Sau Khi Ma Tôn Thành Tù Nhân Của Ta

Chương 1: Diệt Ma Đại Điển



Vô Cấu sơn, bạch vân phiêu diêu, tựa như nhân gian tiên cảnh.

Sở Lan đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức: "Sư đệ! Sở sư đệ, ngươi còn đang ngủ hả? Diệt Ma điển lễ sắp bắt đầu! Mọi người còn đang chờ ngươi kìa!"

Sở Lan cảm thấy vô cùng phiền, kéo chăn lên che đầu, không muốn nghe thấy tiếng gõ cửa không ngừng kia. Nhưng hai chữ "Diệt Ma" lọt vào tai, y kinh hãi đến mức lập tức vén chăn, mở to hai mắt, bật dậy, vội vàng mặc y phục, chải đầu.

CHẾT TIỆT CHẾT TIỆT!

Mình thực sự ngủ quên, hôm nay Diệt Ma Đại Điển ngày quan trọng như vậy.

Sở Lan vội vàng mở cửa, nhìn thấy sư huynh Trì Tụng đang đầm đìa mồ hôi. Trì Tụng nắm lấy cánh tay Sở Lan, vừa đi ra vừa vội vàng nói: "Ngủ, giờ này ngươi còn ngủ! biết muộn lắm rồi không! Đi đi đi theo ta đến Hội Tiên Tràng."

Bước ra khỏi sân Nghinh Húc Viện, Trì Tụng lập tức ngự kiếm bay lên không trung, chưa thấy bóng dáng Sở Lan đâu, quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Lan vẫn ở chỗ cũ. Thì ra kiếm của Sở Lan còn chưa thụy tỉnh, nó mềm đến mức căn bản không thể đặt chân.

(Thụy tỉnh: thức giấc)

Không còn cách nào khác, Trì Tụng chỉ có thể bay về phía sau, kéo Sở Lan lên kiếm rồi cùng nhau lao đến điểm hẹn.

Sở Lan cung tay cười nói: "Đa tạ Trì ca ca."

Sở Lan luôn làm khá nhiều việc tuy không thành công mấy, nhưng vẫn là nhiều hơn thất bại.

Ít nhất Sở Lan là một người chính trực và minh bạch đến từ giáo phái Vô Cấu.

Y từ lâu đã quen với những chuyện không theo ý mình, chẳng hạn như đột nhiên không điều khiển được kiếm, đột nhiên quên mất kiếm chiêu, thỉnh thoảng còn bị sư phụ phê bình, nhưng y không cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng về điều này.

Chỉ hy vọng rằng sư phụ sẽ không mắng mình vì đã đến muộn.

Thật quái lạ khi cho một con cá ướp muối bình thường như mình tham dự điển lễ trọng đại của thiên hạ - Diệt Ma Đại Điển.

(Cá ướp muối: để chỉ mấy đứa sống sờ sờ mà y như đã chết, k đam mê, k nghị lực, k thích vận động, ngta lm gì cũng kệ, kết quả ra sao thì ra)

Hôm qua, tất cả giáo phái nổi danh khắp thiên hạ, do Vô Cấu giáo phái đứng đầu tập hợp lại cùng nhau đến Ma Vực.

Trận chiến diễn ra với ma tộc và yêu tộc cho đến khi, thiên không biến hắc, thiên mang quang huyết.

(trời biến đen, máu nhuộm đỏ trời)

Ma Tôn Vân Trầm đứng đầu hai tộc yêu-ma, tu luyện vô thượng tà thuật, hung tàn ác độc, thiên hạ ai ai cũng đều hận hắn, nhưng chả ai khuất phục được hắn, Tiên Minh Chủ của Liên minh Kim Tiên cũng y chang.

Là đệ tử của Vô Cấu giáo phái, Sở Lan đương nhiên phải tham gia vào trận chiến này.

Vốn dĩ y đang chiến đấu với đám tiểu yêu, nhưng không biết vì sao, một trận cuồng phong đột nhiên thổi qua, thì y đã đứng trước một tiểu ốc, trước mặt y là Đại ma đầu có khuôn mặt dữ tợn Vân Trầm, đang một chọi một....

Mẹ nó xong rồi.

Sở Lan vốn tưởng rằng cái mạng nhỏ này toi đến nơi rồi, vào thời khắc mấu chốt y liều mạng ném ra Linh Lung Như Ý Tác, không ngờ......lại bắt sống được Đại ma đầu!?

