Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Một Mất Một Còn Nói Anh Ta Là Chồng Tôi

Chương 12



Editor: Uchihahaha~ Hoài

Xung quanh nông trại đều là đồng ruộng xanh mướt, tổ ê-kíp đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng về mặt này. Du Sướng ra khỏi căn nhà nhỏ, ngước mắt lên nhìn những thửa ruộng trồng đầy cây nông nghiệp trên khắp sườn núi. Nhưng với Du Sướng, rau củ các loại không khác nhau là bao, cậu thấy cái nào cũng là lá cây màu xanh lục như nhau. Lúc nãy Chu Minh Thần nói ngoài ruộng có khoai tây với củ cải à? Sao cậu lại không thấy?

Du Sướng đứng trên con đường nhỏ với vẻ mặt ngơ ngác. Vốn cậu định đường ai nấy đi, mạnh ai người nấy hái với Chu Minh Thần, nhưng mà bây giờ cậu còn không tìm được khoai tây với củ cải thì làm sao tách ra được?

“Bên kia là ruộng củ cải, chúng ta đi trước đi.” Chu Minh Thần dẫn đường đưa Du Sướng đến ruộng củ cải. Đến ngũ cốc hoa màu Du Sướng còn không phân biệt nổi, chỉ đành ủ rũ theo sau Chu Minh Thần.

Khi đi đến ruộng củ cải xanh mơn mởn, Du Sướng tò mò túm lấy cọng lá cây, nhìn thấy củ cải trắng trẻo mập mạp bên dưới, cậu ngạc nhiên và vui vẻ nói: "Củ cải này! Chỗ này thế mà có củ cải thật!"

Rốt cuộc mấy anh quay phim đi theo bọn họ cũng phát hiện ra trong nhóm khách mời, người không tính là nhỏ tuổi nhất - Du Sướng lại là người không hiểu biết về cuộc sống sinh hoạt thường ngày nhất. Nhưng hẳn là người xem rất thích coi phản ứng như vậy, vì thế họ đưa máy quay lại gần, quay lại hành động của Du Sướng với tinh thần trách nhiệm cao cả.

Du Sướng thấy nhân viên công tác khẽ cười, cậu cũng cảm thấy mình giống như đang tấu hài. Từ nhỏ đến lớn gia đình cậu luôn trong hoàn cảnh khá giả, cậu chỉ sống ở thành phố nên thật sự không biết gì về cây nông nghiệp. Mặt của Du Sướng đỏ lên, cậu cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là còn bị quê trước mặt Chu Minh Thần khiến cậu càng thêm cảm thấy xấu hổ buồn bực trong lòng.

Du Sướng bước nhanh hơn, tìm một chỗ mà cậu cảm thấy đó là nơi có củ cải to nhất rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu nhổ củ cải. Cây thứ nhất, do cậu dùng quá nhiều sức nên củ cải bị gãy làm đôi. Du Sướng nhìn nửa cây củ cải kia, đờ ra một chốc. Cậu chột dạ lén lút nhìn ra sau, thấy Chu Minh Thần đang nghiêm túc cắm đầu nhổ củ cải không quá để ý đến cậu, vì vậy cậu nhanh tay giấu nửa cây củ cải kia xuống dưới lá cây. Sau khi phi tang chứng cứ, Du Sướng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu vờ như chưa xảy ra chuyện gì, tầm mắt đảo quanh ruộng củ cải một vòng, quyết tâm phục thù. Du Sướng lại đổi chỗ khác để tìm cây củ cải thật lớn, đôi tay cậu nắm lấy lá củ cải, dùng sức nhổ lên. Kết quả là chưa nhổ được củ cải, tay cậu cầm theo mấy cái lá còn cơ thể thì ngã ngửa về sau.

Toi rồi, kiểu gì cậu cũng bị ngã sấp mặt cho mà xem.

Du Sướng nghĩ thầm. Nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng không xảy ra, ngược lại cậu rơi vào một vòng tay thoảng mùi hương mát lạnh. Là Chu Minh Thần ôm lấy cậu từ phía sau.

"Em có sao không? Có bị ngã đau không?"

Chu Minh Thần cảm thấy rất may, may là vừa nãy anh ngẩng đầu lên xem tiến độ của Du Sướng, nhìn tư thế của cậu là biết có khả năng sẽ bị ngã nên vội vàng chạy đến, vừa lúc đỡ được cậu. Nếu không bằng cái tính cách sợ đau nhưng ngại mất mặt của cậu thì không biết sẽ lén ấm ức như thế nào.

Du Sướng chui ra khỏi lồng ngực Chu Minh Thần, cậu mất tự nhiên mà cử động bả vai. Ngực Chu Minh Thần cứng thật đấy, cậu không ngã xuống nhưng tông vào vòm ngực rắn chắc của anh cũng đủ đau rồi. Rõ ràng vừa nãy còn thấy Chu Minh Thần ở bên kia, không biết sao anh lại chạy đến nhanh vậy được. Lại bị quê trước mặt Chu Minh Thần, không biết anh sẽ khịa cậu như thế nào đây. Du Sướng cúi đầu, ậm ừ nói:

"Tôi không sao, cảm ơn anh vì chuyện vừa nãy."

