Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 133



“Ngươi tới đây làm gì?” Lý Vụ trầm mặt, “Triệu Quảng Chí đâu?!”

“Bách hộ, hạ quan ở chỗ này……”

Vị quan văn ngày đó mang Thẩm Châu Hi vào cửa vội vàng đi ra.

“Vương Thi Vịnh ra vào phủ nha có được quan trên cho phép không?”

“Không, không có……”

“Nếu không có vậy ai cho ngươi lá gan để người tùy tiện ra vào công sở hả? Bên trong mất cái gì hoặc tiết lộ tin mật gì thì ngươi có đảm đương được không?!” Lý Vụ tức giận quát.

“Hạ quan biết sai……” Quan văn cuống quít khom người thỉnh tội.

Phủ nha vốn đang náo nhiệt lập tức lặng ngắt như tờ.

Vương Thi Vịnh dù có kỹ thuật diễn xuất tốt thì lúc này cũng không tươi cười được nữa, sắc mặt nàng ta tái nhợt đứng ở cửa.

Xuân Quả phẫn nộ lên tiếng: “Tiểu thư của chúng ta là con gái tri phủ Từ Châu chẳng lẽ còn làm chuyện bất lợi cho Từ Châu sao?!”

“Nàng ta là con gái tri phủ còn ngươi thì không phải đâu.”

“Ngươi ——” Xuân Quả tức đỏ mặt.

Lý Vụ cười lạnh nói, “Có người tới trộm hay không ta không quản được, chức trách của ta là bảo vệ tốt bí mật của nơi này, Triệu Quảng Chí ——”

“Có hạ quan ——”

“Ngươi trái với lệnh cấm, vốn nên nghiêm trị, nhưng niệm ngươi vi phạm lần đầu ta tha, nếu có lần sau ——” Lý Vụ mang thần sắc lạnh lẽo, “Lão tử quyết không bỏ qua.”

“Vâng……” Quan văn kia mồ hôi đầy đầu, khom mình hành lễ sau đó kẹp chặt đuôi thoát khỏi nơi đó.

“Còn vây quanh đây làm gì? Chờ lão tử mời các ngươi đi uống rượu hả?” Lý Vụ mắt lạnh quét về phía đám binh sĩ đang im như ve sầu mùa đông ở bên ngoài và quát to thế là cả đám bay tứ tán.

“Vương cô nương, nơi này không phải chỗ ngươi nên tới.” Lý Vụ trầm giọng nói.

Vương Thi Vịnh đi xuống bậc thang, ngừng cách hắn ba bước nhẹ giọng nói: “Lý bách hộ dạy phải, là ta suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới sâu xa như thế.

Sau này ta nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.

Mong ngươi niệm tình ta mới vi phạm lần đầu mà tha thứ cho ta lần này.”

Nàng ta khiêm tốn uốn gối hành lễ.

Phàm là người có chút thương hương tiếc ngọc thì sẽ không cau mày quắc mắt với một vị cô nương yểu điệu thế này.

Nhưng Lý Vụ không phải người bình thường, hắn cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Nói đi, ngươi tới làm cái gì?”

“Tết Đoan Ngọ sắp tới, ta tặng trường mệnh lũ cho nha môn của Bành Thành huyện, cảm tạ mọi người lâu nay bảo vệ bình an cho bá tánh Từ Châu.”

Vương Thi Vịnh móc từ trên người ra một cái trường mệnh lũ năm màu rồi đưa tới nói: “…… Đây là của Lý bách hộ.”

Lý Vụ không đón lấy, chỉ đứng nhìn cái trường mệnh lũ kia một lát và nói: “Không đẹp bằng của vợ ta làm.”

“Ngươi ——” Xuân Quả giận dữ.

“Đây là ta nhờ tú nương bên ngoài làm, nói về tay nghề đương nhiên không bằng vợ của Lý bách hộ.” Vương Thi Vịnh cười đánh gãy Xuân Quả.

“Vợ ta sớm chuẩn bị trường mệnh lũ cho ta rồi —— có rất nhiều, mỗi ngày ta đổi một cái còn không hết.” Lý Vụ có lệ nói, “Cái này của ngươi ta không nhận.”

