Sau Khi Ma Tôn Mất Trí Nhớ

Chương 2: Ma tôn nhõng nhẽo



"Câm miệng!"

Tần Mặc cau mày khó chịu khi nghe thanh quá lớn.

Ồ, nó đã thực sự im lặng.

Cơn gió thoảng qua, rừng trúc rì rào ca hát.

Ma Tôn chống tay vào thành bể, cơ thể căng thẳng, ánh mắt cảnh giác như dã thú.

[... Ký chủ, anh không nên ở đây vào lúc này.] Giọng nói máy móc của hệ thống bày tỏ thái độ không hài lòng với hành động tự tiện của ký chủ.

Tình hình thực tế trái hoàn toàn với trong tưởng tượng của nó.

Ký chủ? Kịch bản?

Tần Mặc có cảm giác vừa lạ vừa quen với mấy từ này, có rất nhiều thắc mắc muốn tìm hiểu nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Hệ thống cũng chẳng hiểu có chuyện quái gì đang xảy ra, ngoài mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, ngữ điệu trịnh trọng.

[Tần Mặc, anh không biết rằng hành động của mình sẽ khiến kịch bản sụp đổ hay sao?]

Tần Mặc nheo mắt, lòng cảnh giác không hề lơi lỏng.

Nó biết tên của mình!

Hắn dám chắc Chẩm Lưu Phong bây giờ chỉ có mình và sư huynh, chính vì thế đây không phải là phương tiện truyền âm.

"Tại sao ta không thể ở đây?" Tần Mặc ngập ngừng.

[Theo diễn biến của cốt truyện thì bây giờ anh nên rút lui vào trong Ma Cung. Và tôi đã nhấn mạnh nhiều lần, không được đến gần Liễu Ngưng khi chưa được phép.]

Hệ thống quay lại máy chủ để bảo trì, theo kế hoạch sẽ xong cùng một lúc với sự kiện Tần Mặc xuất quan. Ai ngờ Ma Tôn chẳng những xuất quan sớm hơn dự kiến, mà còn lượn lờ trước mặt Liễu Ngưng. Tất cả đều ngoài dự kiến.

Kịch bản, lại là kịch bản.

Tần Mặc không biết nó là thứ gì nhưng trong thâm tâm cảm thấy rất chán ghét. Thứ đang ồn ào trong đầu dường như không muốn hắn lại gần sư huynh của mình, thành ra đây chắc chắn là thứ thổ tả.

'Hệ thống thổ tả' cố gắng đưa kịch bản trở lại đúng quỹ đạo [Tần Mặc, anh trở về Ma Cung vẫn còn kịp, đừng quên còn có...]

Lời còn chưa dứt, Liễu Ngưng đã mang một bộ quần áo sạch sẽ đi vào

"Đồ của ngươi đã thu dọn đi hết, ở đây chỉ có quần áo cũ của ta ngươi mặc tạm đi."

Thân thể của y có mùi hương thoang thoảng như hoa lan, quần áo của y cũng vậy. Tần Mặc vội ôm vào trong lòng.

"Không sao, không sao!" Hắn mừng rơn.

Hệ thống: [... ]

Tuy rằng lâu nay nó đã biết đức hạnh của ký chủ thuộc loại nào, nhưng vẻ mặt của anh có cần hớn hở đến nhường ấy không, đây chỉ là một bộ quần áo mà thôi!

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của hắn quá nóng bỏng nên Liễu Ngưng ẩn ẩn nhận ra điều gì đó, y ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác, "Tắm rửa xong trở về phòng."

Liễu Ngưng đang định rời đi, chỉ là vừa nhấc chân đã nghe sư đệ mất trí nũng nịu: "Sư huynh."

Y xoay người hỏi: "Còn gì nữa?"

Tần Mặc bấu chặt tay vào thành bể không nói nên lời. Hắn muốn hỏi về ánh mắt của sư huynh nhưng lại sợ gợi lại ký ức buồn, chạm vào nỗi đau của sư huynh.

"Không có chuyện gì." Sau một hồi im lặng, giọng điệu của Tần Mặc trở nên nhẹ nhàng trở lại, "Sư huynh trở về phòng đợi một lát đệ tới liền!"

Đây là một câu hoàn toàn bình thường nhưng mà qua cửa miệng của hắn thì lại thành ra ngả ngớn bông đùa, y như công tử ăn chơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Liễu Ngưng dễ thẹn thùng, vành tai nóng lên, trách nhẹ một câu "Thiếu đứng đắn!" không đau không ngứa rồi biến mất trong tích tắc, lưu lại mùi hương nhàn nhạt chứng tỏ y vừa ở đây.

Tần Mặc dõi theo hướng sư huynh biến mất, bất giác nhếch miệng lên cười, lửng thửng từ trong nước đi ra thay quần áo sạch sẽ do sư huynh nhà mình mang tới.

[ Anh muốn đi đâu?]

Thái độ của ký chủ hôm nay rất kỳ lạ, hệ thống có linh tính không ổn.