Nhưng Chu Minh Thần hiện tại đã không phải Chu Minh Thần trong trí nhớ của cậu nữa. Anh thấy vẻ mặt cậu rủ rũ, lén quan sát cậu. Sau khi xác định Du Sướng không bị thương, Chu Minh Thần nói: "Tư thế khi nãy của em sai rồi, để anh dạy cho em."

Chu Minh Thần làm lại một lần trước mặt Du Sướng. Không biết anh khống chế sức lực kiểu gì, bàn tay thon dài kia chỉ khẽ dùng lực một chút là củ cải đã bị nhổ tận gốc. Vẻ mặt Du Sướng khiếp sợ, cậu nhìn củ cải trong tay Chu Minh Thần, cảm giác loại củ cải mà mình và Chu Minh Thần nhổ không giống nhau. Du Sướng học theo điệu bộ của Chu Minh Thần, dùng sức kéo một cái. Ừ, củ cải không hề nhúc nhích.

Chu Minh Thần lắc đầu, nói cách dùng lực của Du Sướng bị sai: "Không phải nhổ sang bên cạnh, mà là rút củ cải theo hướng lên trên."

Hai động tác có khác gì nhau à? Vẻ mặt Du Sướng đầy dấu hỏi chấm.

Chu Minh Thần giải thích vài lần, Du Sướng vẫn không hiểu được. Khi cậu đang nghi ngờ có phải Chu Minh Thần muốn dùng lời nói để thao túng tâm lý cậu không thì tay của anh đã đặt lên tay cậu, nắm lấy tay cậu và dồn lực: "Phải nhớ, hướng dùng sức là hướng kéo lên trên. Nhìn này, có phải là rút được rồi không?"

Bởi vì phải dạy cho Du Sướng nên Chu Minh Thần đứng rất gần cậu. Cỗ mùi hương tuyết tùng thanh mát quẩn quanh bên người Du Sướng, khiến người khác muốn lơ cũng không lơ đi được. Du Sướng chưa hiểu được kĩ năng dùng lực tí nào, ánh mắt cậu nhìn chăm chăm vào bàn tay Chu Minh Thần đang đặt trên mu bàn tay của cậu. Hai má Du Sướng đỏ ửng lên tức giận.

Thật ra trước đây cậu không nghĩ nhiều như thế, nhưng sau lần thăm bệnh đó, cuối cùng Du Sướng cũng hiểu được hóa ra Chu Minh Thần là gay, bảo sao anh không có scandal với sao nữ nào bao giờ. Có điều ngẫm kỹ lại thì hình như cậu cũng chưa từng nghe qua scandal của Chu Minh Thần với sao nam nào.

Hơi lạc đề rồi, dù sao thì sau khi biết xu hướng giới tính của Chu Minh Thần, cậu nghi ngờ Chu Minh Thần đang sàm sỡ cậu. Hơn nữa cậu có chứng cứ, bằng chứng chính là “móng giò” vẫn đang đặt trên mu bàn tay cậu là của Chu Minh Thần!

Xung quanh đều có máy ghi hình, Du Sướng không muốn gây chuyện, cậu nghiến răng, thấp giọng nói bên tai Chu Minh Thần: "Chu Minh Thần, anh bỏ cái móng lợn của anh ra ngay cho tôi!"

Có người trong nhóm nhân viên công tác đang quay chụp ở xung quanh khẽ hỏi: "Mọi người có thấy bầu không khí giữa Đạo diễn Du và ảnh đế Chu có gì đó kì quái không?" Hình như "thân" nhau quá thì phải.

Những người khác nhìn về phía anh ta với vẻ mặt kỳ lạ, khi anh ta tưởng là chỉ có mình gặp ảo giác thì nghe thấy có người khác lên tiếng: "Bây giờ anh mới phát hiện ra à?"

"Hóa ra mọi người đều sớm biết?!"

Trong màn hình đạo diễn, Du Sướng và Chu Minh Thần đứng rất gần nhau, gần đến mức đầu sát bên đầu. Cậu đến gần Chu Minh Thần, không biết đã nói gì đó. Chu Minh Thần nhìn cậu với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

"Sướng Sướng, em cho rằng anh đang dê em à." Chu Minh Thần học theo động tác của Du Sướng, ghé sát vào tai cậu để nói thầm. Hơi thở nóng rực của anh phả vào vành tai của cậu, lỗ tai trắng nõn của Du Sướng gần như đỏ lên ngay lập tức.

Đôi mắt đào hoa của Du Sướng mở to, cậu trừng anh. Chẳng lẽ lại không phải!

Chu Minh Thần khẽ cười, ánh mắt dừng trên lỗ tai đỏ đến nóng bừng của cậu. Anh đưa tay lên che đi tầm nhìn của người khác, đôi môi hơi lạnh khẽ chạm lên vành tai Du Sướng.