Biết bao thần khí đã bị hủy đi trong tay vị Ma Tôn tàn bạo kia, chỉ một sợi dây tơ tinh xảo lại có thể trói buộc được hắn! Không thể tin được! Sở Lan không thể tin vào cái chuyện đang xảy ra trước mắt mình.

Đối với mọi trường hợp, đây là một điều tốt. Ma Tôn bị bắt, còn lại đám yêu ma quỷ quái kia cũng vô dụng, rất nhanh liền mất đi nhuệ khí, bị đánh bay chạy tứ tung, hội bất thành quân.

Sở Lan thành danh ngay trong trận đầu tiên.

Sau khi Đại ma đầu Vân Trầm bị giam vào núi Vô Cấu, mọi người bàn nhau xem xem nên nghiền xương hắn thành tro hay cho hắn hồn phi phách tán, nhằm cảnh cáo thiên hạ không được tu luyện tà thuật.

Vì vậy đã lên kế hoạch tổ chức "Diệt Ma Đại Điển" ngày hôm nay.

Đại ma đầu này bị Sở Lan bắt được, y đương nhiên phải đến.

Nhưng tối hôm qua trở về Sở Lan ngủ say như chết, hoàn toàn quên mất chuyện này, mãi cho đến khi Trì Tụng đến gọi, y mới nhớ tới.

Sở Lan xoa xoa thái dương, cảm thấy mình vẫn còn tỉnh táo.

Vô Cấu là giáo phái tu tiên lớn nhất thiên hạ.

Hội Tiên Tràng được xây dựng trên đỉnh Nghinh Húc ở nơi cao nhất, và phía trước của sảnh Nghinh Húc là nơi tráng lệ nhất.

Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch sáng bóng và sạch sẽ. Nó đủ rộng rãi và hoành tráng để chứa hàng ngàn người.

Lúc này, quả nhiên có một đám người dày đặc đứng ở đó, chen chúc xì xào bàn tán xung quanh Càn Khôn Trận ở trung tâm Tiên đường, nơi giam giữ Đại ma đầu Vân Trầm, kẻ không chuyện ác nào là không làm.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, Sở Lan không khỏi có chút sợ hãi, y đối phó với một đám đông như vậy kỳ thực có chút thủ đoạn.

Vì vậy, Sở Lan thì thầm với Trì Tụng, "Trì sư huynh, chúng ta tìm một góc nào đó đáp xuống đi, đừng quá phô trương."

"Hôm nay, đệ là nhân vật chính!" Trì Tụng không nhịn được nói, hắn động kiếm càng thêm nhanh hơn, đưa Sở Lan vèo vèo bay vào Hội Tiên Tràng, trước Hội Tiên Tràng, nơi mọi người đang vây xem.

Sở Lan:"? Nhân vật chính không phải là Đại ma đầu sao, kéo ta vào làm gì?"

Mọi người trong Tiên đường đều ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Sở Lan và Trì Tụng, họ quay đầu theo hướng bay của thanh kiếm, nhiều thanh âm ồn ào bắt đầu vang khắp sảnh.

"Sở Lan đến rồi! Sở Lan đến rồi kìa!!"

"Diệt ma đại anh hùng! nhìn đẹp trai quá đi!"

"Anh hùng trẻ tuổi như vậy ngàn năm mới có một lần!"

"Ánh mắt kiên định, ngón tay rắn chắc, Sở Lan ngự kiếm nhìn thật đẹp trai! Không biết hắn có đạo lữ chưa nhỉ?"

"Hình như người che mặt đằng sau mới là Sở Lan."

Sở Lan:"......."

Sở Lan đặt chân lên Hội Tiên Tràng, có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, y ước gì trên mặt đất có một cái lỗ để mình chui vào.

Trì Tụng giao người xong, cúi người lui ra ngoài. Sở Lan cũng muốn đi xuống cùng hắn, nhưng y thấy ánh mắt dò hỏi của Trì Tụng rơi vào trên người mình, y bước chân không dám động đậy, giống như bị đóng đinh tại chỗ.

Ngoài Thanh Tùng Chân Nhân cũng chính là Giáo Chủ Vô Cấu, còn có tứ đại trưởng lão trên sảnh, cũng như giáo chủ của các giáo phái khác, chẳng hạn như Nữ giáo chủ Diệu Cơ từ Nữ Thần giáo, Tống Các Chủ từ Bảo Linh Các, v.v..

Tất cả đều là những nhân vật có máu mặt hàng đầu trong các giáo phái tu luyện hiện tại.

Sở Lan, một đệ tử bình thường như vậy đứng ở giữa, không cần phải nói, toàn thân y đã căng thẳng vì sợ hãi.