Quả nhiên, hắn làm lơ hệ thống đi thẳng một lèo về phòng.

Nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ hệ thống hơi nôn nóng.

[Tần Mặc, chỉ còn hai năm nữa thôi là mọi chuyện đã kết thúc, anh thực sự muốn mọi chuyện đổ bể vào phút cuối hay sao?]

Bước chân Tần Mặc dần dần chậm lại, ánh mắt âm u.

Tuy nhiên, một lúc sau, hắn lại hí ha hí hửng ngâm nga một giai điệu không rõ rồi vênh váo đi về phòng Liễu Ngưng.

Rõ ràng là nghe thấy, giả điên cái gì?

Hệ thống sắp bị chọc tức cho đến chết.

Cái thứ ký chủ này sao khó hầu quá vậy!

Lúc Tần Mặc vào phòng, y đang lau một cây sáo ngọc thường treo ở chuôi kiếm Tễ Tuyết.

"Ngồi đi." Y dừng tay khách khí lên tiếng.

Tần Mặc nhận ra sự cố ý xa lạ trong giọng điệu của sư huynh, đôi mắt nhòe đi và lẩm bẩm "Dạ!"

Bầu không khí có chút gượng gạo.

Ma Tôn cho rằng sư huynh đệ bọn họ không nên xa lạ với nhau như vậy. Nhưng mà Liễu Ngưng nghĩ khác, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, đến tận bây giờ vẫn có thể yên lặng ngồi chung như vậy đã là quá kỳ diệu.

"Sư huynh..."

"Ngươi..."

Hai người cùng đồng thanh và cùng ăn ý dừng lại

"Sư huynh hỏi trước đi." Đầu óc của hắn quá mơ hồ nên khiêm tốn nhường lời.

Liễu Ngưng cũng không vòng vèo hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngươi nói ngươi mất trí nhớ... Tóm lại là có chuyện gì?"

[Mất trí nhớ?! Ai mất trí nhớ?]

Hệ thống đột nhiên rú lên, không còn âm thanh đều đều như lúc mới lên sân khấu.

"Mất trí nhớ là mất trí nhớ, đâu nhớ xảy ra chuyện gì." Tần Mặc gãi đầu theo thói quen, ai ngờ lúc nãy chưa lau tóc nên ướt nguyên bàn tay. Hắn không để ý lắm, ngước lên kể chuyện tiếp: "Đệ tỉnh lại vào tối hôm qua mới thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Vừa bước chân ra khỏi cửa là đụng ma tu đến chúc mừng đệ xuất quan. Mà đệ đâu có biết hắn là ai."

Hắn càng nói càng thấy mình quá oan ức, dõi mắt trông mong sư huynh nhà mình an ủi phần nào. Ai ngờ hệ thống còn khóc thảm thiết hơn ký chủ, "Toang rồi, toang rồi!", ồn ào kinh khủng.

Liễu Ngưng không mủi lòng, "Nếu đúng là như vậy thì tên ma tu kia cũng biết ngươi bị mất trí nhớ."

Tần Mặc chẳng buồn để ý tới hệ thống đang kêu gào thảm thiết, vẻ mặt thờ ơ của sư huynh làm hắn nhớ ra y không nhìn thấy được. Giả vờ đáng thương cũng vô dụng. Nghĩ đến đây, động tác lắc đầu mới dừng lại, "Đệ không có nói rõ ràng nhưng hắn có thể đoán được."

Vấn đề này cũng đâu có gì quan trọng.

Ma tộc luôn coi trọng thực lực, chỉ cần hắn không bị mất hết công lực thì vị trí Ma Tôn sẽ luôn vững vàng.

"Vậy thì... Ngươi còn nhớ gì?"

Hắn nhớ gì?

Từ khi tỉnh dậy vào đêm qua, tâm trí Tần Mặc hơi hơi mông lung, giống như là chìm trong sương mù.

"Kiếm Trủng..."

Hai chữ này khiến y nghẹn họng.

Không khí im ắng trong giây lát, thậm chí hệ thống cũng câm họng.

Tần Mặc đang bận suy nghĩ lung lung không phát hiện ra có gì đó bất thường: "Sau sự kiện kiếm chủng ta chẳng nhớ gì cả."

Tần Mặc đã thí sư đọa vào ma đạo không lâu sau khi cả hai bước ra khỏi Kiếm Trủng. Kể từ đó, tính cách của hắn rất khác, hai người gần như cắt đứt liên lạc với nhau. Mấy lần gặp lại sau này đều đứng ở hai phía đối lập.

Chẳng trách tính tình rất giống hồi thiếu niên.

Liễu Ngưng thở phào nhẹ nhõm hỏi thêm: "Thân thể có chỗ nào bất thường không?"

Tần Mặc nghĩ tới nghĩ lui: "Đau đầu có được tính không?"

Nói xong, mới thấy sư huynh sượng sùng lấy tay áo che mặt

Tần Mặc: "..." Vì sao lại chột dạ như thế?