“…… Cũng được.” Vương Thi Vịnh miễn cưỡng cười nói, “Lý phu nhân quả là chu đáo, sớm đã chuẩn bị trường mệnh lũ, là Thi Vịnh đến chậm.”

“Tới sớm cũng vô dụng.” Lý Vụ nói, “Ta còn có việc, không tiễn.

Ngươi tự mình đi thôi.”

Vương Thi Vịnh đứng tại chỗ nhìn Lý Vụ đi nhanh ra vào phòng —— một bước cũng không dừng, cũng chẳng hề quay đầu.

Nàng ta là con gái cấp trên của hắn.

Nàng ta có dung mạo, gia thế, học thức, một nam nhân bình thường sẽ e sợ nịnh nọt nàng ta còn không kịp đúng không?

Chỉ có hắn không thế.

“Tiểu thư……” Xuân Quả nhìn cái trường mệnh lũ trong tay nàng ta rõ ràng còn tinh xảo tinh tế hơn những cái đưa cho binh sĩ khác.

“Đi về.” Vương Thi Vịnh bất động thanh sắc xoay người đi ra khỏi phủ nha.

Sau khi rời khỏi đó nàng ta lên xe ngựa, cửa xe vừa đóng Xuân Quả đi sau lập tức hứng một cái bạt tai lên mặt.

Xuân Quả vô cớ bị tao ương thì cũng không dám cãi cọ chỉ bùm một tiếng quỳ xuống.

Một cái trường mệnh lũ bị ném tới trước mặt nàng ta, đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của Vương Thi Vịnh: “Cắt đi.”

Xuân Quả nơm nớp lo sợ mà lấy cây kéo nhưng vẫn dừng một chút, ánh mắt do dự nhìn Vương Thi Vịnh ngồi phía trước.

“Thất thần làm gì?” Vương Thi Vịnh mang thần sắc lạnh băng.

Xuân Quả cắn chặt răng, nhẫn tâm cắt cái trường mệnh lũ Vương Thi Vịnh tự tay bện cả một ngày.

Cây kéo răng rắc răng rắc cắt, những sợi tơ năm màu rơi đầy đất.

“Ta không rõ.” Vương Thi Vịnh nói.

Xuân Quả dừng động tác, ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Vương Thi Vịnh không nhìn bên này mà ngó hư không, thần sắc hoang mang giống như đang lầm bầm lầu bầu.

“Xuân Quả, ta không đẹp sao?” Nàng ta hỏi.

“Tiểu thư, ngài có dung mạo số 1 số 2 Từ Châu, càng không cần nói tới thân phận tôn quý ——” Xuân Quả vội nói, “Là họ Lý kia không biết tốt xấu!”

“Hôm qua ta đi ngang qua hoa viên nghe thấy cha ta nhắc tới Lý Vụ với người khác, nói hắn xác thực có vài phần tài năng.” Vương Thi Vịnh nói.

“Một tên khất cái không cha không mẹ, chẳng qua chỉ thông minh hơn người thường một chút thôi.” Xuân Quả không phục nói.

“Ngươi có biết lần trước cha khen một người như thế là khen ai không?” Vương Thi Vịnh nhẹ giọng nói, “Là con trai độc nhất của thừa tướng đương triều, vị đệ nhất công tử nổi danh thiên hạ Phó Huyền Mạc.”

Xuân Quả nói không ra lời.

“Đám binh lính của Bành Thành vốn là quân hộ, qua nhiều đời bọn họ đã sớm dầu muối không ăn, nhưng cả đám lại tâm phục khẩu phục Lý Vụ, nguyện ý nghe hắn điều khiển, vì hắn bán mạng.

Lý Vụ mới nhậm chức hai tháng nhưng đã làm được chuyện mấy vị bách hộ trước đó đều không làm được.

Hắn có đảm đương, nói nghĩa khí, trí dũng song toàn, đối với vợ lại thâm tình, chưa từng nạp thiếp, cũng không ra vào nơi thanh lâu.”

Vương Thi Vịnh lẩm bẩm nói: “Người như vậy…… Vì sao lại cố tình khinh thường ta? Xuân Quả…… Là ta thật sự ô uế sao?”