"Lan nhi con tới rồi, nhất định là bởi vì ngày hôm qua mệt mỏi, cho nên mới đến muộn." Chính là Tam thúc Nhược Muội thay Sở Lan nói.

Nhưng Sở Lan không dám tự gọi mình hai tiếng "Lan nhi", bởi vì chưa từng có người gọi y như vậy trước đây. Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua y lập đại công, cho nên các thúc và sư phụ đối xử với y khác đi.

Sở Lan khẽ gật đầu, lén nhìn sư phụ luôn luôn nghiêm khắc, chờ đợi bị trách phạt. Ai ngờ, sư phụ chỉ lườm y một cái, ngữ khí cũng không gay gắt lắm: "Con nếu đã đến, liền đứng yên."

Sở Lan như được tha thứ, lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên, nghĩ rằng mình chắc minh bạch.

Đứng trên đài đều là trưởng bối tu hành nhất thế, mỗi y là thế hệ sau, là người trẻ tuổi duy nhất, y trời sinh dung mạo tuyệt thế lạ thường, ngay cả khi đứng ngoài rìa, cũng không thể làm mờ đi vẻ đẹp, khiến cho người ta nhìn vào liền si mê.

Hơn nữa, mọi người cứ đẩy y vào trung tâm của Hội Tiên Tràng, khiến y đứng cạnh sư phụ, Sở Lan căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh.

"Sở Lan, ngươi là thiếu niên anh hùng, nên đứng ở giữa nhìn Đại ma đầu chết đi."

Sở Lan cảm thấy xấu hổ, không dám đáp lại, bốn từ "thiếu niên anh hùng" thực sự quá xấu hổ. Có nằm mơ y cũng không mơ rằng mình bắt sống được Ma Tôn.

Y thậm chí còn cảm thấy rằng mình căn bản không hề bắt được Đại ma đầu, mà là Đại ma đầu cố ý để y bắt, nhưng Sư phụ đã kiểm tra rằng Ma Tôn thực sự bị Linh Lung Như Ý Tác trói chặt, vùng vẫy còn chả được.

Cho nên, không có cái gọi là "cố ý".

Thời đại nào cũng có anh hùng, có anh hùng chắc chắn có lưu danh, chỉ có y là vô tích sự.

Sở Lan cảm thấy mình chỉ là có vận khí tốt, vô duyên vô cớ bị đẩy đến vị trí như ngày hôm nay, nhưng thật ra y chỉ là một đứa ngốc, cái gì cũng chả biết.

"Thanh Tùng Chân Nhân, làm sao ngươi dưỡng ra được một đồ đệ tài giỏi như vậy thế?" Các giáo chủ khác hỏi sư phụ Sở Lan.

Sở Lan dùng mũi chân cào đất, trán đổ mồ hôi.

Hỏi gì mấy câu vô nghĩa vậy?

Mấy người nhanh lên rồi bắt đầu Diệt Ma Điển Lễ được chưa? Đừng hỏi thêm câu nào nữa, y chỉ muốn trở về Nghinh Húc Viện tiếp tục ngủ sau khi trận chiến với yêu ma kết thúc.

Sở Lan lén liếc nhìn Sư phụ một lần nữa, chỉ thấy Thanh Tùng Chân Nhân do dự không nói.

Sao mà nói được?

Sở Lan cũng không phải sư phụ sủng ái đệ tử, trong giáo phái thì tầm thường, tu luyện thuật pháp cũng không giỏi bằng những sư huynh khác, tu vi cũng thấp kém trong số đồng môn trang lứa, y là người sẽ không như vậy được nhận sự chú ý trong số nhiều đệ tử.

Vậy nên có cái gì ưu tú để kể đâu?

"Tinh Hồi Tiên Quân, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi đã bắt được Ma Tôn Vân Trầm bằng cách gì không?"

Sở Lan hai má nóng như hỏa thiêu, hai từ "Tiên Quân" làm y thầm la hét trong lòng. Mà hai tiếng Tinh Hồi kia là hắn mới gọi y.

(Tinh Hồi: tinh tú trở về.)

Người mang trên mình hai từ "Tiên Quân" phải là người có thực lực đứng đầu thiên hạ, phải có danh tiếng cao xa và có khả năng phi thăng cao nhất trong giáo phái, ngay cả sư phụ và các thúc cũng chỉ là người bình thường, y có tư cách gì để được gọi là "Tiên Quân"? "Tinh Hồi Tiên Quân"?