"Sướng Sướng à, nếu anh muốn dê em thì ít nhất cũng là kiểu này." Giọng nói khàn khàn của Chu Minh Thần khẽ quẩn quanh màng nhĩ của Du Sướng, sau đó mang theo nụ cười chưa thỏa mãn nhích ra.

Chu Minh Thần chờ phản ứng của cậu. Anh cho rằng Du Sướng sẽ xấu hổ buồn bực, thậm chí là tức giận. Rốt cuộc thì sau khi anh tỉnh lại, Sướng Sướng rất lạnh nhạt với anh, cậu còn không chịu thừa nhận mối quan hệ của bọn họ nữa. Thế nhưng Chu Minh Thần không ngờ đến Du Sướng chỉ bình tĩnh lùi về sau một bước, vẻ mặt như chưa có gì xảy ra, tiếp tục nhổ củ cải. Nếu không phải cả hai tai của Du Sướng đều đỏ rực lên thì Chu Minh Thần suýt nghi ngờ có phải mình chưa hôn lên vành tai của cậu không. Nhìn củ cải bị Du Sướng nhổ gãy ngang nằm la liệt trên mặt đất, bỗng nhiên Chu Minh Thần cảm thấy lạnh hết cả người.

"Chu Minh Thần, chúng ta qua bên kia hái cái gì đó đi." Ngoài mặt Du Sướng cười nói vui vẻ, trong lòng thì lại mắng Chu Minh Thần là cái đồ già đổ đốn!

Chu Minh Thần nhìn theo hướng mà Du Sướng chỉ, anh cũng biết Du Sướng không biết phân biệt ngũ cốc hoa màu, vì vậy uyển chuyển nhắc nhở: "Bên đó là ruộng bắp."

Loại rau củ không có trong số những nguyên liệu bọn họ cần để nấu ăn.

Du Sướng gật đầu, nhưng vẫn hỏi anh: "Anh có đi hay không?"

Du Sướng cũng đã nói như thế, tất nhiên Chu Minh Thần đành phải đi theo Du Sướng đến ruộng bắp. Bước chân của Du Sướng rất nhanh. Cây bắp còn cao hơn người, cành lá lại xum xuê. Bước chân của Chu Minh Thần phía sau Du Sướng cũng nhanh hơn rất nhiều, anh sợ lỡ một ánh mắt là không thấy Du Sướng đâu nữa.

Du Sướng nhìn mọi thứ xung quanh, nhóm quay phim còn phải khiêng thiết bị nên không đi vào nhanh như vậy được, hơn nữa ở đây còn có lá cây che chắn nên không quay được gì. Cậu cong môi, trốn sang một bên.

"Sướng Sướng? Em ở đâu vậy?" Chu Minh Thần không thấy Du Sướng, anh nhỏ giọng gọi cậu.

Chu Minh Thần tìm một lát vẫn không tìm được người, bỗng nhiên anh có cảm giác sau lưng mình có người. Anh định tung đòn tay theo bản năng, nhưng đã mạnh mẽ ngăn lại trước khi ra đòn. Khóe môi Chu Minh Thần cong lên, tạo thành một nụ cười bất đắc dĩ. Xem ra Sướng Sướng đã tức giận thật sự. Anh đứng yên tại chỗ giả vờ như không phát hiện ra Du Sướng đang ở sau lưng, chờ cậu trả thù để nguôi giận.

Du Sướng nhìn thấy bóng lưng của Chu Minh Thần, cậu cười đắc ý, sau đó nhảy lên dùng tay khóa cổ Chu Minh Thần. Âm thanh khàn khàn của cậu uy hiếp từ phía sau: "Không được nhúc nhích!"

Tư thế bị người khác khóa cổ rất khó chịu, hơn nữa Du Sướng còn thấp hơn Chu Minh Thần một chút. Có vài giây mà thiếu chút nữa Chu Minh Thần đã không nhịn được muốn cho người phía sau một khuỷu tay. Chu Minh Thần khó thở, anh không nhịn được mà ho khụ khụ nhưng lại rất phối hợp với hành động của cậu, không hề giãy giụa, thậm chí còn khẽ cúi người để hợp với tư thế của Du Sướng hơn chút.

"Chu Minh Thần, anh còn dám hôn bừa không hả?" Du Sướng cũng không nghĩ vì sao mình lại có thể chế ngự Chu Minh Thần dễ dàng như thế. Cậu không nghĩ nhiều, chỉ siết chặt tay, cười đắc chí uy hiếp Chu Minh Thần.

Thế nhưng Chu Minh Thần không có tìm thế hiểm phản kháng như trong tưởng tượng của Du Sướng, anh nhận sai rất dứt khoát: "Anh sai rồi, chắc chắn anh sẽ không hôn lung tung, nụ hôn của anh chỉ dành cho mỗi mình em thôi. Vậy nên Sướng Sướng à, em không cần lo lắng chút nào đâu."

Tác giả có lời muốn nói:

Du Sướng: Bứng củ cải à? Bứng cho gãy ngang thế này này. Muốn hái bắp sao? Khóa cổ đánh lén thế này này.