Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 67



Lúc Ngôn Cảnh Huyên biết chuyện cô nhi viện bị cháy đã là giữa trưa. Cô vội vành cùng Diệp Quân Vũ rời khỏi đảo tư nhân của Nhan Hồng Quang. Trên đường đến sở cảnh sát, cô lo lắng sợ hãi không biết các sơ và mấy đứa nhỏ thế nào. Cô cầu nguyện với Chúa mong họ vẫn được bình an.

"Xin chào cô Ngôn, tôi là Lục Hải, cảnh sát phụ trách vụ hoả hoạn này. Tôi rất tiếc khi phải thông báo với cô rằng cô nhi viện đã bị thiêu trụi, những người sống trong đó... không ai sống sót!"

"Không ai sống sót? Anh cảnh sát, thế nào gọi là không ai sống sót?"

Ngôn Cảnh Huyên kích động đập bàn hét lớn.

Tai cô đang ù ù vì lời nói của Lục Hải.

"Cô Ngôn xin hãy bình tĩnh, một trăm hai ba người ở cô nhi viện... đã bị ngon lửa thiêu sống hết rồi!"

Lục Hải ngập ngừng lặp lại.

"Chết... Chết hết rồi..."

Ngôn Cảnh Huyên lắp bắp.

Cô kinh hoàng ngồi phịch xuống đất, đôi mắt vô hồn ngấn lệ, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu "Chết hết rồi..." những người trong cô nhi viện không còn nữa...

"Huyên Huyên, em bình tĩnh trước đã, nghe cảnh sát Lục nói hết được không?"

Diệp Quân Vũ dịu giọng đỡ Ngôn Cảnh Huyên đứng dậy. Cô cố gắng nén nước mắt lại, thất thần ngồi xuống ghế để nghe Lục Hải nói tiếp.

"Lúc chúng tôi nhận được tin báo và đến hiện trường, ngọn lửa bốc cao dữ dội, các cánh cửa ra vào, cửa sổ bị ai đó đóng chặt bằng đinh ốc, chúng tôi nghe rất rõ tiếng cầu cứu bên trong, nhưng lại không thể tiếp cận hiện trường ngay vì phải dập bớt lửa ở khu vực bên ngoài. Khi chúng tôi phá cửa vào trong thì sơ và mấy chục đứa trẻ đã chết vì ngạt khói." Lục Hải nói thêm: "Đây là một vụ mưu sát!"

"Mưu sát? Là ai làm chứ? Các sơ trong cô nhi viện rất thân thiện hoà đồng, là ai cố tình muốn giết các sơ chứ? Còn có mấy đứa nhỏ nữa? Chúng đã đáng thương lắm rồi sao còn lấy mạng của chúng nữa?"

Ngôn Cảnh Huyên khóc nấc.

Diệp Quân Vũ ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi. Lúc này đây hắn không biết phải nói gì để giúp Ngôn Cảnh Huyên vượt qua cú sốc.

"Chuyện này chúng tôi đang tiến hành điều tra." Lục Hải đưa ra một góc của tờ giấy bị cháy: "Cô Ngôn, đây là thứ được tìm thấy trong tay Sơ hiệu trưởng, hình như đó là một bức thư có liên quan đến cô, cô có biết gì về bức thư này không?"

Ngôn Cảnh Huyên run run cầm lấy mẩu giấy vật chứng, toàn bộ phía trên bị cháy rụi chỉ còn sót lại mấy chữ "Ngôn Cảnh Huyên đáng chết".

"Tôi không biết... Sơ chưa từng nói gì với tôi về lá thư này hết! Mấy hôm trước tôi có nói chuyện điện thoại với Sơ, cũng không thấy Sơ nhắc gì cả."

Ngôn Cảnh Huyên nghẹn ngào.

"Chúng tôi suy đoán đây là do kẻ thù của cô làm. Kẻ đó không hại được cô nên mới quay sang đốt cháy cô nhi viện. Chúng tôi có biết trước đây cô do ông Ngôn nhận nuôi ở cô nhi viện này."

