vậy."

Còn thiếu vị mặn, tạm thời Vân Khê vẫn chưa tìm được muối.

May mắn thay, động vật có muối trong cơ thể. Các nàng ăn thịt động vật, gián tiếp bổ sung một lượng muối.

Vân Khê cũng đến bờ biển nhặt một ít rong biển về, nếm thử từng loại một, phát hiện một loại tảo có mùi vị hơi giống wakame, mỗi tuần ăn một ít cũng có tác dụng bổ sung muối.

Mỗi lần nướng thịt xong, Vân Khê đều mang phiến đá mỏng ra sông, dùng tro thực vật chà sạch dầu mỡ.

Về bộ đồ ăn, có những chiếc đũa được cắt từ hai cành cây và những chiếc bát làm bằng gáo dừa.

Cô chưa tìm được dụng cụ nấu ăn nào phù hợp để nấu súp nên cũng chưa làm được thìa.

Chỉ có Vân Khê sử dụng bộ đồ ăn. Thương Nguyệt không biết cách sử dụng, nàng sẵn sàng dùng móng vuốt của mình để trực tiếp chộp lấy những lát thịt nóng hổi.

Ngoài những phiến đá mỏng, cô còn chế tạo một chiếc bếp nướng thịt hình tam giác từ cành cây và thử nghiệm làm món thịt hun khói.

Trong một lần nướng thịt, cô vô tình phát hiện ra rằng sau khi nhiệt độ cao sẽ làm khô độ ẩm trong gỗ, gỗ sẽ trở nên cứng hơn.

Sau đó, những ngọn giáo gỗ do cô làm sẽ được nung ở nhiệt độ cao, khiến những mũi giáo trở nên cứng và chắc hơn trước, cải thiện đặc tính tấn công của chúng lên rất nhiều.

Thương Nguyệt dùng ngọn giáo gỗ đâm một con chim lớn, mang về hai quả trứng to bằng quả bóng rổ.

Vân Khê chưa bao giờ nhìn thấy một quả trứng chim lớn như vậy, cô chạm vào quả trứng và hỏi Thương Nguyệt: "Chúng là trứng đà điểu à? Liệu chúng có sinh ra những con đà điểu nhỏ không? Tôi nên nướng trên đá hay chiên đây?"

Có thể nấu trứng trên vỉ nướng mà không cần hộp đựng để luộc không? Hoặc làm món trứng tráng trên một phiến đá mỏng?

Thương Nguyệt không quan tâm đến điều này, ngoài việc ăn đồ sống, nàng chỉ đợi Vân Khê chuẩn bị đồ chín.

Vân Khê quyết định đặt một cái lên vỉ nướng, nướng nó dần trên lửa, cái còn lại dùng dao từ từ rạch một đường trên đỉnh vỏ trứng rồi xốc xuống.

Cô thấy lòng trắng và lòng đỏ trứng bên trong dường như không khác gì trứng bình thường.

Sau khi phiến đá nóng lên, cô nướng vài lát thịt để mỡ trải đều trên đấy, sau đó lấy từng lát thịt ra, đổ từng mẻ nước trứng vào, dùng cành cây que lật lại.

Bằng cách này, một vài miếng trứng có mùi thơm của thịt đã được chiên.

Nhấc phần trên của vỏ trứng ra, bóc lớp màng trắng bên trong rồi rửa sạch bằng nước, cũng có thể dùng làm vật đựng nước như gáo dừa.

Trứng nướng có vị như đá và rất tanh.

Vân Khê ăn không được, Thương Nguyệt ngửi thấy trứng nướng cũng không động vào một miếng, chỉ ăn trứng rán, thịt nướng lát mỏng.

Vân Khê nhìn thấy, cười nói: "Ăn nhiều đồ chín rồi, cô còn học được cách kén chọn đồ ăn nữa."

Thương Nguyệt a a vài tiếng.

Ngày hôm sau, nàng lại mang về một quả trứng khác, chỉ vào phiến đá yêu cầu Vân Khê chiên nó.

Kéo dài bốn năm ngày, cuối cùng Vân Khê nhìn thấy trên cánh tay nàng có một vết thương nhỏ, nghi là mỏ chim, nên lập tức dừng lại.

Vân Khê dở khóc dở cười bôi thảo dược lên miệng vết thương của nàng: "Đừng thường xuyên nhặt trứng của người khác nữa. Cô xem, bị mổ bị thương rồi đấy?"

Có lửa, có bếp và dụng cụ nấu ăn thô sơ, chất lượng cuộc sống của các nàng đã được cải thiện lên một tầm cao mới.

Điều này cũng đã thu hút một vị khách không mời mà đến.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: Cuộc sống sẽ khác khi có bạn đời~~~

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.