Sở Lan thực sự chỉ muốn quỳ xuống cầu xin mấy ông bà nội này ngậm miệng lại đừng có khoe khoang về y nữa.

[Sở Lan kiểu: ngưng lại đi mấy mẹ nói nữa t quê chết=)))]

Đúng lúc này, ánh mắt của y rơi vào trong sảnh Hội Tiên Tràng, trung tâm Càn Khôn trận, trận Càn Khôn lấp lánh kim sắc, bên dưới trận pháp là một mảng màu sắc hồng đỏ vàng đan xen, rõ ràng phân biệt.

Khi người đặt câu hỏi nói hai từ "Tinh Hồi Tiên Quân", Sở Lan thấy Càn Khôn trận dường như chuyển động một ít, nhưng rất nhanh chóng ổn định lại như chưa có gì.

Có lẽ là Đại ma đầu không cam tâm, thất bại của chính mình trở thành bàn đạp cho người khác thăng tiến.

Sở Lan cười với những người xung quanh: "Việc ta bắt được Đại ma đầu chỉ là vận khí ta tốt, sau khi hắn bị Linh Lung Như ý Tác trói chặt, là do hắn tự lao thân vào mũi kiếm."

Có người cười cho rằng Sở Lan khiêm tốn, lại có người cho rằng Sở Lan ẩn thân thâm tàng, tu vi thâm bất khả lộ, nhất định là một vị đại năng, thân mang phúc khí.

Một thanh âm trầm thấp từ trong Càn Khôn trận màu kim sắc xa xa truyền đến: "Tinh Hồi Tiên Quân rất lợi hại nha, một chiêu đã có thể đánh bại địch nhân, bản tôn đây căn bản không phải đối thủ của hắn."

Không biết vì sao, Sở Lan cảm thấy trong giọng nói trầm thấp kia chứa đựng một tia vui sướng. Y có chút không nói nên lời, ngày hôm qua chiến trường một chút cũng không tốt như lời Vân Trầm nói! Y còn suýt chết mấy lần!

Cuối cùng, y đã thắng trận trong sự bàng hoàng. Có vẻ như cái tên "chuyện ác nào cũng làm" không chỉ ác mà còn thích nói dối trắng trợn!

Cũng may là Đại ma đầu sắp bị cho lên thớt, Sở Lan không cần phải cùng hắn tranh cãi làm gì cho mệt nhọc.

Tất cả những người đáng lẽ phải có mặt đều đã có mặt tại đây, cuối cùng Diệt Ma Đại Điển cũng chính thức bắt đầu.

Thanh Tùng Chân Nhân, Giáo chủ Vô Cấu giáo, là người chủ trì cũng là Tiên Minh Chủ của Liên minh Kim Tiên, vì vậy ông ấy đương nhiên chủ trì đại điển.

Ông ăn mặc trang trọng, đi đến Hội Tiên Tràng, liệt ra những tội ác mà Đại ma đầu Vân Trầm đã phạm phải trong những năm qua, tóm gọn lại thành, giết người không chớp mắt, uống máu không cau mày, trong một đêm phá hủy Vấn Thiên Cung tan nát.

Hôm nay, Liên minh Kim Tiên thuận theo ý trời, tru sát ma đầu để an ủi hồn phách người chết.

Thanh Tùng Chân Nhân thủ chỉ vẽ ra một đạo thuật pháp, một tia kim sắc bay về phía Càn Khôn trận, Càn khôn trận không hề cởi trói theo chỉ thị của thuật pháp, mà chỉ để lộ ra Đại ma đầu Vân Trầm cho mọi người trừng phạt.

Y thấy Vân Trầm tay, chân, thậm chí cả ngực và lưng của hắn đều bị Linh Lung Như Ý Tác trói chặt, hắn không thể cử động, nhưng mặt hắn vẫn lạnh tanh không biến sắc, ngược lại hắn nhìn Sở Lan trên Hội Tiên Tràng nở một nụ cười nhẹ, người đã bắt sống hắn rồi được xưng thành Tiên Quân.

Vân Trầm mặc một bộ y phục màu lam đậm, giống như một miếng ngọc thô màu xanh lam.

Hắn sắc mặt tái nhợt như băng sương, trên mặt vẫn còn lưu lại vết máu, hắc phát như mặc, làm cho ngân sắc vương miệng xiêu xiêu vẹo vẹo trên đầu càng thêm nổi bật.

(hắc phát như mặc:tóc đen như mực)

Khí chất phi thường, khí thế ngút trời như vậy gọi hắn là Vương cũng không ngoa.

