Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thành Vợ Ông Trùm

Chương 5



"Lạc Ái Di, cô dám cắm sừng tôi? Lại còn sinh ra thứ nghiệt chủng này. Cô đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ."

Ái Di nghe vậy thì cảm thấy thật nực cười. Cô không ngờ Phong Cẩn Liêm lại có thể thốt ra những lời này. Trước kia cô với hắn còn là vợ chồng hợp pháp, không biết bao nhiêu lần hắn dẫn tình nhân về nhà trước mặt cô. Những lúc ấy Ái Di cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận vì nhà họ Lạc cô cần Phong gia hắn chống đỡ.

"Cô điếc hả? Tôi hỏi cô có nghe không? Trả lời đi, đừng để tôi điên lên."

Phong Cẩn Liêm lại một lần nữa gào lên. Ái Di khẽ xoa xoa tai mình rồi hờ hững đáp:

"Tôi và anh đã ly hôn. Tôi không có trách nhiệm phải giải thích với anh."

Nói xong, Ái Di nắm tay Phó Huyền Hy định dắt cậu bé đi thì bị Phong Cẩn Liêm giữ lại. Hắn siết chặt lấy cánh tay cô rồi mất kiên nhẫn nói:

"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Giải thích rõ ràng với tôi ngay lập tức!"

Ái Di nhìn Phong Cẩn Liêm như một tên điên.

"Phong Cẩn Liêm, anh nghĩ anh là ai chứ? Muốn tôi giải thích? Nằm mơ đi!"

Vừa nói, Ái Di vừa cố kéo tay mình ra khỏi bàn tay Phong Cẩn Liêm. Nhưng cô càng cố chống cự, hắn càng siết chặt. Đã vậy, hắn còn giơ tay lên muốn tát Ái Di.

"Buông tay!"

Một giọng nói đầy lạnh lẽo đột ngột vang lên khiến bầu không khí xung quanh như giảm xuống mấy độ. Cái tay Phong Cẩn Liêm giơ lên tát Ái Di đã bị ai đó giữ chặt lại, lực đạo không hề nhẹ như muốn bẻ gãy cổ tay hắn ta.

Phó Huyền Thiên kéo Ái Di ra sau mình rồi nhìn Phong Cẩn Liêm như muốn giết người.

"Con mẹ nó, mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao?"

Phong Cẩn Liêm tức giận nói. Hắn vừa dứt lời thì cổ tay càng bị siết chặt khiến sắc mặc hắn trắng bệch lại.

"Cút!"

Chỉ một tiếng ngắn gọn, lập tức có mấy người mặc áo đen không biết từ đâu chạy ra túm lấy Phong Cẩn Liêm kéo hắn đi. Mối tình đầu của hắn là Dung Kiều thấy vậy chỉ biết sợ hãi khóc lóc chạy theo.

"Cô không sao chứ?"

Đợi đến khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, Phó Huyền Thiên liền quay ra hỏi Ái Di. Cô chỉ khẽ lắc đầu coi như đáp lại anh. Có vẻ tâm trạng của cô bây giờ không được tốt lắm nên không muốn nói chuyện.

Phó Huyền Hy cũng nhận ra nên im lặng đi theo Ái Di. Cả ba người lên xe trở về nhà của cô. Phó Huyền Thiên biết con trai nhất định không chịu xa cô nên đã gửi cậu bé ở đây, còn anh thì đi xử lý việc của mình.

Nhờ có Phó Huyền Hy ở đây bày trò nên Ái Di nhanh chóng vui vẻ lên. Không còn cau mày, ủ rũ như lúc mới về nhà nữa. Đến tối, Phó Huyền Thiên lại ghé qua ăn cơm cùng cô và con trai. Đợi khi cậu bé đi ngủ, anh liền gọi cô ra ngoài nói chuyện.

"Cô Lạc, con trai tôi thực sự coi cô là mẹ, không chịu rời cô nửa bước. Tôi đưa thằng bé đi qua lại giữa hai nơi cũng không phải là cách. Đồng thời vì tính chất công việc của tôi, nếu thằng bé ở đây tôi không thể yên tâm. Vì thế tôi muốn kí với cô một bản hợp đồng, cô đóng giả làm vợ của tôi chăm sóc cho Hy Hy. Tôi sẽ trả lương cho cô đầy đủ. Đợi khi thằng bé lớn hơn một chút, tôi sẽ nói chuyện với nó. Lúc đó hợp đồng sẽ hết hiệu lực."

Phó Huyền Thiên dựa người vào ghế khẽ nói. Ái Di lập tức rơi vào trầm tư. Đôi mắt cô cụp xuống không biết đang nghĩ gì. Anh thấy vậy cũng không bắt cô phải trả lời ngay.

"Cô cứ từ từ suy nghĩ. Hôm nay tôi để Hy Hy ở đây, không biết có phiền cô không?"

"Không phiền. Tôi sẽ giúp anh trông thằng bé."

Phó Huyền Thiên cũng không tiếp tục ở đây nữa mà trở về nhà. Ái Di tiễn anh đi xong thì trở về phòng của mình. Nhìn cậu bé Hy Hy đang say giấc trên giường, Ái Di cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.

Thực ra Ái Di từng mang thai con của cô và Phong Cẩn Liêm. Nhưng khi đứa bé vừa tròn một tháng tuổi thì Ái Di gặp tai nạn. Đứa bé cứ thế mà mất. Lúc đó cô tuyệt vọng đến mức suýt thì bị trầm cảm. Nhưng Phong Cẩn Liêm lại chẳng mảy may quan tâm đến cô. Ái Di muốn ly hôn từ lúc đó. Nhưng bị nhà họ Lạc chèn ép nên cô mới chịu đựng đến tận bây giờ. Vì thế khi nhìn Phong Huyền Hy lại khiến cô nhớ đến đứa con tội nghiệp của mình.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"

Phong Huyền Hy bị tiếng khóc đánh thức thì dụi mắt hỏi. Ái Di liền ôm cậu bé vào lòng rồi nằm xuống nói:

"Mẹ hát cho Hy Hy nghe nhé."

Dứt lời, Ái Di khe khẽ cất giọng hát. Tiếng hát đưa cả hai người vào giấc ngủ.

Khi trời vừa sáng, Ái Di đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài. Cô đành phải đi ra mở cửa. Kết quả người cô còn chưa thấy thì đã nghe được giọng nói của ai đó vang lên:

"Lạc Ái Di, cô đừng tưởng trốn ở đây thì sẽ thoát tội. Nhà họ Lạc sắp bị cô hại chết rồi!"