Liễu Ngưng giải thích: "Tháng trước Thượng Thanh mở sơn môn thu nhận đệ tử, ta và ngươi đánh nhau, chắc là... vết thương lúc đó để lại."

Đôi mắt của y không tốt, phần lớn đều dựa vào thính giác để xác định vị trí, lần này nhớ rõ như vậy là do hắn xéo sắc: "Sư huynh thật là tàn nhẫn, nhanh thêm chút nữa là vỡ đầu đệ rồi."

"Huynh đánh đệ?" Tần Mặc không thể tin vào những gì vừa nghe, "Huynh chưa từng đánh đệ bao giờ."

Liễu Ngưng nghẹn họng trước thái độ kỳ lạ của hắn, "... Rõ ràng là A Mặc đánh trước."

Một tiếng "A Mặc" đã mất từ ​​lâu khiến cả hai đều sững sờ.

Mặc dù Liễu Ngưng chưa bao giờ tỏ ra chán ghét khi hắn làm Ma tôn, nhưng thái độ thờ ơ khác trước một trời một vực. Tần Mặc không thể hiện rõ ra ngoài mặt, song trong lòng vẫn mất mát. Những lời buột miệng của y giúp hắn phấn chấn trấn trở lại.

"Sư huynh..." Giọng Tần Mặc nghẹn ngào rúc vào trong ngực y.

Liễu Ngưng chỉ là nhất thời hoài niệm, hành động giả vờ đáng thương của hắn giúp y tỉnh táo trở lại vội vàng ngăn cản.

"Thỉnh Ma tôn tự trọng!" Đừng lúc nào cũng muốn động tay động chân để tranh thủ thiện cảm.

Mới đó mà A Mặc đã thành Ma tôn, "Cho nên, thí sư, phản môn, trở mặt với huynh, những những chuyện đó có thật hay không?" Động tác của Tần Mặc khựng lại, mất mát gượng cười.

Y trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ta không biết."

Ma tôn ngây người nhìn sư huynh.

"Ta chưa tận mắt chứng kiến, chân tướng sự việc có lẽ chỉ có mình ngươi biết."

Câu trả lời này khiến Tần Mặc ngạc nhiên, đây lại lời nói từ chính miệng sư huynh nói ra nên cũng tạm coi là thật.

"Ta cũng đang tìm câu trả lời."

Y đứng dậy thi triển tiểu thuật pháp hong khô tóc giúp sư đệ.

"Lần sau nhớ lau khô người, đừng lúc nào cũng quên."

Lời nói quen thuộc làm trong lòng Tần Mặc hoài niệm về những ngày tháng cũ. Hắn kéo tay áo sư huynh xin phép: "Đệ ở lại được không?"

Liễu Ngưng không nhìn hắn, "Ta không xen vào chuyện của ngươi nữa, đi hay ở cần gì hỏi ta?"

Tần Mặc vui mừng khôn xiết, ý này là ngầm cho phép đây mà.

Hắn trở lại căn phòng khi thơ bé nằm đó suy nghĩ thật lâu, sau đó chủ động trao đổi với hệ thống.

"Ê, còn ở đó không?"

Hệ thống làm lơ ký chủ coi như là để trả thù.

Tính tình còn rất đành hanh nữa cơ.

Tần Mặc cười khẩy và nói: "Nếu không ra thì cái 'kịch bản' trong miệng của ngươi vĩnh viễn đừng mong quay trở lại quỹ đạo."

!!!

Hệ thống tức giận: [Anh còn đe dọa tôi?!]

Hệ thống làm được nhiều chuyện như nó rất hiếm thấy, ai đời lại bị ký chủ mất trí nhớ đe dọa.

Tần Mặc cười khẽ một tiếng.

Ai bảo nó cứ lặp đi lặp lại chuyện này, khi không lòi đuôi cho người ta nắm.

"Uy hiếp đâu mà uy hiếp. Ta đang đợi ngươi nói cho ta kịch bản kia mà."

Á à!!!

Anh rốt cuộc là ai???

Hệ thống phát điên rồi!!!

Lâu thật là lâu sau đó, nó làm như thể không còn gì lưu luyến cuộc sống này nữa uể oải giải thích ngắn gọn: [Tiểu thuyết, hiểu chưa? Nói cho đơn giản thì đây là một thế giới trong sách.]

*****

Mấy chương đầu xưng hô hơi lộn xộn vì văn cảnh, tâm lý nhân vật khá rắc rối.

- Tần Mặc là người hiện đại xuyên vào sách, nên hệ thống vẫn xưng tôi - anh với ký chủ.

- Tần mặc lại đang mất trí nhớ nên sẽ không xưng kiểu người hiện đại với hệ thống, bởi vậy vẫn dùng Ta - Ngươi. Hắn yêu sư huynh nên mở miệng ra là huynh ơi huynh à.

- Riêng khúc này thì Liễu Ngưng vẫn còn lấn cấn chuyện năm xưa, nên không xưng hô thân thiết. Các chương sau thì hai người sẽ xưng huynh gọi đệ.