“Tiểu thư, ngài đừng nói như vậy!”

Vương Thi Vịnh nắm chặt tay phải, móng tay mảnh dài đâm sâu vào lòng bàn tay.

Sau đó nàng ta buông tay ra nhìn vết đỏ trong lòng bàn tay và thấp giọng nói:

“Ta sẽ không từ bỏ.”

……

“Đệ cũng nhận được trường mệnh lũ?” Lý Vụ nhíu mày nhìn hai đứa em trai trước mặt.

Lý Côn hê hê cười và mở bàn tay to để lộ một cái trường mệnh lũ năm màu: “Đẹp…… mang về tặng người……”

“Tặng cái rắm!” Lý Vụ duỗi tay, “Lấy ra đây!”

“Đệ không! Huynh muốn thì tìm nàng!” Lý Côn tủi thân bảo vệ trường mệnh lũ phía sau lưng.

“Đệ đưa đây, ta sẽ đưa cho đệ cái còn đẹp hơn.” Lý Vụ dỗ.

“Thật sự?”

“Thật sự.” Lý Vụ chém đinh chặt sắt nói.

Lý Côn nghĩ nghĩ sau đó đưa trường mệnh lũ cho Lý Vụ.

Lý Vụ lại nhìn về phía Lý Thước, tên kia tự giác lấy trường mệnh lũ giao ra.

“Đệ…… của đệ đẹp hơn?” Lý Côn chờ mong nói.

“Ngày mai quay lại lấy.”

“Huynh gạt người!” Lý Côn gào lên.

“Lão tử lừa đệ khi nào?” Lý Vụ tiến một bước về phía hắn, “Con không đi lão tử tự đưa đệ đi ——”

Lý Côn oa oa kêu rồi chạy vèo đi.

“Đại ca còn có chuyện gì sao?” Lý Thước hỏi.

“Đám ăn hại kia nhận được trường mệnh lũ hẳn đang vui lắm ——” Lý Vụ cười lạnh nói, “Có sức không biết dùng ở đâu, vậy đệ đi tập hợp bọn họ lại, đánh nhau ba trận rồi nói.

Ai luyện xong còn sạch sẽ trắng trẻo thì tối không có cơm ăn.”

Lý Thước lĩnh mệnh và xoay người đi ra cửa.

Lý Vụ cất hai cái trường mệnh lũ kiểu dáng bán đầy ngoài chợ vào ngực áo rồi rời đi.

Hắn về đến nhà, mới vừa bước vào cửa đã cao giọng gọi: “Thẩm Châu Hi! Thẩm dưa ngốc! Bà nương điên!”

Chỉ một lát sau Thẩm Châu Hi đã xuất hiện ở trong viện.

“Ta có trêu chọc ngươi đâu, sao lại mắng ta?!” Thẩm Châu Hi phồng mặt, tủi thân chất vấn.

“Ai nói nàng không trêu chọc ta?” Lý Vụ bước vào chính sảnh ngồi xuống cạnh bàn tròn nói, “Nàng lại đây!”

“Làm gì?” Thẩm Châu Hi theo vào nhà chính.

“Đệ Nương đâu?”

Lý Vụ còn chưa dứt lời thì Đệ Nương đã từ hành lang thò đầu vào: “Lý gia gọi nô tỳ?”

“Đi lấy một cây kéo và chỉ màu sặc sỡ lại đây, ngay bây giờ.” Lý Vụ nói.

“Vâng!” Đệ Nương gật gật đầu sau đó lập tức chạy đi.

“Ngươi muốn mấy thứ này làm gì?” Thẩm Châu Hi hiếu kỳ hỏi.

“Làm trường mệnh lũ! Thật là, phải làm trường mệnh lũ cho mọi người!” Lý Vụ đập một cái lên cái đùi cường tráng của hắn, “Sắp tới Đoan Ngọ rồi, người khác đều có trường mệnh lũ, chỉ mình ta không có —— ta không chỉ không có mà còn phải làm trường mệnh lũ cho người khác! Lão tử đã tạo cái nghiệt gì đây?!”