Chỉ là, từ đôi lông mày cùng đôi mắt vô cùng xinh đẹp và kiều diễm kia lặng lẽ tuôn ra một tia khí tức sắc bén và tà ác.

Khó trách có lời đồn đại, thường xuyên có nữ tử bị Vân Trầm ám ảnh đến mức tự tiến chẩm tịch.

[tự tiến chẩm tịch: tự đề cử mình thành gối kê đầu.]

Mặc dù biết Vân Trầm chỉ sử dụng huyết của chính mình để tu luyện tà thuật, nếu sau này cái tà thuật đó biến mất thì sao?..... Một nhân vật đẹp trai, mang khí chất vương giả như vậy, ai mà không thèm?

Thanh Tùng Chân Nhân bay đến trung tâm của Tiên đường, đứng bên ngoài vòng tròn trận pháp phát sáng, vung ra một thanh kiếm sắc bén vô song, và nói với Vân Trầm: "Tà tặc, hôm nay sẽ là ngày ngươi hồn phi phách tán!"

Vân Trầm dường như không nghe thấy những lời của Thanh Tùng Chân Nhân, chẳng thèm liếc một tí nhìn ông, vẫn nhìn đăm đăm Sở Lan ở đầu kia của đám đông.

Sở Lan trong lòng thầm nghĩ: "Kiếm của ta không trảm được yêu ma. Ta cảm thấy vẫn là Trảm Tiên Kiếm của sư phụ có thể chọt thủng nội tạng của ma nhân thành một cái lỗ lớn."

"Uh sáng sớm ta còn chưa ăn gì, đói bụng chết đi được, sau khi "Diệt Ma Đại Điển" kết thúc, phải kiếm hai cái bánh bao ăn cho no bụng, sau đó lại về ngủ."

Thanh Tùng Chân Nhân dùng kiếm cắt một đường huyết trong lòng bàn tay, ngay lập tức Trảm Tiên Kiếm bị một tầng huyết sắc nhuộm đỏ, ánh sáng đỏ rực khiến người ta không dám nhìn, sau đó ông nhanh chóng đâm vào lòng ngực trái của Vân Trầm, và quả nhiên, một lỗ lớn bị xuyên thủng lập tức xuất hiện, dòng máu đỏ tươi phun ra như suối.

Vân Trầm cổ họng nghẹn lại, máu đột ngột trào ra khỏi miệng, đôi môi đỏ mọng khẽ run lên, khuôn mặt dữ tợn, trên trán và cổ nổi đầy gân xanh, như thể đang chịu đựng sự tra tấn tàn khốc nhất thế gian.

Đôi mắt hắn vẫn dõi theo Sở Lan trên Hội Tiên Trường, ánh mắt đó tựa như đang ghi lại ký ức cuối cùng trong cuộc đời.

Mọi người thì lại cho rằng Vân Trầm đang oán hận Sở Lan, dùng ánh mắt thù địch nhìn Sở Lan như để cảnh cáo ngươi phải hối hận.

Một lúc sau, Vân Trầm mất lực quỳ trên mặt đất. Trái tim cứ như vậy bị đâm thủng, máu chảy đầm đìa, hắn đảm bảo chết không nghi ngờ.

Huống chi, Trảm Tiên Kiếm của Thanh Tùng Chân Nhân là thần vật hiếm có, hồn phách của người bị chém sẽ tan nát, nhất định hồn phi phách tán.

Hàng ngàn đệ tử của Vô Cấu giáo phái không ai là không sợ thanh kiếm này, chỉ cần nghe thấy cái tên Trảm Tiên Kiếm cũng đủ để khiến họ đổ mồ hôi, lạnh cả sống lưng.

Đám đông reo hò như sấm, núi Vô Cấu tràn ngập trong niềm vui lẫn hạnh phúc sau khi loại bỏ Đại ma đầu.

"Đại ma đầu điên cuồng cuối cùng cũng chết rồi! Thật sảng khoái!"

"Từ nay về sau, mấy người tu sĩ chúng ta có thể yên tâm tu luyện rồi!"

"Tà bất thắng chính! Thiện ác chung hữu báo!"

Sở Lan nhìn từ xa, thấy máu của Vân Trầm nhuộm đỏ một vùng, trong lòng không khỏi giật mình, đại khái là bởi vì đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Trảm Tiên Kiếm chém người, trông rất lợi hại.

Nhưng.......

Sau một khắc, y lại tận mắt nhìn thấy Vân Trầm đứng lên, trên môi thậm chí còn hướng về phía y nở nụ cười.