"Đúng vậy, trước khi đến nhà họ Ngôn, tôi đã sống ở đây mười lăm năm."

"Vậy cô có bao nhiêu kẻ thù? Hận thù giữa cô và họ là gì để họ ra tay độc ác như vậy?"

"Tôi có nhiều kẻ thù lắm..."

Ngôn Cảnh Huyên nghẹn giọng kể lại những chuyện mình đã trải qua thời gian gần đây cho Lục Hải.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ ghi nhận chuyện cô đã nói. Nếu có tiến triển gì chúng tôi sẽ liên lạc với cô." Lục Hải đứng lên nghiêm túc: "Cảm ơn cô đã cung cấp thông tin cho chúng tôi."

(...)

"Em uống chút nước đi!"

Diệp Quân Vũ rót cho Ngôn Cảnh Huyên một ly nước lọc. Từ lúc ở sở cảnh sát về nhà đến giờ, Ngôn Cảnh Huyên không mở miệng nói chuyện, cô cứ ủ rũ kiềm nén nước mắt. Hắn biết chuyện cô nhi viện bị cháy là cú sốc đối với cô.

"Tôi không muốn uống... Quân Vũ, tôi mệt, tôi muốn đi ngủ... ngủ rồi thì tôi sẽ gặp được sơ và mọi người..."

Ngôn Cảnh Huyên nấc nghẹn.

"Huyên Huyên, em muốn ngủ thì cứ ngủ, nhưng trước hết em cũng nên ăn uống gì trước đã, suốt ngày hôm nay em đã không ăn gì rồi. Cơ thể em không chịu nổi đâu."

"Tôi không muốn ăn. Tôi muốn ngủ... Quân Vũ, tôi muốn đi ngủ. Ngủ dậy rồi tôi sẽ đi mua đồ cho các Sơ và bọn trẻ, mấy hôm trước tôi có hứa sẽ mua quà cho họ mà. À, tôi còn phải làm bánh, phải nấu ăn, Sơ và bọn trẻ thích ăn đồ ăn của tôi lắm..."

Ngôn Cảnh Huyên hoảng loạn.

"Được được, em muốn làm gì cũng được, nhưng trước tiên em lo cho mình truớc được không?"

Diệp Quân Vũ đau lòng nói.

"Tôi không đói, tôi đi ngủ. Không... Tôi phải đi nấu cơm, đúng vậy, tôi đi nấu cơm mang đến cô nhi viện..."

Ngôn Cảnh Huyên đẩy Diệp Quân Vũ ra chạy ù vào bếp, đuổi người giúp việc ra ngoài, sau đó mở tủ lạnh lấy hết đồ sống ra, xả nước rã đông, rồi lại gọt rau củ, mỗi thao tác bây giờ của cô rất lộn xộn, đầu óc Ngôn Cảnh Huyên trống rỗng đến mức gọt vỏ củ cải đỏ thành đang bào củ cải thành các lát mỏng, một số rau cải khác thì bị cắt vụn, lộn xộn.

"Huyên Huyên, đừng làm nữa, bây giờ tâm trạng em không ổn định, em không làm được gì đâu!"

"Sao lại không làm được gì? Quân Vũ, anh đang xem thường tôi phải không? Tôi làm cho anh xem!"

Ngôn Cảnh Huyên cãi bướng, cô cầm dao định cắt đậu hũ nhưng lại cắt trúng tay mình.

"Huyên Huyên, em có sao không?"

"Không sao, tôi không sao, tôi có thể làm tiếp. Tôi có thể..." Ngôn Cảnh Huyên bỗng ngồi sụp xuống khóc nấc: "Tôi không thể làm gì cả! Là tôi hại Sơ và mấy đứa trẻ bỏ mạng, là tôi thất hứa không đến thăm họ thường xuyên, là lỗi của tôi. Tôi nên là kẻ bị chết cháy mới đúng..."