Đệ Nương tay chân nhanh nhẹn tìm được kéo cùng sợi tơ trở lại: “Lý gia muốn mấy thứ này là để làm trường mệnh lũ sao?” Đệ Nương hỏi.

Lý Vụ lập tức đổi thành điệu bộ thẳng lưng đoan chính, cằm ngẩng cao hất hất về phía Thẩm Châu Hi nói: “Không phải ta làm —— là nàng phải cho ta làm.”

Thẩm Châu Hi: “?”

“Nương tử còn biết làm trường mệnh lũ ư?! Thật là quá tài năng!” Đệ Nương cực kỳ hâm mộ nói, “Về sau nương tử có rảnh có thể dạy em không?”

“Ta, ta cũng không làm tốt lắm…” Thẩm Châu Hi cười gượng nói.

“Biết làm là được! Biết làm là giỏi hơn em rồi ——” Hai mắt Đệ Nương sáng lấp lánh mà nhìn nàng khẩn cầu, “Được không nương tử?”

Thẩm Châu Hi bị đuổi theo cầu xin thì đành phải mơ hồ đồng ý.

Đệ Nương được như ước nguyện thì nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng khách như một con chim én vui sướng.

“Ngươi nói như vậy thì ta phải làm thế nào?” Thẩm Châu Hi oán trách.

“Thế còn ta thì làm sao?” Lý Vụ không hề hối cải nói, “Nàng muốn lão tử nói quần áo trong nhà là do ta vá, hiện tại đến trường mệnh lũ cũng là ta bện à? Chuyện này mà truyền ra thì lão tử còn mặt mũi nào mà gặp người?”

“Ta cũng không chê cười ngươi……” Thẩm Châu Hi nói thầm, “Nữ hồng của ngươi quả là tốt, so với ta có thiên phú hơn nhiều.”

Một khắc trước hắn còn ỉ ôi nói thêu hoa không có mặt mũi nhìn người nhưng lúc này hắn lập tức ưỡn ngực nói: “Đương nhiên —— nàng cũng không nhìn xem lão tử là ai?”

Thẩm Châu Hi: “……”

Tên rắm thối này sao lại lật mặt nhanh như vậy?

Lý Vụ cầm cây kéo, lấy ra hai cái trường mệnh lũ đã bện tốt và bắt đầu tháo ra.

Chỉ chốc lát sau trên bàn tròn đã tràn đầy chỉ màu.

Gỡ xong hai cái trường mệnh lũ Lý Vụ lập tức tràn đầy tự tin.

“Xem đã hiểu chưa?” Hắn đột nhiên hỏi Thẩm Châu Hi.

“Hiểu cái gì?” Thẩm Châu Hi nhìn toàn bộ quá trình rồi mờ mịt hỏi lại.

“Vừa rồi ta tháo ra thế nào nàng đã xem hiểu chưa?”

“Đã xem……”

“Tháo thế nào thì bện thế ấy, nàng có hiểu không? Nàng làm thử xem nào.”

Thẩm Châu Hi nhớ lại cả quá trình thì hoa cả mắt, cũng không quá tự tin mà lung tung bện.

“Là…… là vòng tới vòng lui thế này à?”

Đáp lại nàng là một tiếng thở dài thườn thượt.

Lý Vụ cúi đầu, hết hy vọng tự bện trường mệnh lũ cho bốn người.

Ngày thứ hai Lý Thước nhận được trường mệnh lũ hắn đưa tới, Lý Côn cũng không ngoại lệ.

Lý Vụ đưa trường mệnh lũ đẹp hơn cái bán ở chợ nhiều, Lý Thước vốn định đeo nó bên người nhưng xét thấy hôm qua Lý Vụ mới làm cho Vương Thi Vịnh mất mặt nên cuối cùng hắn chỉ treo nó ở áo trong.

Như thế vừa mang ý lành vừa không khiến người khác chú ý.

Hắn vất vả lắm mới thuyết phục được Lý Côn đeo trường mệnh lũ ở dưới áo ngoài.

Ai biết vừa bước vào nha môn hắn đã nghe thấy Lý Vụ sang sảng đắc ý dào dạt nói.

“…… So với cái hôm qua đẹp hơn nhiều đúng không? Đây là vợ ta tự tay bện đó!”